Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 5: MỘT CHÚT XAO ĐỘNG




"Đừng có đi theo tôi. Ông tìm người khác, để dạy đi."

Minh An tiến hai bước, ông ta sẽ tiến theo một bước. Sẵn sàng làm phục vụ cho quán, thay cho Tiểu Tinh đang ở trường. Nhất quyết không rời khỏi.

"Này, ông đã mang sai món cho khách hàng bao nhiêu lần rồi?"

Không chỉ nào loạn ở bên ngoài, mà ngay cả quán cũng bị ông ta làm cho lộn xộn. Hết đưa sai món, lại đi vấp phải cạnh ghế, làm đổ hết cả mì xuống nền đất. Thái độ thì thích cải nhau với khách, phụ nữ thì ông ta cho ngồi nơi có nắng. Còn những cô gái trẻ, ông ta sắp vào nơi cạnh máy quạt.

"Ông ra đây, đi về. Đi khỏi đây cho tôi."

Minh An kéo tay áo của ông ta, rồi đẩy ra khỏi cửa quán.

"Dạy cho tôi đi người đẹp. Tôi sẽ làm việc nghiêm túc."

Đang dằn co qua lại, một vị khách dừng chiếc xe đạp tại quán. Trên xe gười này, chở rất nhiều chim sáo. Ông ta là người rất dị ứng với tiếng chim, nên vô cùng khó chịu khi nghe những con sáo cứ không chịu im lặng.

[Im lặng ngay. Có nghe ta nói không?]

Ông ta đi quanh chiếc xe, múa tay, rồi đọc cái gì đó. Như muốn ra lệnh cho những con sáo ngừng kêu. Đúng là đã không còn tiếng kêu, nhưng chỉ được vài giây.

"Chết tiệt. Được, ta sẽ dùng cách khác."

Trứng gà đang đứng quan sát ông ta, bé cưng sủa cho ông ta vài tiếng. Khiến ông ta giật mình, nhảy dựng lên, đúng trúng và làm ngã chiếc xe, thanh cài cũng bị mở ra. Những con sáo bay loạn khắp nơi, ào cả vào bên trong quán.

"Ông lại làm cái gì vậy?"

Minh An vừa dứt lời, những con sáo ùa vào, bay khắp trên đầu của cô. Những người đang ăn, cũng phải bỏ ra về. Bát đĩa đều được chúng ghé thăm. Người chủ của chúng và mọi người cùng nhau bắt lại bọn chúng.

"A, đừng có đậu trên tóc của ta."

Tiếng sủa của trứng gà, tiếng la hét của ông ta và tiếng kêu của những con sáo. Khiến cho Minh An như muốn nổ tung cả đầu. Cô canh những con sáo đang đậu trên bàn, từ từ tiến lại gần, rồi nhanh chụp lấy chúng. Nhưng kết quả, là cô ngã nhào trên bàn ăn.

"Au, cái lưng của mình. Nước mì dính hết cả mặt."

Một lúc sau, Tinh Nhật cũng đã đưa Tiểu Tinh đến trường và quay về. Vừa đến nơi, anh đã nghe những âm thanh pha trộn vào nhau. Những con sáo thay nhau bay khắp nơi. Anh vừa bước đến cửa, đúng lúc Minh An cũng đang chạy ra. Cả hai va vào nhau, cô thuận lợi nhảy lên người anh, mà yên vị.

"Tóc của tôi sắp rụng hết rồi này."

Tinh Nhật, hai tay anh giữ chặt ở eo cô, nhìn mái tóc đang rối của Minh An, cả người đều nồng mùi nước dùng của mì. Bên trong quán, thì loạn hết cả lên. Người chạy, người hét, người té.

"Cái quái gì vậy?"

Sau một buổi khổ sở với những con sáo, thì người chủ mới chợt nhớ ra và dùng một ống thổi, để gọi đàn sáo quay trở về lồng. Lúc đó, tất cả mới trở về im lặng. Nhưng hiện trường, thì vô cùng bừa bãi.

"Cô xuống khỏi người tôi được chưa?"

Anh vẫn giữ chặt cô, đứng một góc. Đàn sáo đã được xử lý, nhưng cô thì không có động tĩnh. Ánh mắt của Minh An như đang muốn giết người, cô lau nhanh về phía ông ta. Lôi ông ta ra từ gầm bàn, rồi đánh cho thêm một trận.

"Nhờ ông, mà tóc tôi thành cái tổ quạ rồi này. Biến đi ngay cho tôi."

Tinh Nhật chỉ biết đứng nhìn theo, mà khẽ mỉm cười. Bộ dạng của Minh An lắm lem, khá buồn cười, nhưng cũng có chút đáng yêu. Ngay cả lông của Trứng gà, cũng bị hư tổn do bị sáo phá hại. Bé cưng cũng đang tiếp tay Minh An, dạy dỗ ông ta.

"Được rồi, cô vào trong tắm rửa sạch sẽ đi. Ở đây, để tôi dọn dẹp."

Tinh Nhật tiến đến, một tay kéo Minh An, một tay xách Trứng gà mang vào trong. Đôi chân của cô vẫn đang vùng vẫy, đá thêm vài cái.

Phía sau nhà

Minh An đứng gỡ từng sợi tóc của mình, đợi Bà của Tinh Nhật chuẩn bị nước cho cô. Đây là loại nước thơm, rất được phụ nữ ở đây ưa dùng. Có thể xem là một sản phẩm làm đẹp của phái nữ tại đây.

"Mùi không thơm lắm, sao lại gọi là mỹ phẩm được chứ?"

Cô vẫn có chút e dài, vì đây là mùi tự nhiên, không mang hương thơm như những sản phẩm hóa học. Đắn đo một lúc, cô cũng quyết định dùng thử. Nhưng cô không biết phải dùng thế nào?

"Ở đây, không có vòi hoa sen. Phải gội với tư thế nào đây?"

Đứng nhìn một thao nước lớn, Minh An xoay sang trái, đứng lên, ngồi xuống, thực hiện đủ tư thế. Tìm được tư thế ổn nhất để gội đầu, nhưng lại không tìm thấy vật dụng để lấy nước. Tinh Nhật đang đứng phía sau, nhìn theo hành động khó hiểu của cô.

"Cô đang làm cái gì vậy?"

Minh An giật mình quay lại, có chụt ngượng ngùng bởi hành động của bản thân.

"Tôi đang chuẩn bị để gội đầu. Anh không thấy sao, còn hỏi?"

Biết cô là tiểu thư, quen được người khác chăm sóc. Anh mang lại cho cô một chiếc ghế, bảo cô ngồi lên đó. Anh đặt một chiếc khăn ở cổ cho cô, Minh An cũng ngoan ngoãn mà làm theo lời anh.

"Không tự làm được, thì nhờ người khác giúp."

Bàn tay to lớn của Tinh Nhật, nhẹ nhàng lấy những vật bẩn trên tóc của Minh An. Anh rửa sạch tóc cho cô bằng nước trước, rồi mới dùng đến loại nước mà Bà đã chuẩn bị cho cô.

"Có ai, lại đi nhờ người khác gội đầu giúp?"

Cảm giác cũng khá dễ chịu, giống như những lần cô vào spa để chăm sóc tóc. Mùi thơm thì không so sánh được, nhưng nước ở đây lại mát hơn hẵn.

"Này, anh cũng chăm bạn gái của mình như vậy đúng không?"

Minh An vội che miệng lại, sau khi lỡ nói ra câu nói đó.

[Mình quên mất. Hiên tại, vẫn chưa gặp cô gái đó. Làm sao đây? Anh ấy có nghi ngờ không?]

Tinh Nhật khó hiểu, dừng lại một lúc. Nhưng anh không hỏi thêm cô câu nào. Minh An liếc mắt, ngước nhìn xem biểu cảm của anh. Nhưng ở góc này, hai gương mặt khá gần vào nhau. Tiếng sủa của Trứng gà đã giúp cô thoát khỏi cám dỗ này.

"Hôm nay, anh không đến vườn trà sao?"

Tìm vội một câu, để lãng tránh chuyện vừa rồi. Trứng gà tiến lại, trèo lên người cô, rồi ngoan ngoãn nằm trên đó. Minh An đưa tay, vuốt lấy cái tai đang cử động của Trứng gà.

"Nhờ vào tài chăm quán của cô, nên tôi phải ở lại để dọn dẹp. Cả ngày cũng chưa xong."

Định cải lại anh, nhưng nghĩ kỹ thì cũng một phần là do cô gây ra. Anh còn đang giúp cô gội đầu, nên cũng không muốn cải nhau với anh tiếp.

"Xong rồi, ủ tóc một lát. Sau đó, xả với nước sạch là được. Cái này, là Bà tôi đã dặn. Cô đừng nghĩ là tôi cũng dùng cái này."

Minh An tay ôm Trứng gà, nhìn theo anh, rồi suy nghĩ.

[Ngay cả tên khốn kia, còn chưa chăm sóc mình như vậy.]

Tinh Nhật tiếp tục cùng một số người khác, dọn dẹp lại quán ăn. Minh An ôm theo Trứng gà, ra cạnh bên hồ cá cạnh nhà.

"Trứng gà, bé nói xem. Tinh Nhật có giống với những tên đàn ông xấu xa kia không? Anh ấy có phải chu đáo với chị, là vì gia thế giàu có của chị không?"

Trứng gà nhìn cô, sủa nhẹ một tiếng

"Đã có rất nhiều người tiếp cận đến chị. Nhưng cuối cùng, vẫn chung một mục đích."

Minh An, bị phản bội bởi người con trai cô thật lòng yêu. Nên trong giây phút tổn thương, đã sinh ra cảm giác muốn tìm một nơi, có thể giúp cô an ủi. Nhưng cô không thể làm như vậy, cô biết bản thân vẫn chưa thể từ bỏ người cũ và sẵn sàng với người mới.

"Tinh Nhật, anh ấy là một người tốt. Tương lai, còn có người yêu anh ấy thật lòng. Mình không thể để lý trí bị lấn ác."

Vụt dậy tinh thần, không suy nghĩ nhiều. Minh An bế Trứng gà vào trong, cho bé ăn, rồi dỗ bé ngủ. Cô cũng phụ giúp Bà của Tinh Nhật, mang mì đến cho các cô bán hàng ở chợ. Với khả năng giao tiếp của Minh An, lại là người thành phố, nên rất được yêu thích.

"Tinh Nhật, khi nào anh đi đón Tiểu Tinh, nhớ cho tôi đi cùng. Giờ tôi mang mì đến cho các cô dễ thương ở chợ."