Trở Lại Bên Anh

CHƯƠNG 7: CHÚ Ý ĐẾN EM




Ngày hôm sau, Tinh Nhật đã rời khỏi nhà từ rất sớm. Nên việc mở quán, có chút khó khăn với Bà và Tiểu Tinh. Minh An không biết điều này, mà đã ngủ đến gần giờ trưa.

"Chị Minh An, mặt trời sắp đi ngủ rồi, mà chị vẫn chưa chịu thức?"

Tiểu Tinh gõ cửa phòng của Minh An, cô chợt thức giấc. Nhìn đồng hồ, đã muộn như vậy. Cô nói vọng ra với Tiểu Tinh.

"Chị xuống ngay đây."

Bước xuống nhà, giúp Bà dọn dẹp lại quán ăn. Sau đó, cho Trứng gà được no bụng. Cùng Tiểu Tinh đi mua nguyên liệu, dành cho bữa tối. Lúc này, Tinh Nhật đã trở về nhà. Anh mang về một số nguyên liệu và dụng cụ.

Phòng bếp

Tinh Nhật đang chuẩn bị để làm món gì đó, Tiểu Tinh tò mò, nên nhấc ghế và bước lên xem.

"Anh đang làm món gì vậy?"

Tinh Nhật nhìn sang đứa trẻ đứng trên ghế, nhưng phải nhón chân, mời nhìn thấy được.

"Làm kem."

Đôi mắt Tiểu Tinh sáng rực lên, liền trèo xuống ghế. Chạy ra phía trước, kéo Minh An đang chăm Trứng gà vào phòng bếp. Cô cũng chưa hiểu chuyện gì, cũng đi theo xem sao?

"Anh cũng biết làm kem luôn sao? Lợi hại thật."

Minh An nhìn những nguyên liệu trên bàn, muốn được phụ giúp cho anh. Dù bản thân cũng không biết làm kem như thế nào?

"Khi nào cần giúp, tôi sẽ gọi. Ngồi sang một bên nhìn đi."

Tinh Nhật khá thành thạo khi làm món kem này. Minh An và Tiểu Tinh ngồi bên cạnh, trầm trồ khen ngợi. Tuy nguyên liệu đơn giản, cách làm cũng khá dễ. Nhưng phải qua rất nhiều công đoạn, mới hoàn thành.

"Có cái gì mà anh không biết làm không? Sao anh làm được hết vậy?"

Minh An giúp anh dọn dẹp sau khi hoàn thành món kem. Có chút ngưỡng mộ, một mình anh lại có thể đảm nhiệm nhiều công việc như vậy mà không có chút khó khăn nào.

"Có rất nhiều thứ, tôi không làm được. Ví dụ như, là làm ồn như cô."

Minh An liền phan cho ta cái mâm vào đầu, rồi ngoảnh mặt quay đi. Tiểu Tinh nhìn thấy, mím chặt môi, không dám bật cười. Nhưng không thành, thằng bé ôm bụng cười lớn trước mặt Tinh Nhật. Anh vẫn chưa hoàn tỉnh sau cú đánh của Minh An.

Cảnh chiều tối

Cả ba người cùng Bà và Trứng gà, ngồi xem tin tức. Minh An và Tiểu Tinh đang thưởng thức món kem của Tinh Nhật, hương vị rất ngon và cũng khác lạ. Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

[Sao lúc đang vui, thì anh ta lại gọi đến vậy?]

Không thể đi ra bên ngoài, vì không có sóng tốt. Minh An đành nghe máy tại đây. Cô cố gắng nói nhỏ và hạn chế từ ngữ nhạy cảm.

"Em bảo sẽ gọi lại cho anh, nhưng sao không thấy em gọi vậy Minh An?"

Chán ghét khi nghe thấy giọng nói của anh ta

"Em đã bảo là sóng ở đây không được tốt rồi mà. Ở đây, em cũng phải làm việc. Nên chưa gọi lại cho anh."

Anh ta đáp lời

"Hay ở đó, em đã gặp được người mới. Nên đã quên luôn người yêu của em?"

Chưa từng nghĩ, anh ta lại là hạng người này. Còn dám bảo bản thân là người yêu của cô. Minh An cảm thấy mình thật ngây thơ, lại tin anh ta vô điều kiện.

"Ngoài anh ra, thì em có thể nhớ ai được chứ?"

Tinh Nhật đã nghe thấy lời này của Minh An. Anh quay sang nhìn xem cô thế nào? Gương mặt không chút biểu cảm, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt lấy bộ lông mềm mượt của Trứng gà. Nhưng giọng nói thì lại mật ngọt như vậy.

"Cho anh nhìn mặt được không?"

Nếu nhìn thấy anh ta, chắc chắn cô sẽ không che giấu được biểu cảm của mình. Ở đây, còn có mọi người.

"Tín hiệu ở đây rất yếu. Đừng có giận mà, em sẽ gọi lại cho anh."

Cuối cùng, anh ta cũng chịu tắt máy. Minh An dẹp điện thoại sang một bên. Không còn tâm trạng để ăn hết phần kem còn lại. Tinh Nhật đã quan sát được một lúc. Sau khi xem xong tin tức, Tinh Nhật dẫn cô đến một nơi.

"Sao ở đây, lại có nhiều đóm đóm như vậy?"

Một bãi cỏ mềm mại, bên cạnh một con sông nhỏ. Những đàn đom đóm bay khắp nơi, ánh sáng của chúng làm cho mặt nước trở nên lấp lánh. Minh An cũng thích thú chơi đùa với chúng.

"Đây là nơi bí mật của anh sao?"

Tinh Nhật ngồi xuống nền cỏ, nhìn theo cô đang nghịch ngợm với đàn đom đóm. Ở góc nhìn này, trông cô rất xinh đẹp.

"Cô muốn nghĩ sao cũng được."

Quay lại nhìn anh, ở góc này, cô lại như một thiên thần với ánh sáng bao vây xung quanh. Nụ cười tươi tắn, híp cả hai mắt, đôi tay vẫn đang trêu đùa với đàn đom đóm.

"Vậy, tôi có thể tùy ý đến đây không?"

Tinh Nhật ngã người trên nền cỏ, ngước mắt nhìn các vì sao trên bầu trời. Minh An nhanh chóng lại bên cạnh anh, đôi chân cô đung đưa, nghịch ngợm.

"Cô ở đây, vậy những việc ở thành phố, có bị ảnh hưởng không?"

Cô nghiêng người, quay sang nhìn anh, khẽ chống tay ở má.

"Ý anh là việc gì? Tôi có rất nhiều việc. Việc học, việc chơi, việc ăn, việc hẹn hò,..."

Nói đến đây, Minh An trở nên trầm lặng.

"Người yêu của cô, không bận tâm việc này sao?"

Minh An ngồi dậy, nhìn xuống bóng người của mình. Trước đây, Tinh Nhật cũng biết cô đã có bạn trai, nhưng biết muộn hơn. Cô không biết có nên nói cho anh biết sớm hơn không? Nhưng đối với cô hiện tại, anh ta không còn là người yêu, mà là kẻ thù.

"Tôi không có người yêu. Ngoài Ba Mẹ ra, không có ai hết."

Tinh Nhật nhìn cô đang cố gắng tỏ ra bản thân rất ổn, nhưng ánh mắt thì không thể che giấu được. Anh mang ra một chiếc kèn nhỏ trong túi, chơi một bài cho cô nghe.

"Anh còn biết chơi kèn?"

Tựa cằm lên gối, Minh An say sưa nghe theo âm thanh từ chiếc kèn. Tinh Nhật chơi kèn cũng rất hay và cuốn hút, như giúp cô phần nào xóa tan khó chịu. Khung cảnh lãng mạn, cô ngồi ngắm nhìn anh chơi kèn. Anh tập trung thể hiện và dành tặng cô một ánh mắt chân thành.

Hôm sau

Minh An muốn được đưa Tiểu Tinh đến trường, cô vẫn muốn vào bên trong trường của Tiểu Tinh để tham quan. Tinh Nhật có chút bất ngờ, cô không biết lái xe, không phải muốn đi bộ chứ?

"Anh đừng xem thường tôi. Tôi đã có bằng lái xe ôtô rồi đấy."

Tinh Nhật bất lực nhìn cô

"Nhưng đường có chút khó đi, có phần xa hơn khi đến chợ."

Để cô lái thử vài vòng, anh mới tạm tin tưởng để cô đưa Tiểu Tinh đến trường. Nhưng anh có gọi thêm một người khác đi cùng cô và Tiểu Tinh. Người này là bạn của anh, rất hiền lành và là hướng dẫn viên tại đây.

"Chào cô, có tôi ở đây. Cô sẽ không lo bị lạc đường."

Minh An có chút nghi ngờ người này. Trông anh ấy thật thà, đeo kính tri thức, phong cách nghiêm túc, lời nói vô cùng văn phong.

"Chào anh, rất mong anh giúp đỡ."

Minh An lái xe đưa Tiểu Tinh đến trường và bên cạnh là anh bạn hướng dẫn viên này. Lúc đầu, anh vẫn ngồi nghiêm túc, gương mặt điềm tĩnh. Nhưng qua vài con đường quanh co, với tài đánh lái của Minh An. Anh ấy bắt đầu lo ngại, hồ hôi chảy ướt cả trán, tay nắm chặt dây an toàn.

"Chị còn lái như vậy, anh ấy sẽ ngất xỉu luôn đấy."

Không những dừng lại, cô còn tăng nhẹ tốc độ. Băng qua con đường dài đến trường. Anh bước xuống xe, đôi chân rung rẫy, lấy chiếc khăn lau vệt mồ hôi ở cổ. Rồi cố tỏ ra bình thường, không có gì đáng lo ngại.

"Anh có làm sao không? Hay lúc về, anh sẽ lái xe?"

Làm gì còn sức lực để lái xe, nhưng còn để cô cầm lái, thì chắc anh sẽ ngất mất. Lúc về, anh trở thành người cầm lái. Tâm trạng yên tâm hơn, tốc độ chạy của anh chỉ bằng 1/3 tốc độ chạy của Minh An. Anh vừa lái xe, vừa cung cấp kiến thức ở đây cho cô.

"Như cô có thể thấy, phía bên đó là nơi lá trà sẽ được sản xuất. Qua nhiều công đoạn kiểm duyệt khác nhau, vô cùng chặt chẽ, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Mới mang đến tay người dùng, những lá trà chất lượng."

Minh An như lạc vào một thế giới nào khác. Chưa đủ chậm rãi, giờ cô đang phải ngồi trên xe, đợi một đàn gà con đang đi ngang đường.

"Những con gà ở đây, cũng được nuôi rất nghiêm ngặt, trứng đẻ ra phải đảm bảo là loại trứng tốt nhất."