Gần 1 tháng sau cuối cùng Diệp Sở Noãn cũng đã hoàn thành xong toàn bộ sáng tác của mình. Chỉ còn 1 tuần nữa là phim sẽ khai máy, có lẽ tâm trạng cô khá thoải mái nên việc sáng tác cũng rất thuận lợi, tất nhiên là không tránh được việc luôn có người nhắc nhở giám sát việc nghỉ ngơi của cô.
7 giờ sáng, Diệp Sở Noãn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Cô lật người ngồi dậy với chiếc điện thoại, là số lạ, cô chần chừ một lát rồi nhận cuộc gọi, giọng nói hơi khàn: “Alo?”
Bên kia im lặng không đáp lại, cô nghỉ ngờ nhìn màn hình lại nói tiếp: “Cho hỏi là ai vậy?”
Đáp lại cô là tiếng điện thoại bị ngắt, chuyện gì vậy?
Suy tư một lát cô đặt điện thoại xuống chắc là gọi nhầm số. Sờ sang bên cạnh hơi lạnh, chắc anh đã dậy từ lâu rồi. Diệp Sở Noãn chớp mắt hai cái rồi xuống giường đi vào phòng vệ sinh.
Mấy phút sau, cô đi xuống nhà Lãnh Nguỵ Thần đang đứng trước cửa sổ phòng khách nghe điện thoại, dáng người thẳng tắp, một tay cầm điện thoại một tay đút vào túi quần. Áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xám tro, Diệp Sở Noãn vô thức đứng tại chỗ ngắm nhìn anh.
Mãi tới khi anh nghe điện thoại xong, quay lại nhìn vào mắt cô, thật ra anh biết cô đứng ở đó qua hình ảnh phản chiếu trên kính cửa.
“Dậy rồi sao?”
Anh tiến về phía cô, cô cũng cất bước đi về phía anh: “Anh chưa đi làm sao?”
Lãnh Nguỵ Thần không trả lời, đưa tay xoa má cô, dắt tay cô vào phòng bếp: “Đói không?”
Cô gật đầu: “Hơi hơi!”
Nhìn bàn ăn trước mặt cảm giác đói lập tức dâng trào: “Anh không ăn sao?”
“Đợi em”
Nụ cười trên môi Diệp Sở Noãn lại càng rộng hơn.
Kết thúc bữa sáng Lãnh Nguỵ Thần cũng tới công ty. Trước khi đi anh còn dặn dò cô trời lạnh rồi ra ngoài nhớ chú ý ăn mặc ấm.
Diệp Sở Noãn đi ra sau vườn hoa ngắm nhìn mấy tiểu hi vọng cô trồng, chúng đều lớn lên rất tốt. Trời Đạt Thành cũng lạnh hơn trước rất nhiều, ban ngày đã không còn nắng chỉ có gió lạnh thổi tới. Đạt Thành ở miền Bắc nên không khí lạnh ẩm hơn miền Nam rất nhiều.
Vì lo ngại thời tiết nên cô đã dựng một cái nhà kính giúp chúng phát triển tốt hơn trong khí hậu khắc nghiệt này. Truyện Nữ Cường
Hứa quản gia cầm một chiếc áo choàng bông đi ra: “Phu nhân mặc thêm áo đi, trời lạnh, sẽ bị cảm đó!”
Diệp Sở Noãn nhận lấy chiếc áo, hơi ấm lập thức bao phủ lấy cơ thể cô: “Cảm ơn chú Hứa”
Quản gia Hứa gật đầu rồi đi khỏi nhà kính tiếp tục công việc hằng ngày.
Cô không ở lại quá lâu, lúc đi ra vô tình nghe thấy tiếng đổ vỡ ở phía biệt thự đối diện, cô nhíu mày đi qua xem thử.
Vừa ra tới đã thấy Elly hậm hực đạp vỡ chậu cây cảnh trước cửa: “Bạc Thừa chó má!”
Cô cười bất lực, 2 người này rất hay cãi nhau, mà mỗi lần cãi nhau đều sẽ bị hư hại một thứ gì đó, tất nhiên người phá là Elly, người mua về cho cô nàng phá là Bạc Thừa.
Elly thấy cô liền mếu máo chạy lại: “Chị Noãn! Em không muốn ở đây nữa! Cầu bảo lưu!”
Đúng lúc này Bạc Thừa hừng hực khí thế đi ra: “Em lớn mật rồi hả? Có giỏi thì đi đi!”
Elly kéo tay Diệp Sở Noãn: “Anh tự mình nghĩ ra còn quay lại nạt em!”
Bạc Thừa nheo mắt lại: “Tự nghĩ?”
Elly vẫn tiếp tục nói: “Đúng! Rõ ràng là em bị oan!”
Diệp Sở Noãn đứng một bên thở dài, kéo Elly lại: “Chuyện gì vậy?”
Bạc Thừa nhìn cô: “Hay lắm! Em dâu theo anh vào đây”
Elly cũng đồng ý kéo cô vào trong.
Lát sau Diệp Sở Noãn đen mặt nhìn nội dung trong máy tính.
Hoá ra là Elly bị dụ vào một group đen tối, Bạc Thừa đen mặt hiểu lầm cô nàng muốn làm cái đó, sau đó hai người cãi nhau.
Cô nhìn Elly đang bất mãn: “Em bị dụ vào đây à?”
Elly gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy! Rõ ràng họ ghi là nhóm tám chuyện 7749 cách tán tỉnh đối tượng mình thích! Vậy mà bên trong lại toàn những thứ như vậy! Thừa Thừa còn chẳng chịu tin em giải thích!”
Bạc Thừa dập điếu thuốc trên tay: “Không muốn sao còn xem chăm chú thế?”
Elly: “…”
Cuối cùng Bạc Thừa vẫn là người chịu thua trước, không hiểu sao dạo gần đây Elly có ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của anh. Mẹ nó! Phiền phức!
Elly vẫn còn giận nên đã cùng Diệp Sở Noãn ra ngoài.
Trong lúc đi dạo Elly bỗng nói: “Chị Noãn!”
“Hửm?”
Phân vân một lát Elly mới hỏi cô: “Chị có cảm thấy em làm phiền Thừa Thừa không?”
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
Elly cúi mặt xuống: “Em cảm thấy anh ấy rõ ràng không thích em nhưng mà…”
Diệp Sở Noãn đứng lại, khép chặt hai vạt áo choàng: “Làm sao em biết anh ấy không thích em?”
“Anh ấy nói vậy…”
Diệp Sở Noãn bỗng hiểu ra, cô vỗ cánh tay Elly: “Lòng dạ đàn ông khó đoán, với một người như anh Bạc nếu đã không thích em thì em còn có cơ hội làm càn như vậy sao?”
Elly suy nghĩ một lát bỗng cảm thấy lời Diệp Sở Noãn nói có lý, bèn tự suy nghĩ lại, chỉ trong chốc lát trạng thái đã phấn chấn trở lại.
Lúc về tới nhà cô chợt nhớ tới số đã gọi lúc sáng, không hiểu sao cô lại thấy rất bất an, suy nghĩ một lát cô gọi cho Tư Nguyệt.
“Phu nhân, cô muốn ra ngoài sao?”
Diệp Sở Noãn: “Không có, cô giúp tôi tra số điện thoại này”
Tư Nguyệt lập tức đồng ý, cô gửi số điện thoại qua cho Tư Nguyệt. Một lát sau Tư Nguyệt nhắn lại, kết quả điều tra số đó không tồn tại.
Diệp Sở Noãn trầm tư nhìn vào kết quả điều tra, không hiểu sao cô lại có cảm giác bất an trong lòng.