Trò Chơi Tình Ái

Chương 74: Có thừa vứt cho chó tao cũng không cho mày!




Gần 11 giờ đêm, sòng bài vẫn hoạt động náo nhiệt, số bàn trống gần như đã không còn. Vì để yên tĩnh hơn bọn họ di chuyển lên phòng riêng. Căn phòng được làm bằng kính đặc biệt chống đạn, vì sòng bài sẽ có nhiều lúc bất ổn. Phía dưới sẽ không thể nhìn lên trên, còn bên trên có thể nhìn toàn cảnh phía dưới.

Diệp Sở Noãn nhìn đống chip ít tới đáng thương trước mặt, dù cô có chơi như thế nào cũng không thể thẳng được cái trò này.

Chán nản dựa vào lưng ghế, lúc vô tình nhìn xuống dưới cô chợt thấy một bóng dáng quen thuộc: “Lãnh Tử Thiên?”

Dứt lời nhân viên quản lý sòng bài xông vào: “Quý cô Anna! Người đó lại tới! Họ nói nếu không gặp được cô sẽ cho toà nhà này sập!”

Anna đập bàn đứng dậy: “M* nó! Mất hứng của bà đây!”

Âu Thường Hi nhìn Elly say mềm người trên sofa chẹp miệng: “Tửu lượng này…”

“Chị Hi em xuống kia một lát”

Âu Thường Hi muốn xuống cùng nhưng không thể để Elly một mình được: “Nhớ cẩn thận! Chị nhìn theo cưng!”

Diệp Sở Noãn cầm cốc rượu trên bàn uống cạn sau đó đi xuống dưới.

Lãnh Tử Thiên bị hai người đàn ông xăm trổ giữ chặt ghì xuống đất: “CMN! Lặc Tử! Cậu dám lừa tôi?”

Lặc Tử run rẩy đứng nép bên cạnh gã đầu trọc to cao nhất, chắc là đại ca của đám này: “Tử Thiên! Tôi cũng là hết cách mới làm như vậy! Cậu giúp tôi trả số tiền đó đi, tôi hứa sẽ không làm phiền cậu nữa!”

Lãnh Tử Thiên nghiến răng: “Trả cmm! Lặc Tử tôi xem cậu là anh em tôi mới đến đây đón cậu! Thế mà cmn cậu dám gài tôi!”

Gã đại xa nhìn hết nổi nhấc chân đá Lặc Tử khiến hắn ngã nhào xuống: “Có trả được hay không? Đừng làm mất thời gian của tao!”

Lặc Tử bò dậy, thiết khẩn nhìn Lãnh Tử Thiên: “Giúp tôi đi! Tử Thiên! Chỉ có vài triệu thôi! Nhà cậu chắc chắn không thiếu mà!”

Lãnh Tử Thiên cười khẩy: “Có thừa vứt cho chó tao cũng không cho mày!”

Lặc Tử biến sắc, trong lúc hắn định quay đầu bỏ chạy, mấy người xung quanh đàn em của gã đầu trọc nhanh tay giữ hắn lại.

“Còn định chạy? Có bản lĩnh thì chạy đi!”

Gã đầu trọc ngả người ra ghế: “Không trả được thì lấy hai cánh tay của nó”

Diệp Sở Noãn đứng bên cạnh nắm bắt tình hình. Trước khi bọn chúng xuống tay phế cánh tay Lặc Tử cô mới lên tiếng: “Đợi đã!”

Dứt lời mọi người đều đồng loạt quay về phía phát ra tiếng nói.

Lãnh Tử Thiên nhìn thấy cô hơi bất ngờ: “Chị dâu?”

Lặc Tử nghe thế liền biết thân phận của cô là ai, hằn hướng về phía gã đại ca: “Lão Dực! Cô ta đến để trả tiền đó!”

Lãnh Tử Thiên phỉ báng: “Thằng ch*! Câm mồm!”

Gã đại ca nhìn chằm chằm vào cô: “Đến trả tiền?”



Diệp Sở Noãn nhìn về hướng Lãnh Tử Thiên, hỏi lại gã đại ca: “Cậu ấy nợ tiền anh?”

Gã đại ca lắc đầu hất cằm về phía Lặc Tử: “Nó nợ”

Cô lại tiếp tục hỏi: “Vậy có thể thả người này đi không? Cậu ta không nợ”

Gã đại ca nhìn cô từ trên xuống một lượt, đánh giá cô: “Không trả tiền thì cút!”

Diệp Sở Noãn: “Tôi hỏi lại nhé? Có thả người không?”

Gã đại ca đang sẵn bực tức liền ra lệnh cho đàn em: “Vứt con đàn bà này lên xe cho tao!”

Lãnh Tử Thiên vùng khỏi cánh tay của người đang ghìm mình, không hiểu sao lúc này anh ta có thể vùng khỏi người đàn ông cơ bắp kia, chắc tại do lo dợ chị dâu mà có chuyện thì mạng anh ta coi như vứt.

Lãnh Tử Thiên lao tới phía Diệp Sở Noãn: “Chị dâu! Em thất lễ rồi!”

Dứt lời anh ta kéo cô chạy, nhưng ai mà ngờ đám đàn em kia to xác chạy rất nhanh vây họ lại một vòng ở giữa.

Lãnh Nguỵ Thần khẽ rủa: “Chị dâu! Em dẹp đường chị chạy thật nhanh nhé!”

Diệp Sở Noãn giơ tay búi tóc lên: “Chị chơi với chú!”

“Hả?”

Vừa dứt lời Diệp Sở Noãn đã lao vào đánh nhau với một tên to béo đang xông tới.

Lãnh Tử Thiên được chứng kiến tận mắt tên to béo kia bị chị dâu hành hạ, dù hơi vấy vả vì sức Diệp Sở Noãn không lớn.

Cả sòng bài lập tức náo loạn hết cả lên, Âu Thường Hi khoá cửa lại dể Elly nằm bên trong rồi đu từ trên xuống lao vào trợ giúp.

Đám đàn em nhanh chóng không còn một ai đứng vững, gã đại ca bực mình cởi áo khoác ra, đập vỡ một cái bàn hùng hổ đứng lên.

Diệp Sở Noãn nhìn cổ tay sưng tấy, cô nhìn chằm chằm vào gã đại ca. Âu Thường Hi chẳng mấy xi nhê, lắc chai kia trên tay: “Thằng béo! Lại đây chơi!”

Gã đại ca bị xúc phạm hừng hực nộ khí lao vào: “Đám ranh!”

Lãnh Tử Thiên nhìn Lặc Tử thê thảm một góc mà chẳng thèm có biểu cảm gì, anh ta quay sang phía cô: “Chị dâu! Tay chị…anh ấy sẽ giết em mất!”

Cô xua tay: “Không sao, tôi đảm bảo…”

“Choang!”

Cô chưa nói hết câu một chai bia va mạnh vào lưng cô rồi vỡ tan dưới đất.

“Chị dâu!”

“Diệp Sở Noãn!”



Nghe thấy âm thanh ấy cô dường như quên cả đau, toang rồi!

“Con bé kia!”

Âu Thường Hi đang định đấm cú quyết định nghe vậy dừng động tác rồi túm gót bỏ chạy.

Lục Nhất Nam đuổi theo: “Còn dám chạy?”

Bạc Thừa sốt ruột nhìn quanh không thấy Elly đâu.

Lãnh Nguỵ Thần đen mặt bước nhanh tới, kéo cô vào ngực, không ngần ngại kéo áo cô kiểm tra trên lưng cô.

“Nguỵ Thần! Từ từ! Đừng!”

Anh vẫn im lặng không nói câu gì tiếp tục muốn kiểm tra, cô hết cách chỉ có thể mềm nhũn dựa vào anh: “Đau!”

Cô cảm nhận được lồng ngực anh đang run lên vì giận, cô chỉ có thể làm nũng dựa cả người lên ngực anh, dụi vào ngực anh: “Em đau…”

Lãnh Nguỵ Thần bất lực bế ngang cô lên bước nhanh ra ngoài. Diệp Sở Noãn trong lòng anh âm thầm cầu nguyện sẽ bình an!

Triệu Dương ở lại giải quyết hậu quả.

Tư Nguyệt thấy bọn đi ra bèn mở cửa xe, an phận lái xe về Tân Cảnh. Tư Nguyệt lấy trong ngăn cốp nhỏ trước ghế phó lái một hộp y tế mini đưa ra phía sau, rồi thuần thục bấm nút kéo tấm ngăn cách khoang trước với sau lại.

Anh không có bất cứ biểu cảm nào chỉ yên lặng cởi bỏ áo ngoài của cô ra, biết bản thân đuối lý nên Diệp Sở Noãn ngoan ngoãn phối hợp không dám ho he gì.

Cũng may trên lưng chỉ để lại vết bầm nhẹ, cổ tay hơi sưng một chút. Sau khi thoa thuốc vào vết bầm anh xoay người cô lại nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô xoa dầu nắn nhẹ.

Ngồi im một lát cô cảm thấy mình không thể nhịn được liền len lén đưa mắt liếc nhìn anh, lại bắt gặp anh cũng đang nhìn cô chằm chằm: “Anh sao lại không nói chuyện?”

Anh vẫn không nói lời nào, động tác nắn bóp cổ tay cô chợt dừng, tiếng thở dài khe khẽ vang lên: “Cái gọi là đi giải sầu của em đây à?”

Thấy cơ hội đưa tới trước mắt Diệp Sở Noãn tựa đầu vài ngực anh, bàn tay không bị thương vẽ vòng tròn trước ngực anh: “Cái đó là chuyện ngoài ý muốn! Bọn em tới đó chơi thật mà!”

Một sự bất lực thoáng hiện qua mắt anh: “Sau này không được phép tự ý đánh nhau”

Cô ngồi thẳng dậy: “Được! Em hứa!”

Anh lại nói tiếp: “Không được uống rượu khi không có mặt anh”

Cô gật đầu lia lịa: “Được ạ!”

Lãnh Nguỵ Thần kéo cô vào ngực một tay vẫn nắn bóp cổ tay cô tay còn lại đặt trên eo khẽ vuốt ve.

Diệp Sở Noãn thở phào vì vượt qua kiếp nạn, cô còn tưởng anh sẽ nổi giận rồi không cho phép cô ra ngoài nữa. Dù sao đây cũng không phải lần đầu đánh nhau.

Vận động trí não và thể lực cả tối nên giờ cô thấy hơi oải, hai mí mắt có dấu hiệu gặp nhau, cũng bởi động tác của anh quá đỗi dịu dàng nên chỉ mấy phút sau cô đã dần chìm vào giấc ngủ.