Sáng hôm sau Diệp Sở Noãn dậy từ sớm để chuẩn bị đồ, có một chút thay đổi về lịch trình nên cô phải tới sớm hơn so với lịch. Chuyến bay là vào lúc 1 giờ chiều. Elly qua bên này giúp cô một tay. Cô chỉ đi có 1 tuần vốn không cần sắp đồ nhiều nhưng Elly cứ một mực đòi giúp.
“Chị Noãn! Em cũng muốn đi…”
Diệp Sở Noãn cầm cốc nước đưa cho Elly: “Nếu Bạc thiếu cho phép thì em có thể”
Elly bĩu môi: “Con lâu Thừa Thừa mới chịu để em đi”
“Vậy em chỉ có thể ở đây thôi”
Elly buồn bã nhưng không thể làm gì được, cô muốn tới đất nước được đánh giá là an toàn và sạch đẹp hàng đầu thế giới này, từ bé ngoài mấy nước châu Âu gần Ý ra thì cô nàng chưa từng được đi đâu xa. May có sự xuất hiện của Bạc Thừa cô nàng mới được đi nhiều nơi hơn.
Thấy mặt Elly xụ xuống cô liền cười: “Bạc thiếu là vì lo cho em thôi, sau này có cơ hội chúng ta sẽ đi thật nhiều nơi được chứ?”
Elly cuối cũng cũng chịu cười, chẳng hiểu sao đối với Elly cô lại có cảm giác muốn đối tốt hơn với cô gái này, vẻ đơn thuần trong sáng hiện rõ lên mặt.
Dì Nhan cầm một bọc túi thuốc nhỏ: “Phu nhân, cô đem theo túi thuốc này đi, đến nơi khác môi trường thay đổi vẫn cứ là đem theo phòng đi”
Diệp Sở Noãn nhìn túi thuốc đầy đủ các loại từ cảm cúm cho tới thuốc tiêu hoá mà dở khóc dở cười: “Con chỉ đi vài ngày thôi, không cần đâu ạ”
Dì Nhan nhíu mày: “Vậy không được, thuốc bên đó biết đâu uống không hợp thì làm sao đây, phòng ngừa vẫn hơn”
Cuối cùng cô không phản bác lại được ý chí của dì Nhan nên đành đúc túi thuốc vào trong hành lý.
Gần trưa Lãnh Nguỵ Thần trở về, Bạc Thừa và Elly cũng ở lại ăn cơm luôn.
Diệp Sở Noãn nhìn mọi người, bỗng cô có cảm giác như mình sẽ đi thật xa và thật lâu vậy.
Thấy cô ngồi ngẩn ngơ ở trên ghế Lãnh Nguỵ Thần cầm đĩa nho vừa mới rửa xong đặt lên bàn, chọt nhẹ ngón tay lên trán cô: “Suy nghĩ gì vậy?”
Cô hoàn hồn lại đưa tay nắm lấy ngón tay anh kéo xuống, dựa nhẹ vào ngực anh: “Đột nhiên em không muốn đi nữa…”
Bàn tay đặt vào thành ghế của anh ôm bả vai cô thản nhiên nói: “Vậy không đi nữa?”
Nghe anh nói vậy cô đột nhiên lại muốn ở lại thêm một phần.
Nhìn vẻ mặt lưỡng lự của vợ Lãnh Nguỵ Thần mỉm cười nhấc người cầm lấy điện thoại trên bàn, nhận thấy hành động của anh Diệp Sở Noãn đè tay anh lại: “Anh làm gì?”
“Giúp em xin nghỉ”
Diệp Sở Noãn đỡ trán: “Không được, buổi dự thính này em nhất định phải đi!”
Anh không bày tỏ gì thả điện thoại xuống nhìn chằm chằm cô.
“Anh nhìn em làm gì? Em không ở nhà đâu!”
Lãnh Nguỵ Thần bật cười, anh nhìn đồng hồ trên tay đã là gần 1 rưỡi chiều.
“Đi thôi anh đưa em ra sân bay”
Hai người tay trong tay sóng vai ra khỏi biệt thự, Tư Nguyệt cũng kéo vali đi theo sau.
Xe chạy 15 phút đã tới sân bay thành phố, chuyến đi tới Singapore này kéo dài 3 tiếng rưỡi.
Vừa lên máy bay Diệp Sở Noãn đã nhắm mắt ngủ bù buổi trưa. Tư Nguyệt ngồi bên cạnh đi lại lấy tấm chăn mỏng phủ lên người cô, quan sát quanh khu thương gia, hất cằm với tiếp viên hàng không ngoài cửa.
Nữ tiếp viên cúi đầu rời khỏi khoang hạng nhất.
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh Diệp Sở Noãn cũng mơ màng tình lại, đầu óc lúc này hơi mơ hồ. Tư Nguyệt đi lại hơi cúi người: “Phu nhân, máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi”
Diệp Sở Noãn dụi mắt ngồi dậy, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.
Vừa ra đến sánh đã có nhân viên của đoàn tới đón cô: “Cô Hoa Sở! Tôi là Trác Văn-tổ trưởng tổ sự kiện! Hân hạnh được gặp mặt!”
Diệp Sở Noãn nhận lấy tấm bưu thiếp rồi đưa tay đáp lại cái bắt tay của Trác Văn.
Cô không đi xe riêng đã chuẩn bị mà lên xe của Trác Văn về thẳng khách sạn.
Trên đường đi chiếc xe vốn chuẩn bị từ trước cho cô bỗng xảy ra tai nạn ngay khi rời khỏi đường cao tốc. Cũng may Diệp Sở Noãn đã lựa chọn đi cùng Trác Văn.
Lúc nhận được tin này bọn họ đều rơi vào trầm mặc, cô mới tới Singapore chưa được nửa tiếng đã có chuyện, xem ra bọn họ đợi không được nữa rồi.
Lãnh Nguỵ Thần biết tin liền gọi tới, xác định cô không sao anh mới bình tĩnh lại sau đó anh lập tức huỷ cuộc họp chiều nay lên máy bay tư nhân bay tới Singapore.