Tôi chăm chỉ ăn món gà rán của mình. Người đàn ông kia lại tranh giành trả tiền cho tôi.
Tôi thật sự không hiểu nổi những kẻ giàu có nghĩ gì?
Đã biết tôi giả mạo em gái anh ta, vậy mà lại còn quan tâm tôi như vậy. Không phải là anh ta nên chán ghét tôi hay sao? Hay là vạch trần tôi gì đó.
Tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn nói ra: “Anh không giận tôi sao?”
“Giận em? Có người anh trai nào lại nỡ giận em gái mình chứ?”
“Anh không trách tôi cướp mất vị trí của em gái anh sao?”
Kiều Chấn Huy nhìn tôi, đáy mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Có lẽ anh luôn cho rằng tôi thật trơ trẽn, đã cướp mất vị trí của em gái anh lại còn khiêu khích anh ta như vậy.
Tôi không biết phải giải thích như thế nào.
“Tôi trách em làm gì? Là Kiều Nhan, con bé đã tự mình lựa chọn như vậy trước. Chính em đã cứu nhà họ Kiều. Nếu như em không xuất hiện, nhà họ Kiều có thể đã phải mang tiếng xấu.”
Tôi sững sờ trong giây lát.
Tôi cảm thấy người đàn ông này có vẻ ngoài nho nhã và thật sự chín chắn trong cách suy nghĩ. Anh cảm ơn tôi đã cứu vớt nhà họ Kiều, khiến cho Hứa gia tiếp tục đầu tư vào Kiều thị.
Tôi mỉm cười, “Cảm ơn “anh trai“.”
Anh lại cầm que khoai tây kia vui vẻ bỏ vào miệng. “Hứa Thời Tư đâu, sao hôm nay hắn không đi theo canh chừng em.”
“Anh ấy không phải là người thích kiểm soát như vậy đâu.”
Mặc dù tính điên cuồng chiếm hữu của anh ta khiến cho sáng nay tôi suýt không dậy được nữa. Kiều Chấn Huy ngả người ra sau, thở dài.
“Theo như anh biết, Hứa Thời Tư là một kẻ điên. Em nếu như cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, vậy thì cứ nói với anh, anh nhất định sẽ sắp xếp chu toàn cho em.”
Tôi còn cho rằng là anh đang nói đùa. Tôi với Hứa Thời Tư thì có chuyện gì chứ?
Tôi còn chưa lấy được một tỷ kia. Làm sao lại rời đi dễ dàng như vậy được.
“Anh nên lo cho em gái mình đi thì hơn?”
“Em thật sự không sợ khi Hứa Thời Tư biết được thân phận thật của em thì sẽ giết chết em ngay lập tức sao?”
Tôi đương nhiên là sợ chết đi được.
Chỉ là đã quá quen với chuyện sống chết rồi. Cho dù là chết, cũng đã được hưởng thụ chút tư vị của người giàu rồi.
“Có sợ.”
Kiều Chấn Huy lại xoa đầu tôi, “Đừng sợ, có anh đây.”
Tôi tin anh được không á?
Nhìn bộ dạng của anh còn không đáng tin hơn tên Hứa Thần Kinh kia nữa á.
Tôi vui vẻ nhận cái nhiệm vụ chết tiệt kia. Cảm thấy chỉ cần anh không đến, có lẽ thân phận của tôi sẽ vĩnh viễn không bị phát hiện.
Trong thời gian này Hứa Thời Tư vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi, vẫn giống như lúc Lâm Linh chưa trở về nước.
Ban ngày anh nói thấy nhớ tôi, gọi tôi đến văn phòng của anh ăn trưa. Tôi cảm thấy anh còn bám dính lấy tôi hơn cả lúc trước nữa.
Sau đó anh lại đưa tôi đi mua sắm quần áo và trang sức mới. Anh nói, vợ của anh phải có tất cả những thứ tốt đẹp trên đời, bao gồm cả anh.
Sến súa!
Tôi thấy anh có một vài cuộc điện thoại lạ, nhưng anh không bắt máy, anh nói chỉ là người giao hàng. Tôi cũng không bận tâm.
Chỉ là dạo gần đây cũng chẳng thấy Lâm Linh lượn lờ trước mắt tôi nữa.
Buổi tối anh vẫn đè tôi lên giường làm việc nhiệt tình như vậy. Có lẽ là chưa lòi ra con anh còn chưa hài lòng đâu. Thậm chí tôi còn cảm thấy anh có phần mãnh liệt và thú tính hơn cả lúc trước.
Bây giờ tôi không nằm trên nữa mà chuyển sang nằm mọi tư thế từ “La Hán đẩy xe bò” cho đến “Sóng biển nhấp nhô”, “Thác nước dựng đứng”, “Thiên thần Tuyết” vân vân và mây mây.
Mỗi lần tôi đều mệt chếc mẹ!
Cứ nghĩ tôi chỉ cần động thân, cùng lắm nửa năm, hắn sẽ chết yểu vì sức cùng lực kiệt. Nào ngờ, nửa năm sau, hắn không những không chết, ngược lại, sắc mặt còn hồng hơn cả tôi.
Tôi mới biết được, thì ra tất cả những lời đồn kia đều là giả hết.
Rõ ràng hắn là bệnh kiều bám người, một phút cũng không cho phép tôi rời xa, trói tôi ở trên giường, hôn lên môi nhỏ, buông lời vô liêm sỉ.
“Tiểu Nhan, anh mệt quá. Hôm nay em động đi có được không?”
Tôi còn nhìn thấy hắn lén lút tra trên điện thoại “69 tư thế làm tình nóng bỏng nhất“.
Tôi sợ chạy mất dép.
Mỗi ngày tôi đều tìm cách lấy lòng hắn, chiều chuộng hắn từ phòng bếp cho đến phòng ngủ. Tôi cười nhiều hơn với anh, chủ động nhiều hơn với anh.
Tôi cũng không biết bản thân là vì một tỷ kia hay là lòng đã nảy sinh chút tâm tư gì khác với anh.
Chỉ biết, anh có lẽ là người duy nhất đối tốt với tôi cho nên hiện tại. Trước giờ tôi chưa từng được cảm nhận qua cảm giác an tâm như vậy.
Một đứa trẻ khi được cho một viên kẹo ngọt, nó rất dễ thỏa mãn. Sau đó, mỗi ngày đều muốn được nếm thử.
Chỉ biết khi anh ân cần lau khô tóc cho tôi, những lọn tóc cọ cọ lên mũi anh, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn tôi.
“Thơm thật.”
“Cái gì?”
Tôi đánh đánh cái tay đang mò vào trong áo ngủ của tôi.
“Anh xấu xa!”
Anh lại bật cười hôn lên mi mắt tôi yêu thương nói không thành lời.
Anh nuông chiều bản tính trẻ con của tôi. Tôi cũng dần bộc lộ bản chất ương bướng thường ngày bên cạnh anh. Nhưng anh lại không cáu gắt, thậm chí mỗi một lần như vậy, anh đều ngoan ngoãn dỗ dành tôi.
“Tiểu Nhan đã thấy yêu anh hơn chưa?”
Tôi cũng chỉ cười cười vòng tay đáp lại nụ hôn của anh.
“Em lúc nào cũng yêu Hứa gia nhất.”
“Yêu anh hay yêu tiền của anh?”
Tôi cười thẹn thùng: “Yêu cả hai.”
Mỗi ngày trước khi đi làm đều sẽ chủ động hôn hắn một cái, nấu bữa trưa tình yêu đem đến cho hắn.
“Hôm nay em ngoan thật.”
“Vợ anh thì hôm nào chả ngoan.”
“Nhưng hôm qua em ngất giữa chừng đấy nhé. Như vậy là không ngoan đâu nhé.”
Anh hôn lên má tôi, âu yếm, quyến luyến, giống như không muốn rời đi.
Có đôi lúc tôi không thể nhìn rõ tình cảm của người đàn ông trước mặt. Cũng không thể đoán được tâm tư của anh.
Hôm nhận nhiệm vụ, tôi lựa chọn một bộ váy đỏ trông cực kỳ quyến rũ để trà trộn vào đám người thượng lưu đang có mặt ở hội trường.
Trước khi đi còn không quên nhìn định vị trên điện thoại của Hứa Thời Tư. Quả thật anh vẫn đang ngoan ngoãn ở phòng làm việc.
Đột nhiên điện thoại tôi rung lên, tôi mở ra, là một tin nhắn đến từ Kiều Chấn Huy.
“Kiều Nhan trở về rồi.”