Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi. Giọng nói trầm ấm có chút chua ngoa.
“Sau này không được phép để bản thân bị thương, có biết không? Anh xót.”
Tôi nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.
“Sau này đi đâu cũng phải cho anh biết, có được không?”
Đi đâu, còn lâu tôi mới nói.
Tôi cười ngây ngô lại bị anh ôm siết thêm một vòng, cắn nhẹ lên vành tai, từng đợt hơi thở nóng rực phả bên tai.
“Sau này đừng bỏ mặc anh có được không?”
Ánh mắt anh ngập tràn dịu dàng, dường như có chút kỳ vọng.
“Hứa với anh đi! Ngay bây giờ!”
Giọng nói của anh rất nặng nề, không để cho tôi có cơ hội nào cự tuyệt.
Ở cự ly gần như thế này, tựa hồ có thể nhìn rõ khuôn mặt anh đến mức phóng đại. Có một cảm giác dịu dàng đến khó tin.
Tay anh rất lạnh, anh càng lúc càng ôm tôi thật chặt, giống như muốn khảm tôi vào trong máu thịt của anh.
Tôi không hiểu lắm, chỉ là cảm thấy anh so với mọi hôm rất khác.
Tôi lại không biết thì ra thái tử gia bệnh kiều ở Biện Kinh lại là một chú chó to xác dính người.
Cho dù không nói đến hình tượng của anh thì hầu hết những cậu ấm sinh ra trong gia đình giàu có như anh cũng không có mấy kỹ năng làm nũng như thế này.
Anh là thái tử gia đi lên bằng thực lực và tài năng thật sự chứ không phải thuộc kiểu cậu ấm con chiêu, chỉ biết ăn bám vào gia đình giàu có đâu.
Tôi giơ tay xoa đầu anh. Giống như xoa đầu chú Husky của ông chủ. Nó tuy to xác nhưng vẫn biết ai là người yêu thương mình.
“Ai lại nỡ bỏ túi tiền của mình chứ?”
Anh nghiến răng, “Bé con, trong đầu em ngoài tiền ra thì còn có thứ gì khác không?”
Tôi: “Còn có tiền.”
Hứa Thời Tư nổi giận rồi.
Có lẽ anh cho rằng mình còn không bằng mấy tờ tiền kia, dễ dàng mua được lòng người.
Tôi cũng không biết dỗ người khác, chỉ đành nói.
“Yên tâm, sau này anh sẽ chỉ xếp sau tiền của em.”
Hứa Thời Tư càng tức giận: “Em nói hay lắm, sau này đừng nói nữa.”
Tôi: Cũng có hiểu gì đâu.
Đối với tôi, tiền là máu thịt, là hơi thở. Ai mà động đến tiền của tôi thì tôi liều mạng với kẻ đó. Ai mà đem tiền đến cho tôi thì tôi sẽ coi người đó như thần tiên mà cung phụng.
Hứa Thời Tư chính là thần tiên sống của tôi. Sống cũng có tiền mà chết cũng có tiền, quả là cái hái ra cây vàng của tôi.
Chắc kiếp trước tôi phải tu mười kiếp mới gặp được anh.
Tôi quên béng mất việc chính, vội vàng đi đến bên tủ. Thấy anh đang thắt cavat liền dùng một tay chống lên cánh cửa ép anh vào tường. Một tay nâng cằm anh lên, giống như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
“Ông xã, tiệc sinh nhật của Lâm tiểu thư tối mai anh có đi không?”
Nghe đến cái tên quen thuộc, anh có chút khựng lại.
Anh lại lạnh nhạt gạt tay tôi ra, “Đừng nháo!”
Tôi tức chết mà.
Sao anh lại ấp úng mập mờ như vậy?
Hôm trước Lâm Linh đã chính miệng nói cô ta là thanh mai trúc mã của anh. Tôi cũng nghe nói, trước khi anh quyết định kết hôn với Kiều Nhan thì Lâm Linh đã bám lấy anh từ nhỏ không buông nhưng Tổng Thống chỉ có một đứa con gái ruột này làm sao nỡ để cô ta làm góa phụ chứ?
Cho nên liền đẩy cô ta đi du học. Mấy hôm nay cô ta vừa về nước xong.
Bây giờ bọn họ lại gặp nhau. Có khi nào tình cũ lại cháy không?
Tôi thoáng ngửi thấy mùi mờ ám ở đây.
Tôi nắm lấy cavat của anh ép anh cúi xuống nhìn tôi. Hôm nay anh không nói cho rõ ràng thì không xong với tôi đâu.
“Trả lời em đi. Có đi không?”
“Vậy em còn em thì sao? Em hứa với anh là không đi lung tung đi.”
Câu nói của anh sâu xa, tôi nghe ra không hiểu, chỉ tùy tiện đáp ứng anh.
Sao tôi cứ cảm giác anh biết gì đó thế nhỉ?
“Em…không đi làm được chứ gì. Vậy còn anh.”
“Anh với cô ta không thân, đi làm gì?”
“Tốt. Anh đi làm đi.”
Tôi vốn dĩ muốn chạy trốn lại bị vòng tay lớn của anh bắt được.
“Chỉ vậy thôi? Không định chào anh đi làm à?”
Tôi câu lấy cổ anh, làm nũng.
“Vậy ông xã làm việc chăm chỉ nha.”
Anh khẽ xoa đầu tôi mỉm cười.
“Hôm nay em ngoan ngoãn ở trong nhà. Không được đi ra ngoài.”
Hôm nay tôi thấy bụng dưới không được tốt cho lắm. Đâu âm ỉ từ qua đến giờ. Có lẽ là do tên Hứa Thời Tư chết tiệt kia gây ra.
Nếu như không phải đêm qua anh hành hạ tôi nhiều như vậy, tôi cũng không đến mức nhấc cái eo đau đi mua thuốc.
Muốn giam tôi trong nhà ư?
Đừng có mơ!
Sau khi đi tới hiệu thuốc, tôi đứng cả nửa ngày trời cũng không biết mở miệng như thế nào. Nhân viên hiệu thuốc nhìn tôi, cảm thấy có chút lo lắng.
“Cô làm sao vậy?”
“Tôi… cái đó...”
“Đêm qua…”
“Như thế nào?”
Cô ta mất kiên nhẫn vì phía sau vẫn còn có một vài người đứng xếp hàng mua thuốc. Điều đó càng khiến tôi ngại hơn, làm sao mà tôi có thể nói chuyện đó cho người khác nghe ở đây.
“Bụng dưới của tôi không thoải mái lắm.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Có lẽ là cô bị đau bao tử hoặc là ruột thừa. Nếu như cô muốn chính xác thì có thể đi khám bác sĩ. Đó cũng là nơi kín đáo, không để lộ cho ai biết.”
Tôi cười ái ngại.
“Lấy cho tôi thuốc giảm đau là được rồi.”
Sau khi buồn phiền rời khỏi hiệu thuốc, tôi đi ngang qua tiệm gà KFC, không kìm lòng được lại đi vào trong.
Trong lúc tôi xếp hàng chọn món thì tình cờ gặp phải Diêm La Kiều Chấn Huy.
Tôi còn hy vọng anh ta sẽ không thể nhìn thấy tôi được. Nào ngờ chưa đi được vài bước đã bị một đám con nít ngáng đường, xui xẻo đến mức đánh rơi cả khay đồ ăn mới mua.
Tôi nhìn mấy miếng gà nóng hổi nằm lăn lóc dưới sàn mà lòng đau như cắt.
Ôi bữa trưa của tôi!
“Sao thế em gái, sao thấy anh hai mà né như né tà vậy?”
“Sao em gái ngoan không gọi một tiếng anh hai đi, anh mua gà cho em.”