Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 43: Phản bội




Chúng tôi thành công trà trộn vào đám người đang dự tiệc bằng thiệp mời giả.

Đây là bữa tiệc sinh nhật chào đón nàng tiểu công chúa nhỏ đã đi du học lâu năm của Tổng Thống. Cho nên tất cả đều được chuẩn bị rất kỹ càng, bao gồm cả dàn vệ sĩ đang đứng dày đặc xung quanh để đảm bảo an toàn cho bữa tiệc.

Tôi có chút lo lắng nhìn Tiểu Mỹ đang đi bắt chuyện với một tên cậu ấm khác. Bọn họ thì thầm cười nói với nhau, trông như đã quen biết từ lâu, đuôi mắt tên đàn ông đặt ở eo Tiểu Mỹ, xem ra lại là một tên háo sắc.

Tôi chưa từng thấy dáng vẻ vô liêm sỉ của Hứa Thời Tư bên cạnh người con gái khác. Anh chỉ như vậy đối với tôi.

Ít ra là phút trước tôi còn nghĩ như vậy. Cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy người đàn ông tôi cho là chỉ đối tốt với duy nhất một mình tôi đang đi bên cạnh Lâm Linh.

Khoảnh khắc đó tôi biết mình sai rồi.

Anh không chỉ nói dối tôi, mà còn coi tôi như một con ngốc mà mặc sức trêu đùa.

Tôi đứng đó, nhìn bọn họ tay trong tay. Hứa Thời Tư không còn dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Anh cười, không phải với tôi, dịu dàng đỡ cô ấy, trái tim tôi cũng như chết lặng.

Tôi đã nghĩ nụ cười ấy chỉ dành riêng cho tôi, nhưng không phải…

Tôi đã nghĩ anh ấy chỉ dịu dàng với tôi. Nhưng khi họ nhìn nhau, bọn họ nói gì đó với nhau, tôi thấy mình chỉ là kẻ dư thừa.

Tôi đã biết lý do tại sao Kiều Nhan thà chạy theo tình yêu cũng không chọn thiếu gia có tiền như Hứa Thời Tư.

Có những thứ có tiền chưa chắc đã mua được. Chỉ là tôi và cô ấy đã lựa chọn khác nhau.

Người đàn ông lịch lãm và người phụ nữ xinh đẹp trước giờ luôn là sự kết hợp hoàn hảo.

“Sau đây chúng tôi xin được phép giới thiệu tiểu thư Lâm Linh. Con gái của ngài Tổng Thống đương nhiệm. Cũng là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay.”

Tôi thấy cô ấy nhìn anh, trong ánh mắt không giấu được tình ý.

Tốt thôi! Cứ tiếp tục đi! Tôi vẫn đang xem hai người làm chuyện đáng xấu hổ gì sau lưng tôi?

Nếu như hôm nay tôi không đến đây, tôi vĩnh viễn là một con ngu bị Hứa Thời Tư chơi đùa.

Mà không, có lẽ vì không thể ở bên cạnh thanh mai trúc mã nên anh ta mới lựa chọn tôi.

Một con ngu chỉ biết tham tiền.

Tôi đứng đó nhìn thấy họ sóng đôi đi bên nhau. Khi giới thiệu cũng không quên bày tỏ tâm ý trong lòng.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật của tôi. Hôm nay là ngày tôi rất hạnh phúc, bên cạnh tôi có những người luôn yêu thương và quan tâm tôi. Tôi cũng rất yêu quý mọi người. Đặc biệt… còn có một người tôi luôn nhung nhớ.”

Quá rõ rồi!

Tôi nhìn cô ta mỉm cười e ấp trong lòng anh, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía tôi, cười khiêu khích, không hiểu sao hốc mắt đã đỏ.

Trông họ lúc này thực sự giống một cặp đôi đang yêu nhau. Còn tôi như thằng hề thua cuộc, chỉ như là một kẻ không mời mà đến.

Tôi thật sự muốn giết cô ta, không phải vì nhiệm vụ, mà là thực tâm muốn cô ta biến mất.

Nếu như cô ấy biến mất, anh có buồn không?

Có hận tôi không? Có lao đến muốn giết chết tôi ngay lập tức để trả thù hay không?

Tôi chưa từng thấy anh bảo vệ ai như vậy.

Tôi thật sự rất tò mò, có phải anh biết tôi sẽ đến nên mới xuất hiện ở đây để bảo vệ cô ấy không?

Có người nhắc nhở tôi: “Kia chẳng phải là mục tiêu ám sát của cô hay sao? Xem ra bọn họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Vừa hay giết cả hai người luôn thì càng tốt nhỉ?”

Tôi chợt muốn cười, nhưng khi tôi cười, đôi mắt tôi đã ngấn lệ.

Giết cả anh ư? Nếu như anh ngăn cản tôi, đừng nói là một tỷ. Cho dù là mười tỷ tôi cũng không cần.

Tôi cũng nhớ lại những điều anh nói với tôi, có lời nào là thật? Lời nào là giả?

Khi anh dịu dàng ôm tôi, tôi đã nghĩ vì mình đặc biệt với anh.

Khi anh nói anh thích Kiều Nhan, tôi lại nghĩ thật may vì Kiều Nhan sẽ không trở lại.

Nhưng hôm nay, anh lừa dối tôi, phản bội tôi. Tôi biết mình phải tỉnh táo lại rồi.

“Đau thật!”

“Sao cơ?”

Tiểu Vân vẫn không hiểu tôi đang muốn nói gì. Chỉ có tôi là muốn kết thúc rõ ràng.

“Đi thôi! Đừng để lỡ thời gian hành động.”

Khi ánh đèn trên sân khấu vụt tắt, tôi nhìn thấy hình như anh nhìn xuống chỗ của tôi. Tôi không biết mình có nhìn nhầm hay không, ánh mắt tôi hờ hững như nhìn qua xác chết.

Tôi có thể là một kẻ tham tiền trắng trợn nhưng không ngu ngốc đến mức cuồng loạn.

Cũng không phải là con rối mặc sức cho người ta chơi đùa thân thể.

Đèn tắt, đã đến lúc cho cô ta biết, tôi là ai rồi?

Một tiếng rầm lớn vang lên giữa sảnh tiệc. Một tiếng hét chói tai vang lên, người hét lớn là Lâm Linh.

Tôi cắt đứt đèn trên giá, nó rơi xuống chỗ cô ta đang đứng. Thật may cho cô ta là nó đã rơi trượt, nếu không cơ thể cô ta có thể đã là một vũng máu.

Cô ta ngay lập tức nhảy vào lòng Hứa Thời Tư, nức nở nói: “Anh Thời Tư… hức… em sợ lắm. Suýt chút nữa thì em không thể gặp lại anh rồi.”

Tuy chiếc đèn kia không trực tiếp lấy mạng cô ta nhưng cũng sượt qua trán cô ta, một vết cắt rõ sâu từ trên trán nhỏ máu.

Hứa Thời Tư cũng rất tự nhiên đưa tay ra cẩn thận kiểm tra vết thương cho Lâm Linh. Có lẽ là sợ gương mặt của cô ta xấu xí đi vài phần.

Tôi đứng đó, nhìn bọn chăm sóc nhau như một cặp vợ chồng thật sự.

Tôi cảm giác tim mình như chẳng còn cảm giác. Vậy mà đã có lúc tôi muốn trở thành người vợ thật sự của anh. Có thể quên đi nhiệm vụ kia, cùng anh sinh con và sống hạnh phúc.

Nhưng hiện thực như vả vào mặt tôi. Tôi cảm thấy thật may mắn khi chúng tôi chưa tiến hành hôn lễ.

Ít nhất cũng là để cho anh có thể không phải khó xử khi chọn lựa giữa hai người phụ nữ.

Đó chính là câu nói, “Bọn anh không thân” của anh sao? Vậy đối với anh như thế nào mới gọi là thân?

Là lên giường ngủ với nhau mới gọi là thân hay là trao thân cho nhau mặc kệ ánh nhìn của người khác?

Hứa Thời Tư đúng là một tên khốn đốn mạt. Tôi đứng chôn chân tại chỗ.

“Anh đừng buông em ra, em sẽ không xấu xí chứ?”

“Yên tâm, vẫn còn rất xinh đẹp.”

Tôi muốn móc mắt cô ta ra quá. Tôighét cái cách Hứa Thời Tư nhìn cô ta.

Lần này đến lượt Tiểu Vân rồi. Cô ấy đứng phía sau Hứa Thời Tư và Lâm Linh, cô ấy giả làm người cứu hộ tiếp cận bọn họ với dự định dùng súng bắn kim để tiêm thuốc độc cho Lâm Linh.

Nhưng khi cô ấy vừa định đâm kim vào cô ta, lại bị Hứa Thời Tư đạp một cái ngã nhào ra sau.

Tiểu Vân ngay lập tức bị vệ sĩ bao vây lấy.

Là một người hợp tác, tôi không thể bỏ mặc cô ấy. Tôi xông lên, lấy Lâm Linh làm con tin, ép bọn họ mau thả Tiểu Vân ra.

Bọn người đang chĩa sũng về phía Tiểu Vân lại quay ngược sang tôi.

“Thả tiểu thư Lâm Linh ra. Nếu không hôm nay hai người không ai có thể sống sót trở ra cả.”

Tôi nhếch môi cười nhạt, “Có tiểu thư các người bồi táng cùng, tôi việc gì phải sợ?”

Bọn họ cũng không dám ra tay, sợ lại khiến cho Lâm Linh mất một cọng tóc. Bọn họ đều sẽ bị Tổng Thống trừng phạt.

Đột nhiên Hứa Thời Tư cướp lấy súng trong tay vệ sĩ, chĩa thẳng về phía tôi. Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như ngàn vạn mũi tên chĩa vào.

Thật sự không ngờ có một ngày anh lại chĩa súng về phía tôi.

“Tôi cho cô từ 1 đến 3, nếu như không thả cô ấy ra. Tôi sẽ lập tức nổ súng.”

Tôi nhận ra Hứa Thời Tư thật sự độc ác, anh ta muốn mạng của chúng tôi. Anh ta sẵn sàng làm tất cả bảo vệ cho cô gái nhỏ đó.

Tôi không biết anh có nhận ra tôi hay không, bởi vì đối với tôi bây giờ, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Người nói cả đời này sẽ che chở và bảo vệ cho tôi lại vì một người con gái khác mà muốn tôi chết.

Tôi đột nhiên hiểu rõ những lời nói trước đây của Kiều Chấn Huy, “Con người này, em tuyệt đối không nên yêu. Bởi vì anh ta vốn dĩ không đơn giản như em tưởng tượng đâu.”

Bây giờ tôi đã hiểu rồi.

Chỉ tiếc đã quá muộn thôi.

Đoàng!