Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Vãn Tinh nhận được điện thoại của Dương Mỹ Phương liền ra cửa, lúc cô đến cửa Lạc gia cũng là lúc Dương Mỹ Phương vừa đến.
Lạc Tuyết nhìn thấy Hạ Vãn Tinh tới mà vô cùng kinh hỉ, bà cố gắng đè tâm trạng của bản thân xuống mà nặn ra một nụ cười, “Hạ tiểu thư cũng tới à?”
Hạ Vãn Tinh cười nhạt, “Dì cứ trực tiếp gọi con là Vãn Vãn hay Tiểu Vãn đi ạ.”
“Được, Tiểu Vãn.”
Hai người yên lặng không ai nhắc tới sự tình hôm đó, phảng phất không có nhiều chi tiết quá giống nhau, không ai nhận ra sự căng thẳng đằng sau Dương Mỹ Phương.
Dương Mỹ Phương ngây ngẩn cả người, bà nhìn chằm chằm vào Lạc Tuyết, tuy rằng đã hơn 20 năm rồi nhưng Lạc Tuyết vẫn chăm sóc bản thân kĩ càng, vẫn giữ được diện mạo trẻ trung giống những năm đó như cũ không khác mấy, bà có thể nhận ra được người phụ nữ trước mắt này chính là Khương thái thái năm đó.
Bộ dạng này đã khắc vào trong tâm trí bà, mỗi khi kí ức ùa về vào đêm khuya, nhiều ít cũng có chút mờ ảo, bà ấy đã xuất hiện trong giấc mộng của bà, làm cuộc sống hàng ngày của bà càng thêm khó an tĩnh hơn.
Hiện tại, người đã xuất hiện ngay trước mắt, Dương Mỹ Phương lại có cảm giác xúc động đến mức muốn trốn tránh.
Hạ Vãn Tinh giới thiệu với Lạc Tuyết, “Dì Lạc, đây chính là người con đề xuất với dì, dì ấy trước đây từng làm y tá ở bệnh viện, chăm sóc Lạc gia gia nhất định sẽ rất phù hợp.”
Lạc Tuyết đánh giá Dương Mỹ Phương qua một cái chớp mắt, cười tiếp đón: “Vất vả cho chị rồi, chị Dương.”
Dương Mỹ Phương ngơ ngác, vẫn còn chút hồn lìa khỏi xác.
“Dì Dương? Dì Dương??” Hạ Vãn Tinh gọi bà.
Bà thu hồi tâm trí suy nghĩ phiêu bạt của mình, mỉm cười với hai người họ, rũ mi rũ mắt, “Hẳn là trước đó Lạc tiên sinh vẫn luôn có người chăm sóc.”
Lạc Tuyết gật đầu, bà nói với Hạ Vãn Tinh: “Hành Xuyên đảm đương nên ta vô cùng yên tâm.”
Bà trước tiên phân phó một ít công việc đơn giản để Dương Mỹ Phương làm quen, sau đó kéo luôn Hạ Vãn Tinh ngồi xuống ghế sofa.
Dương Mỹ Phương tâm không tịnh, bà thường trộm đánh giá hai người đang ngồi nói chuyện phiếm ở sofa, trong lòng bắt đầu có chút kháng cự.
Mặc dù lòng nhân nghĩa và đạo đức đang khiển trách nhưng bà không có dũng khí để đối mặt như trước nữa.
Bà không nghĩ tới âm mưu cố tình nào, càng không nghĩ tới việc bọn họ đã sớm nhận ra, Dương Mỹ Phương có chút bối rối không biết phải làm thế nào.
Bà trong lòng bất an, trộm nhìn mắt tiểu cô nương xinh đẹp ngồi trên sofa, mỉm cười thật tươi khiến bà không còn dũng khí để nhìn trộm nữa.
Hạ Vãn Tinh hỏi Lạc Tuyết: “Con có thể đi thăm Lạc gia gia không?”
“Con chờ thêm một chút, người vừa rồi mới ngủ.” Lạc Tuyết nhìn cô, do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Nghe Thần Thần nói, trên người của con có một vết bớt, ta có thể xem một chút được không?”
Lời này không chỉ khiến cho Hạ Vãn Tinh sửng sốt, mà ngay cả người đang quấy rầy trong phòng là Dương Mỹ Phương cũng run lên một chút.
Dương Mỹ Phương nắm thật chặt miếng giẻ lau tay.
Hạ Vãn Tinh quét mắt nhìn bốn hướng, có chút thẹn thùng.
Lạc Tuyết nhìn cô, ánh mắt thành khẩn, “Chỗ này không còn ai đâu, được không?”
Hạ Vãn Tinh nhấp nhấp môi, cô do dự, cởi ba viên nút áo sơ mi.
Ngôi sao góc cạnh rõ ràng vòng cung gọn gàng lộ ra trong không khí, Lạc Tuyết nhìn thoáng qua, cười một cái.
Quả nhiên là có bớt.
Nhưng con bà, lúc ấy người đỡ đẻ không nói gì về chi tiết nhận diện đặc thù cả.
Hạ Vãn Tinh đỏ mặt nhanh chóng sửa soạn lại quần áo.
Trong lòng thầm mắng Hàn Tư Thần một tiếng. Cô thẹn thùng không phải vì phải cởi áo ra cho Lạc Tuyết xem vết bớt, mà là anh cứ thế nói ra, không phải tất cả mọi người đã…
Rốt cuộc, vết bớt cũng nằm ở vị trí mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Hạ Vãn Tinh cảm giác như hai tai không thể nghe thấy gì nữa.
Lạc Tuyết phát hiện cô thẹn thùng, cười, bà hỏi: “Hai đứa sắp kết hôn chưa?”
“Kết hôn ý ạ?” Hạ Vãn Tinh thất kinh, cười mỉa, “Còn sớm mà, con còn chưa nghĩ tới nữa.”
“Không còn sớm nữa đâu.” Lạc Tuyết nói: “Mặc kệ nhân phẩm hay tướng mạo ra sao, Thần Thần cũng là một người đàn ông tốt hiếm có, dì thấy nó đối với con tốt không còn gì để nói nữa.”
Cô cười nhạt, “Vâng, con biết.”
Cô nói: “Con nhất định sẽ nắm thật chắc.”
Lạc Tuyết kéo cô lại hàn huyên trong chốc lát, đề tài sự tình ngày đó chưa bao giờ được nhắc tới, Hạ Vãn Tinh bắt đầu hoài nghi những phỏng đoán của cô từ trước tới nay liệu có gì sai sót hay không.
Lạc lão gia nghe được họ nói chuyện rất rành mạch, “Khương tiên sinh” hẳn là chỉ Khương Văn Tin, Hàn Tư Thần cũng nói mình có quan hệ với Lạc gia, hơn nữa cô và lão gia lại có nhóm máu tương đồng, Hạ Vãn Tinh lớn mật phỏng đoán.
Cô hẳn là đứa con chết non kia.
Nhưng hiện tại nhìn thấy thái độ thong dong bình thản của Lạc Tuyết, cô bắt đầu có chút không xác định được.
Hạ Vãn Tinh tự phóng đại cảm xúc của bản thân, vừa định đứng dậy cáo biệt, Lạc Tuyết bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của Đinh Hà.
Lão thái thái bị người chị em của mình rủ đi đánh bài, bà sợ Hạ Vãn Tinh về tìm không thấy người nên nhờ Lạc Tuyết níu chân người lại một chút, chờ lát nữa Hàn Tư Thần qua đón.
Lạc Tuyết tự nhiên rất vui lòng, lòng tràn đầy vui mừng mà đồng ý.
Bà nói với Hạ Vãn Tinh bằng giọng điệu và ý tứ của Đinh Hà, cười: “Giữa trưa con ở lại đây ăn đi.”
Hạ Vãn Tinh định thoái thác, Lạc Tuyết lại nói: “Đừng đi mà, lão gia mà nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui mừng, một lát nữa họ cũng sẽ tới, bà ấy muốn con ở lại đây mà.”
Lúc cô do dự vừa lúc thấy Tôn Bằng từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Hạ Vãn Tinh anh ta đã tỏ ra rất sửng sốt.
Tôn Bằng thu hồi lại ánh nhìn trên người Hạ Vãn Tinh, anh ta nhìn về phía Lạc Tuyết, nắm chặt tập công văn trong tay, nói: “Để tôi đi xem thủ trưởng đã dậy chưa.”
Lạc Tuyết gật gật đầu, cười nói với Hạ Vãn Tinh: “Vẫn luôn định cảm ơn con vì đã hiến máu cho lão gia lần trước nhưng lại không có cơ hội, hôm nay cũng chỉ là ở lại ăn một bữa cơm xoàng thôi, con đừng ghét bỏ.”
Hạ Vãn Tinh thụ sủng nhược kinh, “Dì đừng nói như vậy mà, con không để trong lòng đâu.”
Cô nghĩ, gật đầu, cười đồng ý, “Vậy để giữa trưa con giúp dì Dương nấu cơm.”
“Nãi nãi lúc nào cũng khen con nấu ăn ngon.” Cô cười: “Lạc gia gia hẳn cũng sẽ thích cho mà xem.”
“Vậy được.” Lạc Tuyết nói: “Ta lại có lộc ăn rồi.”
Dương Mỹ Phương ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu để chuẩn bị nấu cơm trưa, Lạc Tuyết cố ý đi qua yêu cầu làm thêm một số món ăn nữa, vừa vặn nhìn thấy Tôn Bằng từ trong phòng đi ra, anh ta nói: “Thủ trưởng dậy rồi.”
Tôn Bằng ý vị thâm trường* nhìn vào mắt Hạ Vãn Tinh, sau đó nhìn về phía Lạc Tuyết, nói: “Thủ trưởng vừa gọi điện cho Khương tiên sinh, một lúc nữa ngài ấy sẽ tới.”
Lạc Tuyết hơi biến sắc, bà hiểu được ý tứ trong lời nói của Tôn Bằng, trong nháy mắt không biết làm sao chỉ biết đứng ở đó.
Tôn Bằng: “Thủ trưởng nói, Hạ tiểu thư cũng đừng đi, Hàn tiên sinh lát nữa cũng sẽ qua đây.”
Hạ Vãn Tinh nhíu mi, trong tiềm thức cô dường như đã hiểu ra điều gì, nhưng trong lòng lại có một cảm giác sợ hãi mạc danh, vì thế có chút hoảng loạn mà mở miệng cáo biệt, “Con….Con đột nhiên nhớ ra mình còn cót chút việc, hôm nào….con lại đến chơi….”
Cô chưa kịp nói hết câu đã bỏ chạy giống như nhảy vọt ra cửa.
Lạc Tuyết hoàn hồn vội vã đi theo sau, bà đuổi đến nơi, duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô, thấp giọng gọi: “Tiểu Vãn...”
Cơ thể Hạ Vãn Tinh cứng đờ, cô hít sâu, ngơ ngẩn quay đầu ngoái lại.
Hốc mắt Lạc Tuyết đẫm nước, đỏ cả con mắt, nhìn cô, thấp giọng nói: “Tiểu Vãn, con đừng đi, con có quyền được biết chân tướng sự việc mà.”
Bà hỏi: “Chẳng lẽ con không muốn biết sao?”
“Không! Con không muốn biết.” Hạ Vãn Tinh nuốt nước bọt, hạ giọng nói, cười: “Giữ lại cho mình một chút ảo tưởng cũng tốt mà.”
Mặc kệ chân tướng cụ thể ra sao, cô thình lình sợ hãi những chuyển biến có thể xảy ra.
Cứ như bây giờ không phải tốt sao?
Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, ai lo phận người nấy, còn có thể giữ cho mình chút ảo tưởng.
Hàn Tư Thần và Khương Văn Tin chân trước chân sau tiến vào đúng lúc nhìn thấy hai người trong phòng. Hạ Vãn Tinh nhìn thấy Hàn Tư Thần, chạy tới kéo tay anh, nhẹ giọng nói: “Em định về nhà, anh đưa em về đi.”
Anh nhíu mày, nắm chặt tay cô không nhúc nhích, nhìn cô, nói: “Em nghe một chút đi, có thể em sẽ phát hiện ra, người mà trong lòng đã ghi hận không biết bao nhiêu năm, kỳ thật bọn họ cũng là người bị hại.”
“Tiểu Vãn...” Khương Văn Tin ôm chặt Lạc Tuyết, nói: “Chờ con nghe xong rồi tùy ý con quyết định, được không?”
Hạ Vãn Tinh đứng không nhúc nhích, trong lòng cô phảng phất như đang bị hai người lôi kéo, một người muốn nghe, một người lại kiên quyết không cần.
“Hạ tiểu thư, thủ trưởng mời cô vào trong.” Tôn Bằng ra lúc bọn họ đang giằng co.
Hàn Tư Thần nhìn cô mà trong lòng cũng có chút giằng co, anh lau lau khóe mắt cho cô, thấp giọng nói: “Đi thôi, anh đưa em vào.”
Anh nắm ngược lấy tay cô, đi trước kéo cô vào phòng.
Dương mỹ Phương đi từ phòng bếp ra thấy một đám người đi vào trong phòng của lão gia, bà còn mơ hồ thấy Khương tiên sinh của năm đó, tức khắc trong lòng dâng lên vô vàn bất an.
Bà đột nhiên luống cuống không biết nguyên do.
Lạc Hưng Bang thấy bọn họ tiến vào, gợn sóng bất kinh nhìn một vòng, sau đó đưa tập văn kiện bên tay lên phía Hạ Vãn Tinh, nói: “Nha đầu, cái này là sổ bệnh của con, con xem đi.”
Hạ Vãn tinh chần chừ nhận lấy, nhìn chữ viết tay trên cùng ‘Mẹ và con Liêu Thành’ ngón tay cô dừng lại một chút, tầm mắt vừa nhìn thấy những chữ này đã không còn dám nhìn xuống nữa rồi.
Lạc Hưng Bang thở dài, nói thẳng: “Nha đầu, sinh nhật con không phải là ngày 28 tháng 9 mà là ngày 15 tháng 9.”
Nói xong, Lạc Tuyết bỗng nhiên rống lên khóc thất thanh.
Hạ Vãn Tinh ngơ ngẩn, “Không thể như thế được, Viện trưởng mụ mụ đã nói, lúc nhặt được con đã có tờ giấy ghi lại ngày sinh và họ tên của con rồi mà, không thể nào là giả được.”
“Họ của con đúng là họ Hạ, nhưng sinh nhật lại không đúng.” Lạc Hưng Bang không gợn sóng nói: “Nó được điều tra từ khoa Hộ tịch sinh nhi của huyện Thành Tân được biết năm đó từ tin tức được cung cấp theo hộ khẩu, trên giấy viết rất rõ ràng, con sinh ngày 15 tháng 9 chứ không phải là ngày 28 tháng 9.”
Ông nói: “Tôn Bằng đã kiểm tra cả quê quán của bọn họ, đôi vợ chồng này vẫn luôn làm công ở nơi khác, sau đó trở về đúng lúc sinh được một người con gái, nhưng không bao lâu sau, cả nhà bọn họ đã rời khỏi huyện thành rồi.”
Lạc Hưng Bang thở dài, “Nhà hộ sinh này là cùng một nhà với nơi Tiểu Tuyết sinh con năm đó, chỉ là, con của Tiểu Tuyết được sinh ra vào buổi tối nhưng trong sổ bệnh, trên giấy lại viết là buổi sáng mà thôi.”
Ông liếc mắt nhìn Hàn Tư Thần một cái, nói: “Tiểu tử này không nói cho con, lúc ấy con cốt tủy xứng hình quả thật đã thành công.”
Lão gia không cần nói cũng biết, từng này thứ lận, kể cả không cần xét nghiệm ADN cũng có một sự kiện đã được chứng minh quá đỗi rõ ràng:
Cô chính là con của Lạc Tuyết và Khương Văn Tin.
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Hàn Tư Thần.
Hàn Tư Thần nhẹ nhíu mày, lời ít ý nhiều giải thích: “Lúc ấy anh có ý nghĩ của anh, cho nên...”
Lạc Hưng Bang hừ nhẹ một tiếng, lại lấy ra mấy tấm ảnh chụp đưa cho Lạc Tuyết, ông nói: “Mấy người này đều là những bác sĩ và y tá đã tiếp xúc qua với đứa bé, ta đã cho người đi điều tra hết rồi.”
Thế nhưng lúc ấy vì lí do gì mà đổi con, nguyên nhân vẫn chưa thể làm rõ được.
Cơ thể Lạc Tuyết không ngừng run rẩy, bà vừa định duỗi tay ra, bỗng dưng nghe thấy ngoài cửa có tiếng loảng xoảng vang lên.
Phản ứng của Tôn Bằng là vội vàng mở cửa ra xem xét, thấy Dương Mỹ Phương ngoài cửa thì anh ta hơi nhíu mày.
Dương Mỹ Phương như người bị điểm huyệt, bà cứng đờ đứng yên tại chỗ, suýt chút nữa bà đã quên mất mà làm đổ cả cái ly và chiếc ấm trà.
Bà biết bản thân mình đang nghiệp chướng nặng nề, chỉ là không nghĩ tới việc tất cả mọi việc sẽ tiến triển theo hướng này, tiến triển theo hướng cho bà gặp phải người phụ nữ này, tiến triển theo hướng cho bà tới nhà này làm việc, thứ bà không thể lường trước nhất chính là, báo ứng tới quá nhanh, bà chuẩn bị không kịp.
Tôn Bằng nhìn người dì đang đứng rũ đầu ngoài cửa, nhíu mày, thấp giọng quát lớn: “Còn cúi đầu đứng ở đây làm gì? Mau đi dọn dẹp đi.”
Dương Mỹ Phương hoàn hồn, run rẩy lên tiếng, ngồi xổm xuống luống cuống tay chân thu dọn lại đồ đạc.
Mới vừa đem mấy mảnh nhỏ bỏ lại vào trong khay, bà còn chưa kịp đứng dậy, bỗng nhiên thấy Lạc Tuyết đi tới bên cạnh bà.
Dương Mỹ Phương hơi luống cuống, ánh mắt có chút né tránh, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Chị Dương, chị ngẩng đầu lên.” Thanh âm của Lạc Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.
Cơ thể Dương Mỹ Phương có chút đơ cứng, tay chân đều run rẩy.
Lạc Tuyết cầm một bức ảnh đưa xuống dưới mí mắt của bà, hỏi: “Đây có phải là chị không?”
Vẻ trấn định bà cố sức giữ lại đã hoàn toàn sụp đổ, hai đùi đều mềm nhũn, bà thần sắc hoảng loạn ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Hạ Vãn Tinh, bà tức khắc mềm lòng.
Bùm một tiếng Dương Mỹ Phương bỗng nhiên quỳ gối trước mặt bọn họ, mọi người chuẩn bị không kịp, lúc bà làm vậy vẫn còn chút ngây ngốc, chợt nghe bà giọng run run nói: “Khương thái thái, tôi...”
“Sao chị biết tôi là Khương thái thái?” Lạc Tuyết đột nhiên trầm giọng xen vào lời bà.
Có đôi khi giác quan thứ sáu của phụ nữ là vô cùng đáng sợ, không biết vì cái gì, từ mấy bức hình chụp được này bà đều nhìn thấy người dì giúp việc được mời tới đây, bà bỗng nhiên không thể giữ bình tĩnh nổi.
Dương Mỹ Phương quỳ, dập đầu, trong miệng lúng ta lúng túng xin lỗi: “Vô cùng xin lỗi….Rất xin lỗi….”
Hạ Vãn Tinh cứng người, cô phản ứng mạnh trong chốc lát, sau đó đột nhiên túm lấy bà nâng từ dưới mặt đất lên.
Cô gắt gao túm lấy cánh tay của Dương Mỹ Phương, gắt gao nhìn chằm chằm vào bà, thấp giọng hỏi: “Dì xin lỗi cái gì?”
Cô nói: “Dì không cần nói tôi cũng biết, trước đây dì đối xử tốt với tôi là vì dì ăn năn hối hận, dì làm hết tất cả mọi thứ đều là vì dì bị lương tâm khiển trách, dì đã sớm biết tôi là ai rồi đúng không?”
Dương Mỹ Phương không dám nhìn cô, ấp úng, “Tôi...”
“Tôi….biết.” Bà nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi sai rồi.”
Hạ Vãn Tinh nghe được chính miệng bà thừa nhận, trong một khắc, cô cảm giác như chính mình đang bị phản bội, cô bỗng nhiên bật cười, nhìn Dương Mỹ Phương, nhẹ giọng nói: “Tôi biết nói sao bây giờ, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, dì muốn dùng một chén canh gà để bù đắp lại những lỗi sai mà mình đã phạm phải, nhưng dì có nghĩ tới, những người bị dì làm tổn thương thì họ có gì sai?”
Cô phản ứng quá mức kiểm soát, ánh mắt Hàn Tư Thần vẫn luôn gắt gao khóa chặt ở người cô, anh nhíu mày, tiến lên ôm lấy cô, thấp giọng trấn an: “Vãn Vãn, em đừng như vậy.”
Hạ Vãn Tinh trước sau không hề có ý phá hoại gì, cô chỉ nhìn Dương Mỹ Phương, từng câu từng chữ nói: “Sớm biết dì là do lương tâm cắn rứt, dì có đưa canh, tôi cũng sẽ đổ thùng rác nhất định không uống lấy một ngụm!”
Dương Mỹ Phương bỗng nhiên run lập cập, bà nhìn Hạ Vãn Tinh, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, “Hạ tiểu thư...”
Chuyện đã tới nước này bà cũng không muốn giấu giếm lí do nữa, trong lòng ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm, phảng phất như gánh nặng bao năm bỗng nhiên được hạ xuống, bà vừa hổ thẹn vừa hối hận, xin lỗi: “Rất xin lỗi, đều là do tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, nhưng đó là chị của tôi, tôi không thể cứ trơ mắt nhìn con của chị mình chỉ vì không có tiền chữa bệnh mà cứ chết đi như vậy được.”
Lạc Tuyết khóc đến sưng hết cả mắt, bà hỏi: “Cho nên, bà liền đổi một đứa con bị bệnh tim bẩm sinh thay cho con của tôi sao?”
“Lúc ấy y tá ở bệnh viện đều lén truyền tai nhau, nói phòng bệnh bên cạnh có một người tên là Khương thái thái trong nhà phi phú tức quý*, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều là những người có tiếng ở Liêu Thành, nghĩ kĩ, nếu đem con đi đổi thì có khi lại bảo vệ được bà ấy một mạng.” Dương Mỹ Phương thấp giọng nói: “Hơn nữa chị tôi vẫn luôn khóc lóc cầu xin tôi tìm cách, mà đúng lúc buổi tối hôm đó Khương thái thái lại sinh ra một bé gái, là tôi và một bác sĩ nữa ra tay làm.”
Bà nói: “Lúc mới sinh ra thì trên người đều chỉ là thai chi, nhìn không được rõ lắm, sau mới phát hiện ra trên người đứa bé có một vết bớt.”
Dương Mỹ Phương nhìn vào mắt Lạc Tuyết, rũ mắt xuống, nói: “Vì ý tưởng tráo đổi thai nhi là của tôi, đương nhiên tôi sẽ không nói cho người biết về vết bớt trên người đứa bé, khi đó điều kiện chữa bệnh còn kém, trường hợp nhận nhầm con cũng không phải không có, vì thế tôi lúc đó mới lợi dụng thời gian buổi tối thay ca để hoán đổi.”
Bà: “Đều là thai nhi vừa mới sinh ra, chỉ cần không có chi tiết đặc thù nào thì sẽ giống nhau không ai có thể nhận ra.”
“Huống hồ...” Dương Mỹ Phương nói: “Huống hồ...vì Khương thái thái có nhóm máu đặc thù, đứa con vừa sinh ra đã được mang đi cách ly theo dõi, một cái liếc mắt cũng chưa được nhìn qua.”
Lạc Tuyết nghe đến đó chân tay đều mềm nhũn, bà nói: “Tôi còn tưởng rằng ông trời có mắt, tôi lấy cả tính mạng mang thai mười tháng sinh hạ được một bảo bối không cùng nhóm máu với mình.”
“Thế nhưng sau khi xuất viện, tôi mới phát hiện ông trời đúng là thích trêu ngươi.” Bà nói: “Bẩm sinh đã mắc bệnh tim, mặc dù tôi có rất nhiều tiền, mặc dù đã mời biết bao nhiêu chuyên gia, con bé vẫn không thể chịu được đến hết trăng tròn.”
Lạc Tuyết căm giận nhìn Dương Mỹ Phương, nói: “Bà cứ như vậy mà lấy một đứa bé, tại sao các người lại nhẫn tâm như vậy hả? Sao các người có thể nhẫn tâm cứ thế cướp đi đứa con mang nặng đẻ đau rời khỏi người thân của chúng chứ?”
“Các người đúng là quá nhẫn tâm!” Lạc Tuyết nghiến răng nghiến lợi, chất vấn: “Nếu đã đổi, tại sao lại không biết đối xử tử tế với con gái tôi mà lại đem nó vứt bỏ ở Viện phúc lợi??”
“Chuyện này ban đầu tôi cũng không biết.” Dương Mỹ Phương lau nước mắt, bà nói: “Sau khi đứa con được hoán đổi, bọn họ không ngừng hỏi thăm tin tức của con mình, sau khi nghe nói là nó bị chết non, hơn nữa khi đó chồng tôi lại cờ bạc rượu chè thiếu không biết bao nhiêu nợ, bọn họ không còn đường nào khác nữa mới vứt bỏ đứa bé.”
“Đến nỗi vì cái gì mà lại cố ý lưu sai ngày sinh, tôi cũng không rõ lắm.” Dương Mỹ Phương phỏng đoán, “Có thể là do sợ các người phát hiện ra chân tướng nên tới làm phiền bọn họ. Nhưng sau đó bọn họ lại không thể suy tính hoàn hảo tới mức đó, sinh một đứa con không sống được quá năm tuổi đã chết, chồng tôi vì nợ nần cờ bạc mà bị người ta đánh chết, chị của tôi mấy năm trước cũng bị bệnh hoạn quá nặng mà qua đời.”
“Đó là do ông trời có mắt, đều là điều bọn họ xứng đáng nhận được!” Lạc Tuyết hung hăng nói.
Dương Mỹ Phương sám hối, “Chúng tôi đều xứng đáng chịu điều đó, đến cuối cùng cũng không ai có kết cục tốt đẹp cả.”
“Nếu có thể chọn lại, tôi nhất định sẽ không làm việc trái với lương tâm này.”
Đã hơn hai mươi năm rồi, bà không ngủ được một giấc yên ổn nào.
Khương Văn Tin từ đầu vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lên tiếng nói tiếp: “Đừng tưởng bà cứ thế ăn năn hối hận hai câu là chúng tôi có thể tha thứ!”
Ông nói: “Tôi sẽ vì con gái mà đòi lại công đạo.”
Bệnh viện này, cả bà nữa, ông sẽ không dễ buông tha như vậy đâu.
Dương Mỹ Phương bị Khương Văn Tin nói nhiếp vài phần, bà nhìn về phía Hạ Vãn Tinh, nói: “Hạ tiểu thư, tôi không mong cô tha thứ cho tôi, nhưng xin cô hãy tin tôi, tôi đối xử tốt với cô, tuyệt đối không hề có bất cứ âm mưu tư tình nào.”
Hạ Vãn Tinh lẳng lặng nhìn bà, chậm rãi mở miệng: “Dì cũng không cần cầu mong tôi tha thứ vì dù gì có van xin thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tuyệt đối không mềm lòng nửa phần.”
Cô nói: “Nhờ dì mà kiến thức nhân tâm của tôi phát hiện ra trên đời này có bao nhiêu hiểm ác, cho tôi biết được, trên đời này sẽ không bao giờ có chuyện vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người.”
Bước chân cô giật giật, trước khi nhấc chân rời đi cô nhìn vào mắt Khương Văn Tin và Lạc Tuyết đang khóc như hoa lê dính mưa, cắn môi, nói với Dương Mỹ Phương: “Người dì nên van xin là họ, không chừng bọn họ sẽ vì đã tìm được người mất mà tha cho dì một lần.”
Cô nói: “Nhưng tôi thì không, vì dì quấy rầy tôi kế tiếp quỹ đạo nhân sinh, tôi hiện tại chẳng có chút vui sướng nào cả, chỉ toàn là âu lo thôi!”
Nói xong, cô không thèm nhìn con người đang quỳ ở đấy, cứ thế xoay người rời đi.
----------------------*-------------------
Tác giả có lời muốn nói: Sự tin tưởng của Vãn Vãn chỉ là trong một thời gian ngắn khó có thể tiếp thu, chương sau sẽ tới hồi kết viên mãn.
Cảm tạ từ 2020-09-19 18:57:54~2020-09-20 17:06:32 vì ta mà bầu ra phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha~
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: 41033842 2 bình; ngải nô nhi, yoon 1 bình;
Phi Thường cảm ơn các đại gia đã giúp ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
-----------------------*--------------------
(*) Ý vị thâm trường: Được viết bởi Trình Tử trong sách “Tứ thư tập chú” chương “Luận Ngữ tự thuyết”: "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa. Tóm lại, “ý vị thâm trường” có nghĩa là “ý nghĩa sâu xa” hay “ý vị sâu xa”.