Không khí ở Lạc gia phảng phất như ngưng đọng lại, cảm xúc của tất cả mọi người trong phòng đều vô cùng nghiêm túc, nước mắt của Lạc Tuyết không ngừng rơi, bà nghẹn ngào, nói: “Không thể có khả năng như vậy được, chính tay ta ôm con, làm sao có thể sai được...”
Giọng Lạc Hưng Bang như than thở, nói: “Tiểu tử kia khi ở Hàn gia đã nói, ở ngực cô gái kia có một Thái Cực, hình ngôi sao màu đỏ, Tiểu Tuyết, con không nhớ gì về chi tiết này sao?”
Lạc Tuyết sửng sốt, “Vết bớt hình ngôi sao?”
Bà nỗ lực hồi tưởng lại một chút, lắc đầu, nói: “Không có, lúc sinh ra chỉ thấy nói nó là con gái, không hề nói gì đến bớt cả.”
Bà nói: “Mãi cho đến khi xuất viện, con cũng không thấy trên người con bé có bất cứ vết bớt nào.”
Lạc Hưng Bang cau mày, “Nếu không phải có người ngay từ đầu đã thay con thì bây giờ đã không khó khăn thế này. Nhóm máu và cốt tủy xứng hình, xác suất hai thứ này trùng nhau rất thấp, sao có thể toàn hướng đến nha đầu kia?”
Ông nói với Tôn Bằng: “Tiếp tục điều tra, tiếp tục từ đôi vợ chồng kia đi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lạc Anh hỏi: “Nha đầu kia đến 90% là con gái của chị cả, chẳng lẽ bây giờ còn muốn bọn con tỏ ra là cái gì cũng không biết sao?”
“Xét nghiêm ADN tuy rằng rất đơn giản, nhưng chuyện đằng sau là như thế nào, chúng ta vẫn cần phải biết rõ đã.” Khương Văn Tin nắm lấy tay Lạc Tuyết, thấp giọng trấn an: “Nhẫn nhịn một chút, con bé ở ngay bên cạnh chúng ta, chỉ là muộn hơn trong một chốc một lát thôi.”
Lạc Tuyết lau nước mắt, gật đầu.
Hàn Tư Thần ức chế trở về nhà, trong phòng chỉ còn lại một ánh đèn mờ nhạt, người nằm trên giường hướng lưng về phía cửa, anh nhìn thấy ánh đèn chiếu lên mái tóc ngắn óng mượt của cô khiến nó như có thêm một tầng hào quang ánh kim.
Ấm áp, vô cùng ấm áp, thật đẹp.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Hạ Vãn Tinh xoay người nhìn qua, cô nhìn thấy một dáng người thon dài ở cửa, cánh tay cô nhẹ chống để nâng cơ thể lên, nhẹ giọng hỏi: “Anh về rồi?”
“Sao em còn chưa ngủ nữa?” Hàn Tư Thần có chút chột dạ, ánh mắt cũng có chút né tránh.
“Em chờ anh.” Đôi mắt của Hạ Vãn Tinh giống như ánh trăng trong đêm đen, cô nhìn anh, cảm xúc không hề dao động hỏi: “Anh tới Lạc gia sao?”
Hàn Tư Thần phản bác theo bản năng, “Không, Thiệu Tống tìm anh.”
“Giảo biện! Anh lại giảo biện!” Cô nhìn thẳng vào anh, hạ tối hậu thư, “Lại giảo biện, đêm nay anh ra ngoài ngủ đi.”
Anh bỗng nhiên cười, “Em không sợ nãi nãi với mẹ đến nhìn thấy à?”
“Dám bắt anh đi ra ngoài nằm đương nhiên sẽ không sợ bị nhìn thấy.” Cô cực kỳ ngạo mạn, “Em đếm ngược từ số ba, ba...”
“Đừng đếm, đừng đếm.” Hàn Tư Thần ôm lấy eo cô, dẻo miệng nói: “Đúng là anh tới Lạc gia.”
Anh do dự một lát, nói: “Lạc gia gia đang điều tra đôi vợ chồng đã đưa em tới Viện phúc lợi năm đó.”
Hạ Vãn Tinh sửng sốt, thay đổi cảm xúc, thấp giọng hỏi: “Ba mẹ thân sinh của em sao?”
Vậy là, cô đúng là có quan hệ gì đó với Lạc gia.
“Còn chưa xác định được.” Hàn Tư Thần nói: “Chuyện này có chút phức tạp, cần thêm thời gian.”
Nếu cô đúng là con gái của Lạc Tuyết, vậy đó chính là bằng chứng cho thấy năm đó đã có người thay con, nhưng cụ thể đây là tình huống nào thì còn phải điều tra tiếp.
Hạ Vãn Tinh biết hiện tại có rất nhiều điều không thể xác định được, anh không nói, nhất định là có lý của anh.
Cô không hỏi, chỉ xoay người nằm xuống, trùm kín đầu, “Đừng có giải thích với em, em không nghe thấy gì đâu.”
Hàn Tư Thần túm lấy chăn của cô, “Đừng làm vậy, không thở được đâu.”
Hạ Vãn Tinh không thèm để ý, ngược lại còn chui tọt vào trong chăn.
Anh rũ mắt nhìn phần chăn đang phồng lên, sau đó nhẹ cong khóe môi, xốc hết chăn ra phía sau.
“A!” Hạ Vãn Tinh bỗng dưng kêu lên thất thanh, níu chặt trong chăn, thanh âm rầu rĩ truyền ra ngoài.
“Đừng kêu lên như thế.” Anh cười ma mị, bịt kín đôi mắt đào hoa đang tỏ ra kinh hoàng kia lại, bỗng nhiên cười lên một tiếng thâm trầm, anh thấp giọng nói: “Nãi nãi đang ở phòng bên, em nhỏ tiếng một chút.”
Hạ Vãn Tinh: …
Cô cắn môi, trừng mắt với anh, “Đồ lưu manh!”
Hàn Tư Thần cũng không phản bác, anh cười khẽ, “Làm với em thì không thể tính là lưu manh được.”
Đôi chân thon dài của người trong chăn đặt trên người anh, cánh tay ôm lấy cổ anh, nhìn anh, khiêu khích: “Anh còn chiêu gì nữa? Xuất chiêu đi.”
Anh cười khẽ, không nặng không nhẹ khẽ nắn cặp mông đang ở trên người anh, nhìn đôi mày xinh đẹp của cô hơi nhăn lại, thấp giọng nói: “Lát nữa em đừng kêu lên là được.”
Thanh âm của cô không hề chống cự lại anh, đặc biệt là ngay lúc này, từng tiếng một đều khiến anh hồn bay phách lạc.
Hạ Vãn Tinh như cố ý, nũng nịu bên tai anh một tiếng, cô cảm giác cả người anh đều cứng đờ, vì thế, đắc ý cười, nhỏ giọng nói: “Em không kêu, nhưng rên thì được chứ?”
Con ngươi của Hàn Tư Thần vì tình mà chỉ trong chốc lát đã đổi vị, tay anh xoa nắn nhẹ hai bên đối xứng vết bớt của cô, ách giọng nói, thấp giọng cảnh cáo: “Lại thiếu điều phải không?”
“Anh không bỏ được.” Cô cười nhìn anh, tỏ vẻ đáng tin tưởng gấp trăm ngàn lần.
Anh hừ cười, “Đánh em mới không bỏ được, nhưng bỏ làm việc khác được.”
Nói xong, không cho cô bất cứ cơ hội nào, Hàn Tư Thần trực tiếp hạ thân mình đè cô xuống, nhìn thấy mày cô bỗng dưng nhíu lại, anh cong môi cười, khẩu hình để ngay trên đỉnh đầu cô, vui vẻ nói: “Nãi nãi đúng là đang ở phòng bên đấy, em giữ chắc âm lượng của mình đi.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Con người này, không báo trước gì cả, không phòng bị gì luôn!
Cuối cùng, Hàn Tư Thần nhìn cô gắng sức kiềm chế, khẽ cười một tiếng, dựa vào bên tai cô, thể xác và tinh thần đều thoải mái nói: “Bảo bối, lừa em đấy, phòng bên kia có cách âm tốt lắm, cho nên em không phải lo đâu.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Không đợi cô nâng chân lên đá anh, anh bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy, sau đó đặt xuống. Anh nhìn cô, hỏi: “Dạy bảo nhưng vẫn không ngoan đúng không?”
“Ai cho anh gạt em chứ?” Cô phản bác.
“Tình thú hiểu không?” Anh cười, “Em thích nhìn thấy biểu cảm của em lúc cố gắng kiềm chế.”
Quyến rũ, ma mị, còn câu dẫn.
Hạ Vãn Tinh: “.....Đồ biến thái!”
“Chậc.” Anh nghiêm trang khẽ than, “Anh chẳng làm gì cả, xin lỗi không thể nhận ba chữ ‘đồ biến thái’ này.”
Không đợi Hạ Vãn Tinh phản ứng, bỗng nhiên cô cảm thấy chiếc lưỡi ẩm ướt hoạt náo của anh đặt trên chiếc cổ đang run rẩy của mình, cô ngây ngốc, trong đầu cô hiện lên một ánh hào quang trắng xóa, trống rỗng.
Đại biến thái, nhưng dùng đầu lưỡi!!
Mới sáng sớm ngày hôm sau Hạ Vãn Tinh đã tỉnh dậy, cô thực sự mệt nhưng không ngủ được.
Trong lòng là cả một trang tâm sự, hơn nữa lại là lần đầu tiên ngủ lại ở Hàn gia, lý trí nói cho cô biết mình không thể ngủ nướng được.
Người ở bên cạnh sớm đã không thấy đâu, Hạ Vãn Tinh sờ sờ, lạnh lẽo.
Cô nói thầm: Có tinh lực đến vậy thì sao mệt được.
Cô tắm rửa một chút, nhìn thấy dấu vết do anh làm trên cổ, cô nhíu mày.
Thế này là xong rồi, lát nữa làm sao đi ra ngoài gặp mọi người được.
Lúc chờ cô bối rối thay quần áo, Hàn Tư Thần cầm theo một chiếc khăn quàng cổ làm bằng nhung tiến vào.
Anh đưa cho cô, tiếng nói mang ý cười, “Của Hàn Nhân, em đeo vào một lúc đi.”
“Đều tại anh.” Cô phẫn nộ, “Sao anh chẳng phân biệt trường hợp và địa điểm gì cả vậy, cái này mà người nhà anh nhìn thấy thì em làm sao đỡ nổi?”
“Xin lỗi, anh không kiềm chế được.” Anh cười, trong mắt chẳng có chút biết lỗi nào cả, “Lần sau em đừng cố ý kích anh.”
Anh luôn không có tự chủ khi ở trên người cô.
Hạ Vãn Tinh khẽ liếc mắt một cái, lấy khăn quàng quanh cổ rồi soi gương mãi mới chịu cùng anh đi xuống tầng.
Cô nói: “Lạy ông tôi ở bụi này, cái này có phải quá cố tình rồi không?”
Hàn Tư Thần liếc mắt nhìn cô một cái, “Em muốn mọi người nhìn thẳng vào hay muốn mọi người tin đó chỉ là phỏng đoán của bản thân thôi?”
“Vẫn là nên để mọi người đoán đi.” Cô sờ sờ cổ, nói: “Trực tiếp để lộ ra còn xấu hổ hơn.”
Anh cười, nhìn cô một cái, “Không liên quan, em như vậy lộ hay không thì cũng như nhau cả, mọi người đều hiểu thôi.”
Bước chân của Hạ Vãn Tinh hơi khựng lại, dũng khí để xuống tầng suy giảm hẳn.
Giây tiếp theo, cửa đại sảnh đột nhiên bị người từ bên ngoài mở ra, một thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh truyền tới, vui sướng tột độ, “Con đã về rồi đây!!”
Hàn Nhân kéo theo hành lý tiến vào, tựa như truyện huyền huyễn vậy. Bỗng dưng nhìn thấy hai người từ trên tầng đi cầu thang xuống, cô ngẩn người, chớp chớp mắt.
Hạ Vãn Tinh cũng ngây cả người, cô nhìn Hàn Nhân, ngây ra hai giây, ngập ngừng, “Em...Em về...rồi sao?”
Chiếc khăn quàng cổ phảng phất như gông xiềng.
“Ừm, em về rồi đây.” Dáng chạy của Hàn Nhân giống Hàn Tư Thần, lại nhìn Hạ Vãn Tinh, bỗng nhiên cười, cô xua tay tiếp đón, “Chào chị, Hạ tỷ tỷ.”
“Chào em.” Hạ Vãn Tinh xấu hổ, nở một nụ cười méo xệch.
Đinh Hà và Thích Thiều Lôi cùng đi ra, nhìn thấy Hàn Nhân, không quá kinh hỉ, ngược lại Đinh Hà còn châm chọc cô, “Đại minh tinh còn biết quay về nữa sao? Ta cho rằng con đã quên mình có nhà rồi chứ.”
Hàn Nhân sờ sờ mũi, cười mỉa, “Lão thái thái, mấy ngày không gặp, nói chuyện giờ biết kẹp dao giấu kiếm rồi.”
“Được rồi, nói chuyện với nãi nãi con một tiếng đi đã.” Thích Thiều Lôi thấp giọng nhắc nhở cô.
Hàn Nhân nhận sai, “Vâng vâng vâng, ngàn sai vạn sai đều là con sai, con dù có bận mấy cũng nên chạy về nhà lấy một lần để thông báo tình hình, không được để hai người lo lắng.”
“Miệng lưỡi giảo hoạt!” Đinh Hà vẫn không nhẫn tâm trách móc cô quá nặng nề, đau lòng nói: “Gầy đi rồi!”
“Thật không vậy? Cho nên năm trước con đã phải báo xin nghỉ ngơi, ngồi xổm trong nhà để dưỡng thịt rồi.” Cô tinh tế nháy mắt với Hạ Vãn Tinh, “Hạ tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau ngồi đi.”
“A?” Hạ Vãn Tinh đột nhiên hoàn hồn, “Chị không được đi.”
“Ta thấy được mà.” Đinh Hà nhìn từ trên xuống dưới Hạ Vãn Tinh, “Tiểu Vãn gầy quá, sau muốn có con nhất định sẽ không chịu được đâu, nên bồi bổ nhiều hơn.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Đề tài này dâng lên hơi quá cao rồi.
Cô liếc mắt nhìn Hàn Tư Thần một cái, vốn định trông cậy rằng anh sẽ cứu cô, nào biết anh lại mở miệng: “Nếu công việc của em không quá vội, có thể qua nhà nhiều hơn một chút để cùng Hàn Nhân chăm sóc nãi nãi.”
Anh nói: “Nãi nãi và mẹ còn chưa được ăn thử món trù nghệ* em làm.”
“Đúng! Trù nghệ của Hạ tỷ tỷ ngon lắm!” Hàn Nhân hưng phấn nói tiếp: “Con được ăn thử rồi, ở trên kia.”
Hạ Vãn Tinh: ….
“Thật không?” Thích Thiều Lôi tỏ ra vô cùng hứng thú, “Hy vọng ta có cơ hội được nếm thử.”
Hạ Vãn Tinh: ….
Đã cưỡi lên lưng cọp thì rất khó để leo xuống.
Cô mỉm cười, “Không thành vấn đề, lần sau tới để con xuống bếp làm.”
-------------------------------*--------------------------------
(*) Trù nghệ: Nếp cẩm hay còn gọi là nếp than là loại nếp màu tím đen, có chứa nhiều hoạt chất tốt cho tim mạch và ngăn ngừa bệnh ung thư.
_BOSS_