Trêu Ghẹo Quá Mức

Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 90: Chương 90:




Mấy ngày nay không ai thấy Hạ Vãn Tinh đâu.



Không phải bởi vì chuyện đã qua nên tâm tình cô không được tốt, mà là cô đang chuyên tâm viết chi tiết cuốn sách đang chuẩn bị xuất bản.



Trên mặt cô thoạt nhìn như chẳng có chuyện gì, nhưng Hàn Tư Thần lại có thể nhìn ra được, trong lòng cô vẫn có chút âu lo và bất an.



Đặc biệt là buổi tối, cô sẽ gắt gao quấn lấy anh, vô thức bám dính lấy người khác.



Anh hiểu cô bất thình lình sinh ra thói ỷ lại, cho nên đã nhiều ngày mặc dù bận công tác nhưng anh vẫn mang về nhà làm.



Mặc dù làm việc cùng người khác trong thư phòng một ngày, chỉ cần nghe được động tĩnh bên ngoài của cô là có thể yên lòng.



Hạ Vãn Tinh cũng cùng cảm giác, mỗi khi lo lắng cô chỉ cần nhìn vào hình bóng bận rộn của người trong thư phòng thì nỗi lo sẽ vô thức biến đâu không thấy, không sợ tìm không thấy bóng, nghe không thấy tiếng, chỉ cần nghe được âm thanh anh mở video họp là trong lòng cô đã có cảm giác viên mãn rồi.



Cô không cần phải cố tình trốn tránh, mà là gần đây thực sự rất bận, nhưng cô biết, chỉ cần nhìn tương quan sẽ thấy cô không thể tĩnh tâm lại được.



Sẽ quấy rầy kế hoạch của cô.



Vì thế, mặc kệ là ai tìm đến cô, cô đều tỏ ra không thấy.



Cũng có người nói cô chỉ là lấy quyển sách sắp xuất bản ra làm cái cớ, không bằng nói cô dùng mấy ngày này để thuyết phục bản thân.



Thuyết phục bản thân để nỗ lực chấp nhận một thân phận mới, một con người mới.



Phảng phất giống như một cuộc đời mới bắt đầu, đối mặt với cách sinh hoạt mới, nói chung là phải mang trên mình cả một thân dũng khí mới được.



Lạc Tuyết tự mình tới, Khương Văn Tin đơn thân độc mã tới, hai vợ chồng bọn họ cũng cùng nhau tới, còn cả Lạc Hành Xuyên tới, Lam Lan tới, thậm chí cả Lạc lão gia cũng tới.



Cô một lần cũng không gặp, nhưng lại ghi tạc trong lòng.



Tựa như một người con rời nhà đi xa, chỉ muốn thu thập hết hành lí, sau đó nghĩa vô phản cố* lên đường khởi hành.



Hạ Vãn Tinh trước sau ở nhà bận bịu một thời gian, chờ công việc xuất bản đã đâu vào đấy, cô trường hui khẩu khí, bỗng dưng rảnh rỗi, trong lòng cô bỗng nhiên bắt đầu không biết theo ai.



Cô biết, có một số chuyện sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.



Hạ Vãn Tinh định tự mình phục hồi tâm tình tốt như trước, nhưng nhìn đến bộ dạng sắc mặt vàng như nến lại còn bị quầng thâm mắt vô cùng nghiêm trọng của mình trong gương, cô sợ tới mức hét lên thất thanh.



Hàn Tư Thần bỗng dưng nghe được tiếng hét chói tai của cô, không còn tâm chí đâu để lo tiếp cuộc họp nữa, vội vàng chạy tới xem xét.



“Em làm sao vậy?” Trái tim anh như dâng tới tận cổ họng, thanh âm mang theo cả tiếng khẩn trương.



“Em...Em….” Tâm tình Hạ Vãn Tinh uể oải chỉ vào mặt mình, khóc thút thít, “Sao em biến thành bà thím già rồi?”



Cô có chút ảo não, “Anh mấy ngày gần đây, mỗi ngày đều là nhìn vào bộ dạng ma chê quỷ hờn này của em sao?”



Hàn Tư Thần thầm thở dài nhẹ nhõm, nhìn cô, bật cười, “Ở nhà mà còn chú ý hình tượng à?”



“Đương nhiên rồi.” Vẻ mặt Hạ Vãn Tinh nghiêm túc, “Mặc kệ là bất cứ khi nào phụ nữ đều phải tân trang nhan sắc, anh không hiểu được đâu.”



“Anh hiểu.” Anh nghiêm trang, “Còn không phải lo lắng mình xấu sẽ bị anh ghét bỏ sao, yên tâm đi, anh không phải người nông cạn như vậy đâu.”



Hạ Vãn Tinh hừ nhẹ, đẩy anh ra khỏi phòng vệ sinh, nói: “Anh tiếp tục đi giải quyết công việc đi.”



Cô mở vòi nước ra, chuyển sang vùng nước lạnh, để dòng nước lạnh lẽo chảy vào lòng bàn tay, đầu óc cô cũng thư thái hơn vài phần.



Hạ Vãn Tinh thu hồi lại suy nghĩ, nhìn về phía người đàn ông đang đứng dựa lưng vào khung cửa, bình tĩnh nói: “Lát nữa em qua Lạc gia.”



“Hả?” Hàn Tư Thần sửng sốt, hoài nghi rằng mình đã nghe nhầm.



Rốt cuộc thì phản ứng mấy ngày nay của cô không hẳn là nghĩ tới việc đi đối mặt, thậm chí, còn đã thử tiếp thu nhưng vẫn bài xích, nhưng bây giờ chính miệng cô lại nói muốn tới Lạc gia.



Hàn Tư Thần có chút kinh ngạc, “Em….”



“Em không muốn trốn tránh nữa.” Hạ Vãn Tinh không một gợn sóng nói: “Em định cùng bọn họ xét nghiệm ADN.”

Hàn Tư Thần mang hết ý tứ của Hạ Vãn Tinh truyền đạt lại cho Lạc Tuyết, không khí ở Lạc gia bỗng nhiên như ngưng đọng lại, Thu Lạc nhỏ giọng oán giận, “Hạ tỷ tỷ là có ý gì chứ, cái này căn bản đã không có gì cần xét nghiệm nữa rồi, tất cả mọi thứ, không cần nói cũng đã quá rõ chị ấy là con gái của dì cả rồi a.”



Lạc Hưng Bang khẽ thở dài, nói: “Cứ làm theo nha đầu kia đi, con bé không có ý gì đâu, con bé chỉ muốn làm rõ thêm một lần cuối, định vẽ thêm một dấu chấm câu viên mãn cho bản thân mà thôi.”



Khương Văn Tin giãn mày ra, ông nói: “Nếu đi một chuyến xét nghiệm có thể khiến cho con bé dễ chịu hơn một chút thì chúng ta có thể làm được.”



“Ta cũng cảm thấy việc kiểm chứng này phải làm.” Lạc Tuyết nói: “Cứ coi như con bé không tin lời mọi người nói đi, nhưng đã là giấy kiểm chứng của y học thì không thể làm giả được, có lẽ con bé cũng muốn dùng chính tờ giấy kiểm chứng này để tiếp thêm dũng khí cho bản thân.”



Giọng nói của bà kiên định, nói: “Chúng ta sẽ làm.”



Hàn Tư Thần vốn tưởng rằng Hạ Vãn Tinh sẽ tự mình đi qua giám định, nào biết ngày hôm sau cô lại hỏi anh về băng gạc và một cây châm, giữa mày Hàn Tư Thần nhảy dựng, anh nhíu mày hỏi: “Em muốn làm gì vậy?”



“Thu thập vật mẫu.” Cô phá lệ bình tĩnh, ngữ khí nhẹ nhàng, “Em có thể giám định qua vết máu cũng được mà.”



Hàn Tư Thần bỗng dưng nắm lấy tay cô, ngăn cản, “Chúng ta có thể đi tới bệnh viện để lấy máu mà.”



Hạ Vãn Tinh lắc đầu, “Lạnh quá, em không định ra khỏi cửa đâu.”



Cô nói: “Thế này cũng giống vậy mà, còn bớt việc ấy chứ.”





Hàn Tư Thần bị thái độ của cô chọc cười, anh nhẹ dựa vào bàn, rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Anh không biết bạn gái của mình còn có khuynh hướng tự ngược đấy.”



Hạ Vãn Tinh nghiêng người liếc anh một cái, “Cũng chỉ là châm nhẹ ngón tay trên bụng một cái thôi, có phải cắt cổ tay tự sát đâu.”



Cô đưa chiếc châm ấm nóng cho anh, bình tĩnh nói: “Anh làm đi, em không tự hạ thủ được.”



Hàn Tư Thần nhẹ nhíu mi dưới, nhìn sâu vào những ngón tay mảnh khảnh của cô, trầm giọng nói: “Anh cũng không hạ thủ được, anh rất xin lỗi.”



Cô cười, nhướng mày nhìn anh, “Vậy anh nhớ lại cái lúc em còn khinh khi anh ấy, có phải có một cảm giác thống hận muốn uống máu em và róc xương ăn thịt em không?”



Hàn Tư Thần: “....Không có.”



Anh dừng một chút, nhìn cô nói: “Thứ cho anh không thể hạ thủ, anh không làm đâu.”



Nếu mà dám ra tay, không chừng những ngày sau cô nhớ tới sẽ bắt đầu văn chương lớn tiếng.



Hạ Vãn Tinh cười khẽ, để châm vào trong tay anh, “Em nói nghiêm túc đấy, anh qua đây đi.”



“Tóc cũng có thể làm mẫu vật được mà.” Hàn Tư Thần nhéo chiếc kim thêu hoa trên tay, nói: “Không cần nhất nhất phải làm đau bản thân mình đâu.”



Cô trả lời: “Không thể lấy lông chân được, hơn nữa…..”



Hạ Vãn Tinh đang nói bỗng dừng một chút, nhìn thẳng vào anh, từng câu từng chữ nói: “Em định mở ra thêm một cuộc sống mới, hành động hung tàn như cắt cổ tay em không làm được, kể cả phương thức phải trông thấy máu này em cũng đã coi như trọng sinh* rồi.”



Cô cười nói: “Thấy vài giọt máu này, về sau em không còn là Hạ Vãn Tinh của trước kia nữa, em sẽ quý trọng tất cả những hành động sau này, kể cả là ở bên anh.”



Hàn Tư Thần trầm mặc nhìn vào đôi mắt cô, anh có thể nhìn thấy được đáy mắt chứa đầy kiên quyết của cô, anh hoãn một chút, nhẹ cong khóe miệng, nói: “Em đúng là tác giả của nhiều đạo lý oai phong lẫm liệt thật đấy.”



Anh nắm lấy ngón áp út của cô, vô cảm nói: “Không cho em cảm thấy đau, em không biết trời cao có bao nhiêu nhân hậu đâu.”



Hạ Vãn Tinh nhìn bộ dạng giận dữ của anh, ngón tay không thể nhịn được mà cứ khẽ rụt lại. Hàn Tư Thần nhận ra động tác nhỏ của cô, liền giữ ngón tay cô cố định lại, trầm giọng: “Đừng nhúc nhích, châm này không có mắt đâu.”



“Anh có mắt là được...” Hạ Vãn Tinh nói thầm, ben miệng còn chưa nói hết chữ ‘rồi’, bỗng dưng trong lòng bị kéo bởi nỗi đau, cô “A” lên một tiếng thất thanh.



Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy anh bóp tay cô để máu trào ra băng gạc, rất nhanh, anh cúi đầu hút vết máu còn sót lại ở miệng vết thương của cô hai cái, dã tính như bị máu ức chế làm cho thô bạo, Hạ Vãn Tinh quên cả đau, nhìn mà ngây cả người.



Hàn Tư Thần thuần thục giúp cô gắn băng keo cá nhân, nhéo miệng vết thương thật mạnh, trầm giọng châm chọc hỏi: “Trọng sinh sao? Em cảm thấy hiện tại bản thân đã thay đổi rồi sao?”



“Đúng.” Cô cười nhạt, quàng lấy cổ anh nghiêm trang nói: “Trọng sinh, vừa rồi là bạn gái của Hàn Tư Thần, bây giờ đã thay đổi rồi.”



Cô nói tiếp: “Hiện tại là người phụ nữ của anh ấy, người phụ nữ mà anh ấy sẽ nắm tay cùng đi suốt quãng đường còn lại.”

Ánh mắt anh lạnh lùng hừ cười, “Có vẻ đầu óc đen tối của em cũng có chút trừu tượng đấy nhỉ? Nói cho em biết, trước trọng sinh em cũng đã là người phụ nữ của anh rồi.”



“Này, đầu óc trong sáng đó nha.” Hạ Vãn Tinh cư nhiên cười khẽ trên cổ anh.



Hàn Tư Thần lấy hai ngón tay đẩy khẽ đầu cô dịch sang một bên, “Em đi làm gì thì làm đi.”



Anh nhìn cơ thể đang dán đến gần người mình của cô, ánh mắt thâm trầm vài phần, trầm giọng nói: “Tự mình chơi đi, anh phải mau đưa mấy mẫu vật này qua đó, về rồi lại tìm em sau.”



Hạ Vãn Tinh cười, “Em chờ anh về đó.”



Hàn Tư Thần: ….



Đời này của anh bất đắc dĩ tiêu hao quá mức trên cơ thể cô rồi.



Kết quả giám định rất nhanh đã có câu trả lời, mới mấy tiếng mà mấy người Lạc Tuyết như đã chờ đợi cả một thế kỉ rồi vậy.



Đã lâu còn dày vò.



Kết quả đúng như dự kiến ban đầu khiến ai cũng mừng rỡ như điên.



Lạc Tuyết ôm Khương Văn Tin khóc thành tiếng, “Đúng là con gái của chúng ta rồi, ông trời vẫn đối xử tốt với chúng ta, ông trời vẫn còn có mắt.”



Khương Văn Tin cảm xúc ngổn ngang, ông nhẹ nhàng vỗ về Lạc Tuyết từ phía sau lưng, cười: “Ừ, đúng là con gái của chúng ta.”



Ông nói: “Vì em quá lương thiện, trời không đành lòng trơ mắt nhìn gia đình của chúng ta mỗi người một ngả.”



Mặc dù Dương Mỹ Phương đã làm ra một sự việc không thể tha thứ cho được, cuối cùng Lạc Tuyết vẫn không nhẫn tâm làm bất cứ thứ gì, bà nói bà vô cùng biết ơn Dương Mỹ Phương vì đã mang con gái về lại bên bọn họ, hiện tại bà đã tìm lại được niềm vui của mình mà quên đi hết thảy hận thù, bà không nghĩ tới việc gặp lại Dương Mỹ Phương, chỉ nghĩ đến về sau ba người một nhà hạnh phúc bên nhau.



Như vậy đối với bà là đã quá đủ rồi.



Lạc Tuyết hết khóc rồi lại cười, bà nói với Khương Văn Tin: “Con gái của chúng ta càng lớn lên càng giống anh.”



Sau đó bà lại nhỏ giọng khóc, “Bây giờ, phải làm thế nào thì con bé mới tiếp nhận được chúng ta.”



Thái độ của Hạ Vãn Tinh mấy ngày nay, làm cho bọn họ trong lòng bất an.

Hàn Tư Thần trầm mặc vẫn luôn không nói gì bên cạnh bỗng dưng mở miệng, anh nói: “Dì Lạc, dì cứ yên tâm, Vãn Vãn nói, cô ấy đã không còn là Hạ Vãn Tinh trước kia nữa rồi.”



Người phụ nữ của anh nên anh hiểu, tuy rằng sự tình này khiến cô có chút khó có thể tiếp thu, nhưng cô sẽ không trốn tránh, càng sẽ không làm tổn thương người vô tội.



Cô sẽ tự điều chỉnh được bản thân thôi.



Đúng như Hàn Tư Thần nói, đợi đến lúc chạng vạng anh trở về, Hạ Vãn Tinh như hoàn toàn thay đổi bản thân.





Cô trang điểm nhẹ một cách tinh xảo, quần áo trên người chỉnh tề, nửa người của chiếc váy cao đến tận eo, cổ tay áo của chiếc váy còn điểm xuyết những lót nền lá sen, tôn lên dáng người cao gầy, đôi chân thon dài.



Hàn Tư Thần tinh tế đánh giá cô vài lần, nhướng mày, “Trang điểm tỉ mỉ như vậy là muốn đi hẹn hò với anh sao?”



Hạ Vãn Tinh trừng mắt với anh một cái, giơ tay lên trước mắt anh, ngoắc ngón tay.



“Gì thế?” Anh hỏi.



Cô chớp chớp mắt, “Kết quả giám định đó.”



Hàn Tư Thần bật cười, anh lấy văn kiện trong tay đưa vào tay cô, nói: “Trong lòng em đã biết trước kết quả rồi, sao vẫn muốn đi xem lại?”



“Không giống nhau.” Hạ Vãn Tinh mở mắt ra, thoáng nhìn con số tỉ lệ phần trăm kia, cô nâng khóe miệng lên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Đây là minh chứng cho thấy em là người giữ chứng cứ thuyết phục nhất.”



Cô vân đạm phong khinh* một câu mà trong thâm tâm Hàn Tư Thần lại có chút hung hăng, anh kéo cô vào lồng ngực mình rồi gắt gao ôm, thấp giọng nói: “Mặc kệ em là ai, em đều là người của anh, về sau còn đứng bằng tên tuổi của Hàn thái thái, cho nên, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nhé?”



Cô gật gật đầu, “Em biết rồi, nhưng em không thể chỉ biết là mình sẽ đi hướng nào, mà còn phải biết mình đến từ đâu nữa.”



Cô nói: “Như vậy thì em mới sống một cách minh bạch được.”



Hạ Vãn Tinh rời khỏi lồng ngực của anh, gợn sóng bất kinh nói: “Em bây giờ muốn đi tới Lạc gia một chuyến.”



Cô nói: “Nếu em không đi, đêm nay tất cả mọi người đều sẽ mất ngủ, bao gồm cả em.”



Hàn Tư Thần nhìn cô, có chút vui vẻ mà mỉm cười, nói: “Được, anh đưa em đi.”



Cô gái của anh, vĩnh viễn đều là thiên nhân giải ý*.



Không khí ở Lạc gia trầm thấp, Lạc Hưng Bang ngồi ở vị trí chủ thượng, thời gian bệnh khiến ông nhìn trông già đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn không mòn đi chút nào.



Ông chống quyền trượng, trầm mặc chớp mắt một cái, nói: “Trong thời gian này mọi người tránh làm phiền tiểu nha đầu kia đi, để cho con bé bình tĩnh một chút, mọi người cũng sẽ khống chế được bản thân mình.”



“Khống chế thế nào chứ?” Lạc Tuyết mặt mày ủ rũ nói: “Lúc con đột nhiên biết đứa con chết yểu của mình có khả năng vẫn còn sống, con sớm đã không thể khống chế được rồi.”



“Tiểu Tuyết, hiện tại chúng ta đang quá vội vàng rồi, có thể sẽ bị phản tác dụng đấy.” Khương Văn Tin khuyên nhủ.



Ông cũng chỉ là bất đắc dĩ, mặc dù là quản lí của một công ty đa quốc gia nhưng như vậy cũng chưa thể khiến ông xuống tay cho được.



Cả đại sảnh rơi vào yên lặng, Tôn Bằng đi tới, nhẹ giọng nói: “Thủ trưởng, Hàn tiên sinh…Hạ tiểu thư và Hàn tiên sinh tới.”



Không chỉ có mấy người Lạc Tuyết, ngay cả mấy người Lạc Anh và Lạc Hành Xuyên cũng đều ngẩn người.



Cô đến như mang theo vạn tia sáng, khiến bọn họ từ trong bóng tối có thêm hy vọng.



Lạc Tuyết có chút khẩn trương, bà sửa sang lại quần áo và tóc tai, giọng nói khẽ run hỏi Khương Văn Tin, thấp giọng hỏi: “Anh nhìn em xem, trông em có ổn không?”



Khương Văn Tin cười, “Đẹp, em vĩnh viễn là một người vợ hiền dịu ôn nhu và xinh đẹp nhất.”



Hàn Tư Thần kéo Hạ Vãn Tinh vào đúng lúc mấy con mắt đều đồng thời rơi trên người cô, anh nắm tay cô, có thể cảm nhận được lòng bàn tay dính một lớp mồ hôi mỏng của cô.



“Nhanh lên?” Anh quay đầu hỏi.



Hạ Vãn Tinh lắc đầu.



Anh cười khẽ, siết chặt tay cô thêm vài phần, đi phía trước kéo cô theo, nhẹ giọng: “Đi thôi.”



Hạ Vãn Tinh chân run run, hít sâu, đưa chân bước tới.



Lạc Tuyết nhìn thấy bước chân đi tới của cô như trút được hết cảm xúc, bà chạy tới trước Hạ Vãn Tinh, ôm cả người cô vào trong lồng ngực, nghẹn ngào nhỏ giọng gọi: “Tiểu Vãn…..”



Bao nhiêu dũng khí của Hạ Vãn Tinh đều nằm hết ở cái ôm của Lạc Tuyết, cô cắn cắn môi, lời nói đã ấp ủ trong lòng bấy lâu đều bộc lộ hết qua giọng nói: “Con…”



Cô không biết nên mở miệng như thế nào.



Khương Văn Tin tới nhẹ kéo Lạc Tuyết ra, ông nhìn Hạ Vãn Tinh, lại bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Tuyết, cười, nhẹ giọng nói: “Em dọa con sợ rồi kìa.”



“Ta quá kích động rồi.” Lạc Tuyết vỗ vỗ gương mặt ướt át, cười theo, “Quá kích động rồi.”



Hạ Vãn Tinh nhấp môi, nhìn hai người họ, không nói lời nào.



Loại cảm giác này thật ấm áp, nhưng lại có chút xa lạ.



“Được, kiềm nén cảm xúc của các con lại một chút đi.” Lạc Hưng bang lên tiếng chen vào lời họ, “Đây là một chuyện vui, đừng có ở đó làm một đám sướt mướt nữa.”



Lạc Hưng Bang vẫy tay về phía Hạ Vãn Tinh, cười hiền từ, “Nha đầu, con qua đây.”



Hạ Vãn Tinh nhìn vào mắt Hàn Tư Thần, anh hướng về phía lão gia ý bảo được, cười khẽ với cô.



Cô hít sâu, đi qua, nhẹ giọng kêu: “Lạc gia gia.”





“Còn gọi là Lạc gia gia sao?” Lạc Hưng Bang giả vờ giận dỗi.



Thu Lạc nói đệm lên, “Chị, phải gọi là ông ngoại, như thế thì chị mới đúng là chị của em được.”



Hạ Vãn Tinh nhìn cô mỉm cười, những người trong đại sảnh cũng cười, đặc biệt là Lạc Tuyết, trong mắt còn ngân ngấn nước.



Lão gia giới thiệu một chút về vợ chồng Lạc Anh với cô, Hạ Vãn Tinh ngoan ngoãn gọi theo, Lạc Anh cao hứng không chịu được, nói với Thu Lạc: “Con nhìn chị gái con kìa, nhìn lại con xem, về sau con học hỏi từ chị nhiều hơn một chút đi.”



Thu Lạc cũng không phản bác, vui sướng đồng ý.



Lạc Hưng Bang nhìn sang Lạc Hành Xuyên ở bên cạnh, cười, “Hành Xuyên ta còn phải giới thiệu cho cả cậu nữa sao…”



“Chị, chị kêu là cậu cũng được.” Thu Lạc biết ý tứ của lão gia, vẻ mặt cười xấu xa nhìn về phía Lạc Hành Xuyên, hỏi: “Cậu dám ứng không?”



Lạc Hành Xuyên nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn Thu Lạc một cái, nói với Hạ Vãn Tinh: “Cô cứ bình thường đi ạ, cứ gọi tên tôi là được rồi.”

Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên cười, cô vui vẻ nhìn Lạc Hành Xuyên, lại trộm nhìn khuôn mặt đang đen lại của Hàn Tư Thần, nhỏ giọng nói: “Ban đầu tôi cũng định gọi vậy, nhưng có người không đồng ý a.”



Lạc Hành Xuyên cười, “Không phải là do ngài ấy, thân phận ở chỗ này có chút rắc rối.”



Hàn Tư Thần: ….



Anh cảm giác đến lúc bản thân lộ ra cũng sẽ không quá thanh thản, cha vợ, mẹ vợ từ từ cũng sẽ bị tìm ra mất.



Hàn Tư Thần cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy thình thịch không ngừng.



Không khí bỗng trở nên nhẹ nhàng, Hạ Vãn Tinh mỉm cười, cô nhìn về phía vợ chồng Lạc Tuyết, có một chút do dự.



Khương Văn Tin nhìn ra được vẻ ngập ngừng của cô, ông cười, nắm lấy tay Lạc Tuyết, nói: “Ta và mẹ con không vội, cứ từ từ, bọn ta không vội đâu.”



Chỉ cần trái tim cô chịu tiếp thu, thời gian sớm hay muộn cũng không phải là vấn đề.



Lạc Tuyết gật đầu nhìn cô, nói: “Đúng vậy, cứ từ từ.”



Hạ Vãn Tinh trong lòng đã buông lỏng được vài phần, cô cười nhạt, nhìn hốc mắt đang đỏ dần lên của Lạc Tuyết, quan tâm hỏi han: “Người có khỏe không?”



Lạc Tuyết không chút kiềm nén, nước mắt tràn từ mi ra nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nói: “Tốt, rất tốt, thấy con là tốt rồi, ta không biết mình có bao nhiêu vui vẻ nữa rồi.”



Lạc Hưng Bang khẽ thở phào, mới tới tiếp đón đã chuẩn bị bữa tối, ông nói với Hạ Vãn Tinh: “Nha đầu, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”



Hạ Vãn Tinh nhìn thấy nhiều ánh mắt mong chờ đến thế, cô đành mỉm cười gật đầu đồng ý: “Được ạ.”



Lạc Tuyết nghe được tiếng cô đáp lại, cũng cười theo.



Bữa tối diễn ra hòa thuận vui vẻ, tuy Hạ Vãn Tinh vẫn chưa dám xưng hô như thế nhưng có thể nhìn thấy, cô đã tiếp nhận Khương Văn Tin và Lạc Tuyết rồi, giống như cô đã nói, cô trọng sinh.



Trên bàn cơm không khí rất hòa hợp, Hàn Tư Thần thấy nhóm người này cả đêm cứ vây lấy người phụ nữ của anh hàn hư hỏi ấm*, anh một chút cơ hội cũng không hề có, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, mặc kệ ánh mắt mình có liếc xéo người phụ nữ ở bên cạnh bao nhiêu lần, cô dường như không thèm để ý đến anh, một ánh mắt xem thường dành cho anh cũng không có.



Hàn Tư Thần bỗng nhiên không thể bình tĩnh nổi nữa.



Thu Lạc ở trên bàn cơm bỗng nhiên cười hỏi: “Chị, khi nào chị và anh Tư Thần mới kết hôn vậy?”



Những người ở trên bàn đều nhìn qua phía bọn họ, Hàn Tư Thần vừa định nói chuyện đã bị Hạ Vãn Tinh ngăn lại, cô nói: “Bọn chị không có vội.”



“Sao lại không vội?” Anh nhíu mày, “Sớm chút thì có gì không tốt.”



Anh cứ thế nắm chặt lấy, đêm càng dài càng lắm mộng* thôi.



Thu Lạc cắn đũa hỏi Hàn Tư Thần: “Vậy anh sẽ cầu hôn sao? Anh mua nhẫn kim cương chưa? Váy cưới anh định may sao? Tiệc cưới làm thế nào? Hôn lễ anh định cử hành ở chỗ nào thế?”



Hàn Tư Thần: …



Cô hiện tại có cả người ở nhà mẹ đẻ nữa, mọi việc anh đều phải suy nghĩ chu đáo thêm một chút, bằng không sẽ rất khó xử.



Hạ Vãn Tinh liếc mắt nhìn Hàn Tư Thần một cái, cười, “Đợi đến sang năm rồi nói sau, cuối năm công ty bận rộn, hơn nữa phim mới còn bắt đầu quay, còn bao việc hậu kỳ, cả việc họp báo đang chờ nữa, quá bận rồi.”



Hàn Tư Thần quay đầu nhìn về phía Hạ Vãn Tinh, đã nghiêm túc lại càng nghiêm túc hơn, “Chúng ta có thể lãnh chứng trước mà.”



“Anh suy nghĩ chu toàn thật đấy.” Thu Lạc nói: “Lãnh chứng chính là ván đã đóng thuyền*, nhỡ may anh lừa dối thì phải làm sao đây?”



Hàn Tư Thần: …



Anh cảm thấy vị tiểu công chúa Thu Lạc của nhà này so với vị đại minh tinh tiểu công chúa của nhà mình lại còn khó đối phó hơn.



“Không vội, không vội.” Lạc Tuyết có tâm tư, bà còn chưa kịp hưởng thụ một nhà ba người hạnh phúc, bà không nghĩ tới nhanh như vậy đã đem gả con gái đi mất.



Bà nói: “Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, nói chung là phải chuẩn bị tốt một chút, tất cả mọi khâu đều không thể nào bỏ qua được.”



Lạc Hưng Bang cũng nói: “Đúng vậy, người trẻ tuổi các con suy nghĩ không đủ chu đáo đâu, việc này các con không cần phải nhọc lòng, bọn ta sẽ cùng thương lượng với Đinh Hà và Thiều Lôi sau.”



Hàn Tư Thần: …



Con đường kết hôn quả thực nhấp nhô mà.




Anh liếc mắt nhìn thật sâu vào mắt của Hạ Vãn Tinh một cái, phát hiện đôi mắt đào hoa chớp chớp vô tội nhìn thẳng vào anh.



Hàn Tư Thần hít sâu, cảm thấy bản thân đang cố trấn tĩnh lại.



Cơm nước xong họ không ở lâu tại Lạc gia nữa, sau khi về đến nhà được một lúc, Hạ Vãn Tinh liền vui vẻ lấy lòng, cô nói: “Đừng buồn nha, cười lên một cái đi.”



“Cười không nổi.” Anh thuận thế đặt tay lên thân người cô, nhéo nhéo eo cô, nói: “Anh nên ngay tại đó bế luôn em về nhà mới phải.”



“Chậm rồi.” Cô ôm cổ anh, cười nói: “Về sau em đã có người nhà chống lưng, anh còn dám bắt nạt em sao?”



Hàn Tư Thần tỏ ra vô tội, anh đặt tay trên mông cô một chút, thấp giọng nói: “Anh đâu phải không ngoan ngoãn phục tùng em đâu, bắt nạt em lúc nào cơ chứ.”



“Trên giường.” Cô nghiêm trang, “Ngay lần trước, anh suy nghĩ kĩ lại đi.”





Anh nhíu mày, nhìn cô một lát, bị chọc cười, “Anh lần đó bắt nạt em sao? Không phải chính em là người nói em muốn làm cái đó sao?”



“Không làm gì nha.” Cô hợp tình hợp lí, “Em không hề nghĩ anh sẽ có suy nghĩ sai lệch như thế.”



Cặp mắt diễm lệ chớp chớp nhìn anh, sau đó ngửa đầu hôn lên yết hầu gợi cảm của anh, nỉ non: “Em định sẽ sinh cho anh một đứa con, nhưng anh lại đi bắt nạt em.”



Tay anh chế ngự trên gáy sau của cô, cúi đầu ngấu nghiến môi cô một lát, khàn tiếng nói: “Anh cũng nghĩ tới chuyện có con với em, nhưng, tiền đề là để em trở thành Hàn thái thái đã.”



“Chẳng có gì khác cả.” Cô chẳng hề để ý, “Không kết hôn em cũng không để bụng đâu, được hưởng thụ ngay lập tức là đã thỏa mãn rồi.”



Hàn Tư Thần nhìn cô, chọc ghẹo, “Da mặt của tiểu cô nương đúng là dày thật đấy, còn định làm tình nhân của ta sao?”



Hạ Vãn Tinh cong môi, duỗi tay sờ đôi mắt của anh, tươi cười quyến rũ, thâm ý thay đổi nói: “Em đây cũng là chiều anh để cho anh thấy, làm anh dục vọng cũng không thể bỏ, thể xác và tinh thần đều phó thác hết cho tình nhân.”



Ánh mắt của Hàn Tư Thần đột nhiên thâm trầm hơn rất nhiều, anh nhìn cô, con ngươi đầy nguy hiểm híp lại, trầm giọng hỏi: “Không sợ đến một ngày có thể chết sao?”



“Không thể nào.” Cô cười, cố ý xuyên tạc ý tứ của anh, “Càng làm lại càng khỏe mạnh thôi.”



“.......Hay!” Anh nhịn không được mà thốt lên một câu mạnh bạo, hung hăng ấn mông cô, thanh âm khàn khàn hỏi: “Em học câu đấy từ đâu vậy?”



“Trên mạng đó.” Cô chớp chớp con mắt đào hoa vô tội, nói: “Em đây là một nữ tử sắc nước nghiêng thành, yêu cầu cảm xúc của bản thân phải cuồn cuộn dâng trào, cho nên, em phải học a.”



Học được càng nhiều, càng sống lâu.



Cô cười, dán bên tai anh dụ dỗ ngon ngọt, “Hôm nay đừng đeo, chu kỳ kinh nguyệt vừa qua, sẽ không mang thai đâu.”



Hàn Tư Thần yên lặng tính hạ quyết tâm, anh cự tuyệt, “Không được, cứ chống còn hơn không.”



“Vậy anh cứ đeo đi.” Cô mỉm cười giảo hoạt, “Chỉ cần anh có thể tìm được thì anh cứ đeo.”



Hàn Tư Thần: ….



Động tác anh máy móc khựng lại một chút, nhìn cô, tiếng nói khàn đặc: “Để chỗ nào?”



“Thùng rác.” Cô chỉ ra bên ngoài cửa sổ, cười đắc ý, nói: “Trong bãi rác ở tiểu khu.”



Để anh sững sờ một lát, Hạ Vãn Tinh đột nhiên trở mình ôm anh, hai người đổi vị trí cho nhau, cô gắt gao bám vào anh, tựa vào ngực anh, giữ tư thế thẳng người cười khẽ, nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, lần này em muốn xoay người làm chủ, anh ngoan ngoãn làm theo ý em một lần đi.”



Cô hôn lơ thơ không có mục tiêu rõ ràng, làm nũng: “Được không vậy?”



Hàn Tư Thần ngưng lại một lát, hai tay bóp chặt lấy eo cô, véo nhẹ rồi lại bỏ xuống, ánh mắt anh như lửa, phảng phất như muốn đốt cháy cả thân hình của cô, thanh âm cũng khàn đến không thể hình dung ra, nhìn cô, nói: “Để xem em thể hiện thế nào.”



Hạ Vãn Tinh cười, “Bảo đảm làm anh hài lòng.”



Lại một đêm dài vừa mới bắt đầu, một ngày ầm ĩ của đô thị rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, sinh hoạt của mọi người trong thành phố thân bất do kỷ* vô cùng bất đắc dĩ, những áp lực và cảm xúc ban ngày phảng phất như được phóng thích trong đêm tối, bọn họ lớn mật, dũng cảm, ở bên cạnh những người thân mật nhất thì cái gì cũng có thể buông ra, tất cả hành động và lời nói đều khiến con người ta cuồng si mê mệt.



Họ yêu thích cảm giác tốt đẹp này, ham thích với loại cảm giác có thể có cùng nhau này, có thể làm cho bọn họ tạm thời quên hết tất thảy những phiền não.



Quên hết tất cả mọi người và sự vật ở xung quanh, dường như trên đời chỉ có mình cô và anh.



Rất lâu sau đó, sự yên tĩnh căn phòng trở nên giống với thành phố, anh hỏi: “Nhỡ may trúng thưởng* thì sao?”

Cô nằm trong lồng ngực anh mà cười không chút kiêng nể, nói: “Vậy anh liền được thăng cấp làm cha nha, hai mẹ con bọn em miễn cưỡng đành phải thu nhận anh vậy.”



Anh hôn lên vành tai màu hồng phấn của cô, thấp giọng nói: “Được, nếu không trúng, anh sẽ nỗ lực thêm vài phần nữa, nỗ lực để cho hai mẹ con em phải thu nhận anh.”



Cô cười, ôm lấy cổ anh, đồng ý ngọt sớt, “Được.”



Nhân sinh của cô đã viên mãn, đã không còn xa với mưu cầu của bản thân nữa, có anh, còn có con với anh nữa, như vậy là đã quá đủ rồi.



Cô may mắn, may mắn vì bản thân đã luôn tích cực hướng về phía trước, nỗ lực tiến lên, cho nên, khi gặp anh, cô không hề tự ti, có gan theo đuổi.



Cô nghĩ:



Có thể cuộc đời sẽ không đối xử tử tế với chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải đối xử tử tế với bản thân mình như cũ, bởi vì không chừng một ngày nào đó, một cuộc sống khác đột nhiên xuất hiện như một người đàn ông, anh chúng tinh phủng nguyệt*, như thần duyên phái xuống bên cạnh mình.



Mà chúng ta phải đối xử thật tốt với bản thân mình, như vậy mới có thể đạp được bức tường mây bảy màu, trở thành một anh hùng cái thế.



Mà chúng ta, quãng đời còn lại phải trở thành một viên đá trái tim ấm áp, yêu và được yêu.



-Chính văn xong.



----------------------*-----------------------



Tác giả có lời muốn nói: Mặc kệ cuộc đời bị tàn phá như thế nào, chúng ta vẫn không thể từ bỏ ước nguyện ban đầu, tích cực, dũng cảm, làm hết sức mình.



A!! Phát ra tiếng thét chói tai của loài ngỗng, rốt cuộc chính văn cũng đã kết thúc rồi, cảm tạ nhóm tiểu khả ái đã cùng đi trên con đường này, cảm ơn!! Moah moah~



Ngày mai sẽ tiếp tục phiên ngoại của Vãn Vãn và Hàn tổng, hôn lễ, bánh cưới đều sẽ có. CP phụ xem tình huống mới quyết định được, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ có.



Yêu mọi người, vô số moah moah bay qua chỗ mọi người, hãy nhận lấy nhé!!



--------------*-------------

(*) Nghĩa vô phản cố: Đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại

(*) Trọng sinh:

(*) Vân đạm phong khinh: Mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

(*) Thiện nhân giải ý (dịch by editor BOSS): Thiện nhân là người hiền tài, giải ý là lý giả ý kiến ý tưởng -> Thiện nhân giải ý là người hiền tài lý giải ý tưởng….chắc thế ha… (Ai biết comment vào Khu đóng góp - Ý kiến của Little Owl nha!)

(*) Hàn hư hỏi ấm: Hết chuyện này lại hỏi đến chuyện khác, hết chuyện hàn lại đến chuyện cái ấm.

(*) Đêm dài lắm mộng: Đêm càng dài càng lắm mộng, chuyện để càng lâu càng có nhiều thứ phải lo lắng.

(*) Ván đã đóng thuyền: Ví người con gái đã lấy chồng, hàm ý không còn được phép có quan hệ tình yêu, hôn nhân với ai khác nữa.

(*) Thân bất do kỷ: Thân không do tự mình làm chủ, tóm lại là ko có tự do được làm theo ý muốn của mình

(*) Trúng thưởng (hàm ý): Ý nói dính bầu, mang thai.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.





_BOSS_