Quyển 2: Chương 87: Tố Linh thai
Ý xuân ngòn ngọt buông rủ, nhẹ nhàng tựa bạch vũ bồng bềnh hạ xuống nhân gian. Dẫu nghèo nàn, lại nhạt nhòa như tơ ngỗng mỏng manh, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ chạm tới điểm n·hạy c·ảm trần thế. Bấy lâu nay, thiên địa đã ngâm mình trong khô kiệt, vậy nên chỉ một vài tia ý xuân thôi đã có thể tạo nên khác biệt to lớn, chính tương phản đã đẩy cảm nhận tăng cao.
Hai từ tương phản, có lẽ muốn rõ hơn phải nói từ Lục Nguyên đi ra. Dẫu vậy cũng khó minh bạch, nhưng nếu bắt buộc phải trỏ ra, vậy chỉ có thể liên tưởng tới hai từ ‘sốc nhiệt’ tuy không liên quan lắm nhưng ngẫm ra cũng có vài điểm tương đồng.
Lục Nguyên khô kiệt tựa hồ một miếng bọt biển phơi nắng lâu ngày, khô khốc nhăn nheo. Mới rời Lục Nguyên mười dặm mà ngũ giác dường như được đổi một gia vị khác, rất tươi.
Đứng trên bán đảo Đông Hồng nhìn lên Tây Bắc, mấy ngày nay phía chân trời xuất hiện những chòm mây ngũ sắc bồng bềnh, có khi lại lóe lên vài tia kim quang kéo dài không dứt. Nếu không phải mới Tết xong, nhiều khi người ta đã lầm tưởng với thiều quang cuối xuân, tiết hạ chỉ trong vài bước chân tới gần.
Trời giáng thiên tượng, ắt có việc không tầm thường diễn ra.
“Hươu, nhanh một chút. Tiên mộ e rằng trong bảy ngày nữa sẽ xuất thế.”
Thanh Minh đứng trên nóc xe ngựa lắc lư, ánh mắt đặt hồi lâu tại chân trời xa xăm được thu lại. Thiếu niên ngồi xếp bàng trên nóc xe, bắt đầu chỉnh lý lại một lượt trạng thái.
Nửa ngày đường tính lên đã có thừa, thiếu niên bỏ lại quê hương về phía sau xa xôi. Trong thời gian này, hắn lục lọi trong ký ức sắp xếp lại pháp môn tố Linh thai, lòng thầm nhủ một tia mắn mắn.
May mắn vì ngày trước có học thuộc qua.
Pháp môn này do sư phụ hắn truyền lại, lão nhân gia dùng nó bước chân lên tiên đạo là điều nghiễm nhiên, không cần bàn cãi. Thời gian trước Mai Hoa Thiên Lý đã bước vào Luyện Khí, Thanh Minh đoản rằng đại sư huynh hắn cũng đi theo con đường này tới tám thành. Tại sao nói tám thành, ấy là phải phân một phần cho vận khí, một phần cho các pháp môn mà Thiên Lý c·ướp được gần xa.
Cổ nhân có nói: “Tố Linh thai quan trọng ngang Độ kiếp.”
Ý nghĩa rõ ràng vô cùng, không sâu không ẩn.
Ngẫm ra, việc tố Linh thai quan hệ với rất nhiều vấn đề, tỷ như tư chất, cơ duyên, công pháp,… “Trước kia” Thanh Minh không hề biết có chuyện phải tố Linh thai này nọ nhưng hắn lại không quá bận tâm những vấn đề quan hệ tới chuyện này.
Đã không bận tâm, cần bước, vậy cứ bước.
Cẩm thôn có hai pháp môn cơ sở, đặt trong phàm trần đều đứng ở nhất lưu. Là tinh phẩm đấy, nhưng đem hai môn kỹ này so đấu với tu sĩ lại rất khó, đấy là trong điều kiện hai pháp môn này không được cải biên thích hợp. Nói như vậy cũng không phải chúng yếu kém, dùng với những tu sĩ mới đặt chân ở những cảnh giới ban đầu, Thanh Minh vẫn cho rằng nó ứng phó được.
Thế nhưng khi cần phải tố Linh thai, Thanh Minh mới biết được tác dụng thực sự của bí truyền Cẩm thôn.
Kiếm kinh luyện thể, Quan thần luyện thần.
Khá là toàn diện, Thanh Minh đánh giá một câu có cánh trong lòng, bắt đầu bước vào trạng thái diệu kỳ.
Yên Hưu Lộc bình thường hay nói hay cười nhưng hôm nay suốt cả buổi không lên một tiếng. Khi ở Yên gia, hắn biết được chuyện tố Linh thai này vô cùng quan trọng, đâu thể qua loa suồng sã.
Tiên phàm cách biệt, không quan trọng sao?
Hmm…!
Kẻ trong cuộc nhởn nhơ, kẻ quan sát lại cả bụng lo lắng.
Thiếu niên trên nóc xe ngựa như nhạt đi trong thiên địa, chẳng khác gì một tia linh khí mỏng manh.
Xe ngựa bon bon qua một vùng thôn quê nhỏ, đồng ruộng thẳng cánh cò bay.
Đồng xanh bát ngát, mạ non mơn mởn, trời sâu vun v·út.
Thân mạ yếu mềm vẫn chỉ thẳng lên trời mà vươn, con người tự nhận hùng vĩ, vậy tạo sao luôn phải khom lưng luồn cúi?
Xe qua gió phả, vài cây mạ cúi chào.
Thiên địa trợ thân!
Thiếu niên trên nóc xe lắc lư gật gật.
Kính vạn vật!
…
Xe ngựa bon bon qua một vùng rậm rạp, cỏ mọc thành bụi, cây mọc thành rừng.
Cây cao đón gió lớn, vậy phải bọc lấy nhau mà sinh, mọc thành đống mà sống.
Hoàn toàn có thể vượt qua giông bão, chắc không? Và có chắc những cây bọc bên ngoài rừng xanh là tự nguyện?
Xe qua lộc cộc, rừng xanh kẽo kẹt như đáp lời.
Thiên địa trợ thân!
Thiếu niên trên nóc xe lắc lư gật gật.
Kính vạn vật!
…
Xe ngựa bon bon qua một thung lũng nhỏ, thác đổ dốc cao, suối lượn vườn thấp.
Núi tự nhận mình rắn chắc, sao lại bị mềm mại của nước đục thông?
Lòng người có thật là đặc hay rỗng, sao luôn bị âm ma thử luyện?
Xe băng suối mát, thác đổ như đứng.
Đứng trông?
Thiên địa trợ thân!
Thiếu niên trên nóc xe lắc lư gật gật.
Kính vạn vật!
…
Xe ngựa bon bon qua đèo ngang, vách cao dựng đứng, vực sâu ngàn trượng.
Hốc núi như động sinh mây, gió lùa hốc này mây bay động khác.
Mây có hay là cứng thành tảng, cớ sao giờ lại như ai nhàu nát?
Tiên lộ vốn dài đằng đẵng, vậy có chăng sẽ nản sẽ chán?
Ta tự nhận mình nhỏ bé, chỉ cầu tròn không cầu viên mãn toàn phương.
Xe băng dốc đổ, cuốn mây như cưỡi.
Mây tiễn chân đèo.
Thiên địa trợ thân!
Thiếu niên trên nóc xe lắc lư gật gật.
Kính vạn vật!
…
Xe ngựa bon bon trong chiều xế, tà dương chảy máu tây hạ ào ào.
Nắng lưu họa bóng lưng, tự nguyện tô sáng Tam Thanh sừng sững.
Con người tự nhận hiệp nghĩa, liệu có vì một người xa lạ mà hy sinh lợi ích bản thân?
Xe băng đêm tối, ánh tà luyến tiếc cố kéo bóng thiếu niên chảy dài.
Bóng người khổng lồ hùng vĩ.
Thiên địa trợ thân!
Thiếu niên trên nóc xe lắc lư gật gật.
Kính vạn vật!
…
Xe ngựa bon bon đi xuyên đêm tối, sương rơi ướt đẫm vai gầy.
Con người tự nhận ch·ung t·hủy tình nghĩa, thế nhưng vì sao có thể cùng nhau qua giông bão, ấy lại không thể chung lối khi mưa tàn?
Vì sao có thể cùng nhau băng qua đêm tối nhưng khi nghênh đón bình minh, mỗi người lại một lối bước đi?
Cô đơn?
Ngươi không cô đơn.
Xe băng mịt mờ, trăng bạc rọi đường, quần tinh chỉ hướng.
Thiên địa trợ thân!
Thiếu niên trên nóc xe lắc lư gật gật.
Kính vạn vật!
…
Xe ngựa bon bon qua biển cát, sóng vỗ ầm ầm.
Con người tự nhận thiên tư vô song, đỉnh tiêm tiến hóa, vậy tại sao luôn ngủ quên trong quá khứ huy hoàng?
Tại sao luôn tôn sùng pháp kỹ thượng cổ?
Tại sao phải hồi sinh cổ nhân ngàn năm trợ giúp?
Biến pháp là luôn luôn.
Biển rộng thênh thang, sóng sau xô sóng trước, tích lũy thành đại phong ba.
Sóng đánh sơn thạch, sóng đánh sơn thạch thành cát vụn.
Sơn thạch ngàn năm sừng sững.
Vậy sóng mới tân sinh đánh tan sơn thạch sừng sừng.
Sơn thạch sừng sững vỡ tan hóa cát vụn mùn sa.
Thiếu niên khẽ mỉm cười.
Cát vụn cũng là sơn thạch, vậy tại sao không đánh tan tiếp?
Đủ lực sao?
Đủ? Vậy sẽ đánh tan tới mức nào?
Và...
...tới mức nào sẽ không thể đánh tan?
"li ti."
Thiếu niên mở mắt.
Thiên địa trợ thân, kính vạn vật…
…li ti!
Nhìn đại hải thiên nhai, thiếu niên hít một hơi thật sâu, miệng thở ra những làn sương trắng xóa:
“Tâm trí con người có vững như bàn thạch không, lòng người có là đặc hay rỗng, cớ sao luôn phải thử thách tâm ma?”
Cổ nhân có nói: "Suy nghĩ ngược lại, sao không phải chúng ta thử thách ma tộc?"
Thanh Minh khẽ vuốt mi tâm, trầm ngâm hỏi: "Đều là sinh linh, phân biệt chỉ dùng để dễ phân biệt."
Yên Hưu Lộc khẽ lắc không nói gì, hắn biết: Tâm ma đến.
Cổ nhân có nói: “Thuế biến chính là nửa bước ma biến, nửa bước tiên biến. Ngươi định bước đi đâu?”
“Tới!” Thanh Minh dường như không bận tâm, ánh mắt nhìn xa xăm.
Nhận lời, Yên Hưu Lộc ném cho Thanh Minh một cuộn lụa trắng, hai cán cuốn cành dâu xanh. Thanh Minh điềm tĩnh bắt lấy, gài lại sau lưng như một hộp kiếm lớn.
“Vốn không tiên không ma, ta bước đi đâu chả được!”
Tâm trí bắt đầu cồn cào, ý thức thiếu niên nửa tỉnh nửa mê.
Ngày và đêm vốn luôn công bằng xuất hiện, tại sao nhân thế lại sợ bóng đêm đến vậy?
Cũng như tiên và ma, vốn công bằng tồn tại, nhưng sao lại bài trừ lẫn nhau?
Đáng sợ vì khác biệt?
Nhưng có nhiều thứ đáng để sợ hãi hơn rất nhiều.
Chìm trong mịt mù, nguyên thần Thanh Minh như bị ngàn vật chất hắc ám nhấn chìm vào một không gian đặc quánh, gặm mòn không ngừng. Chúng len lỏi vào v·ết t·hương cảm xúc, chúng phá bỏ liên kết giữa mạch suy nghĩ lưu thông, chúng đồng hóa ý thức thành đồng loại, chúng đem dục vọng được giấu kín moi ra.
Đáng sợ hơn, dường như chúng muốn thay thế ý thức bản nguyên hồn thể.
Như ngàn con quạ đen uống máu tới đặc sệt cổ họng, một thanh âm nặng nề như bóng đêm đè bẹp ý thức vạn vật, trầm đục vang lên:
“Ngươi muốn gì?”
Từng tràng cảnh bắt đầu hiện ra rồi thẩm thấu vào ý thức đang cố kháng cự.
Ý thức kia trải qua từng phân cảnh: Tướng quân bách chiến bách thắng, đế vương ngàn dân kính ngưỡng, lại tới cảnh tu sĩ công pháp vô song, bảo vật vô số, mỹ nhân quỳ gục dưới gối, tiên quân đỉnh tiêm vạn chúng thuần phục,…
Một cái chớp mắt, phảng phất vĩnh hàng.
Như vạn năm trôi qua, không phải giả tạo, ấy là tràng tượng trực tiếp quán đỉnh suy nghĩ.
Nó vốn là kiếp người chân thật.
Đằng đãng vạn năm, ý thức kia nhàn nhạt lấy được một hơi, khó nhọc truyền đi suy nghĩ:
“Ngươi có thể làm được mọi thứ?”
Ngàn âm thành trầm đụng chồng chéo lên nhau:
“Đúng.”
“Ta muốn thế giới hòa bình.”
“…”
“Ngươi kinh nhờn bổn tọa, đã không còn cơ hội.”
Thanh âm vừa dứt cũng là lúc không gian hắc ám bị bóp lại thành một điểm, tất cả áp lực dồn lên ý thức bị hắc tuyền gặm nhấm phía kia.
“Ngươi có biết ta đã thành tu sĩ?” Như còn một tia ý thức cuối cùng, ý chỉ này truyền thẳng vào mênh mông.
“Vậy thì sao?”
Thanh âm hỏi ngược lại nhưng không nhận được câu trả lời nào. Tứ bề cô quạnh, ý thức kia đã chìm vào hắc tuyền, trôi về mờ mịt hư vô. Có gì đó ngoài kia cũng bị trục xuất đi, đồng thời biến mất theo ý thức thiếu niên xấu số, trái ngược là nó mang một tia vui vẻ tham lam.
…
“Ý thức ngươi đã rời đạo thân, c·hết ắt đã định.” Thanh âm ma mị quen thuộc kia lại cất lên.
“Đây không phải Vong Sí U Đô?” Thanh Minh ngạc nhiên nhìn xung quanh, bất giác lên tiếng.
Hắn biết mình hỏi thừa, quả đúng là không phải.
“Nhưng có vài điểm tương tự.”
“Đó là nơi nào.” Thanh âm quỷ dị lại cất lên, xong lại không tỏ vẻ quan tâm, khàn khàn nói:
“Cũng không quan trọng, trở thành thức ăn cho bổn tọa.”
Một đám hắc ám khí tụ lại thành một linh thể khổng lồ, sừng sững như ngọn tu di.
“Ngươi lúc ấy vậy mà không hề kháng cự, tự nguyện dâng hiến ma biến bản thân, vậy bổn tọa thành toàn. Tên của ngươi… sau này sẽ không mờ mịt.”
Không bận tâm, một thanh âm non nớt vang vang tự nói:
“Ngươi không phải hoàng giả Ma linh, Ma Tổ lại càng không phải. Chuyện xửa chuyện xưa, từ khi nào một con quỷ như ngươi lại có thể can thiệp vào chuyện Ma Tâm Phệ Hồn kiểu này?”
…
Ngày xửa ngày xưa, từ cái thuở thiên địa mới thành hình, vạn tộc tranh minh, hai tộc nhân – ma căng thẳng nổi trên tất cả. Một hôm, Nhân tổ lặn lội đường xa tới gặp Ma tổ nói chuyện.
“Ma tổ, khách quan mà nói hai tộc ta - ngươi như vậy là không cần thiết. ‘Trời’ trên cao rất nặng, lại rẩt thích xem hạ tộc tranh đấu, tộc ta tộc ma thực ra nghĩ đến rõ cũng không tới mức như vậy.”
Ma tổ tựa gục trên hai ngọn ma sơn ngủ gà ngủ gật. Hồi lâu thấy Nhân tổ không đi, Ma tổ ngáp dài nói:
“Ngươi rõ điều này, ta chẳng lẽ không? Ngươi rõ điều này, tộc ngươi cũng rõ điều này. Ta biết điều này, tộc ta cũng biết điều này. Tất cả đều biết, vậy tràng cảnh này vạn năm sao vẫn không đổi thay?”
Nhân tổ thở dài:
“Nhân tộc ta không ngừng phát triển, nhiều lối mới mở ra không ít. Thời gian này chính là điểm xấu tộc ngươi.”
Ma tổ cười khà khà rung động tứ phương:
“Ngươi rất tự hào?”
"Ngươi tự hào sao~"
"Ha ha ha!"
"Ngươi tự hào sao?"
“Không, dường như cũng là điều xấu với tộc ta.” Nhân tổ thẳng thừng nói.
Ma tổ hơi gật đầu:
“Nếu ngươi không nhận ra được, vậy ngươi về được rồi.”
Nhân tổ nói:
“Vạn tộc tranh minh là tất yếu để thúc đẩy phát triển, nhưng ta muốn tất cả đều là tích cực. Như tộc ta với yêu tộc trước đó đạt thành ta muốn nhân – ma hòa bình.”
Ma tổ cười trừ:
“Ma tộc ta, nhất là ta rất thích thần hồn các ngươi, cũng cần nó để tồn tại. Ngươi nói xem có hòa bình được không? Dù cho ta nguyện ý, vậy tộc ta sẽ ra sao?”
Nhân tổ không hề do dự, trảm bay thần hồn của mình đưa cho Ma tổ. Lúc ấy, Nhân tổ chỉ còn lại ý thức bổn nguyên.
“Đủ chứ? Nhân tộc tồn tại, ma tộc tồn tại, không cần thiết ăn thần hồn tộc ta.”
Ma tổ lắc đầu:
“Ngươi có được thần hồn bất diệt, nghĩ ra cũng đủ. Nhưng là vẫn thiếu đấy.”
Nói rồi, Ma tổ thọc tay đâm vào lồng ngực lôi ra bảy quả Ma tâm, đồng thời dùng tất cả Ma huyết hòa vào thần hồn Nhân tổ.
Ma tổ khô dạt như một xác héo, âm thanh rung rung: “Đủ.”
Nhân tổ nói: “Nhân tộc thuế biến, vậy phải xem có chịu được thuế biến hay không.”
Ma tổ gật: “Chỉ Ma Linh tộc, đều dùng Ma khôi, không mang tự thân suy nghĩ. Tùy nhìn người mà tới, nếu cần có thể mà Ma khôi của bản tọa. Tất cả đều không mang ý chí riêng.”
Ma tổ suy yếu hồ hồ tan biến: “Giải quyết được vấn đề của các ngươi chứ?”
Nhân tổ gật gật bước đi trong vô định: “Được.”
Hậu thế ca tụng Nhân tổ đại nghĩa, lại càng ca tụng Ma tổ bỏ được tất cả, không tiếc hy sinh mở ra một đường sống mới cho Ma tộc.
Mi tâm của mọi Ma tộc có một huyết thạch, người ta đồn thổi đó là chân huyết Ma tổ.
…
“Chuyện Ma tổ và Nhân tổ dân gian ai cũng biết, ta tự hỏi tại sao một con quỷ như ngươi lại xuất hiện vào lúc này?” Thanh Minh nhìn cơ thế hùng vĩ như núi, cất lời.
Quỷ linh kia rất bất ngờ: “Làm sao ngươi có thể phân biệt?”
Thanh Minh như rất chán chưởng, lơ đi câu hỏi ấy.
“Ta nghịch thiên như vậy, chuyến này cứ tưởng còn được đích thân Ma tổ thứ thách, cũng nhân tiện diện kiến một lần, ai ngờ không có cơ hội.”
Quỷ linh kia bị trọc cười, hắn cười lớn ha ha, phát ra từng luồng khí khuấy động bát phương tứ hướng.
“Đừng trọc ta cười nữa.”
Nói rồi, hắn đưa tay chộp tới Thanh Minh.
“Thứ nhỏ bé, ngươi có thể tan biến rồi.”
Thanh Minh gập ngón cái và ngón giữa, hai tay kết một đạo ấn.
“Vạn vật vốn li ti, ai dám tự nhận to lớn hùng vĩ?”
Cả không gian vặn vẽo âm u bắt đầu biến động. Một vệt trắng sáng vắt ngang đông tây, bầu trời bẩn thỉu như bị một tấm vải trắng lau ra sạch sẽ.
“Vốn tưởng gặp Ma Khôi Hoàng tộc Ma linh, nghĩ có hơi quá sức. Nhưng không ngờ may mắn gặp một con đạo phân thân Uẩn Linh Quỷ.”
Đạo phân thân Quỷ linh kia như bị định trụ, cả người nó ẩn ẩn những tia hắc ti xông lên thẳng tới dải sáng ngang trời.
"Ngươi... đây là nguyên thần?"
Thanh Minh không để ý, nhìn màn vải trên nền trời sáng rực lên, thấy vậy liền buông lỏng, cười nhạt:
“Tuy có hơi tự thổi, nhưng ta có nghe Quỷ giới thi thoảng hay đồn thổi: Quỷ Linh chưa tới Nhật Hành, thấy lụa trắng vắt ngang, cớ sao không chạy."
Quỷ linh kia hoảng sợ: “Bách…”
…