Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tranh Minh

Chương 88: Bỡ ngỡ như ngày đầu




Chương 88: Bỡ ngỡ như ngày đầu



Cổ nhân có nói: “Thiên địa rộng lớn như vậy, hóa ra chỉ có một trách nhiệm, đó là dung dưỡng tạo hóa.”

Tạo hóa vốn kỳ diệu.

Câu nói trên không phải tự biên, chỉ cần nhìn vào Quỷ tộc đã có thể trông được một góc diệu kỳ.

Quỷ tộc là tộc loại kỳ dị, cũng là tộc loài có cấu tạo phức tạp nhất.

Quỷ tộc ban đầu chỉ có một số bộ phận là thiên sinh nguyên sơ, sau hậu sinh biến đổi lại vô cùng nhiều.

Trong số ấy có nhân tộc.

Người c·hết còn hồn. Hồn mất ý thức hóa âm linh, âm linh mất nhân tính hóa tà hồn. Tà hồn mọc quỷ tính thành Quỷ tộc.

“Sư phụ, làm sao để phân biệt Quỷ và Ma?” Yên Hưu Lộc dắt ngựa thong dong, suy tư hỏi.

“Quỷ có quỷ sừng, Ma có ma thạch. Quỷ dùng quỷ khí, Ma dùng ma lực.”

Thanh Minh sắn nhẹ gấu quần, chân trần giẫm trên cát vàng bước đi. Những cơn sóng biển vào đầu xuân rất nhẹ nhàng, sóng gợn từng cơn khẽ phả vào đôi chân nhỏ nhắn.

Thời tiết vẫn còn giá buốt, nhưng cảnh vật quá mới mẻ, Thanh Minh cảm thấy chuyện này không kỳ quái.

“Quỷ linh là dòng quỷ từ linh tiến đến, cũng là dạng quỷ khó phân biệt. Nguồn gốc của nó có thể là Ma linh, có thể là thiên địa linh thức, có thể là linh bảo,…cũng có thể từ linh hồn con người biến chất.”

Thanh Minh nhìn hoàng hôn tắt dần, nói tiếp.

“Quỷ tộc phát triển rất kỳ lạ. Có âm dương kết hợp như bao tộc, một số nhánh có thể dùng Quỷ tính để đồng hóa, một số nhánh có thể dùng một số phương pháp kỳ dị hơn để tăng tộc đàn. Như Huyết Quỷ tộc chẳng hạn, tỉ lệ trong một phần một vạn, ngươi có thể bị đồng hóa thành Huyết Quỷ.”

“Vampire?”



Trời tối, hai thiếu niên kiếm tạm một vách đá kín gió dựng lều đốt lửa, nướng vài con cá biển kì dị lót dạ .

Yên Hưu Lộc nhìn Thanh Minh tĩnh tọa thu dưỡng thiên địa linh khí, trong lòng nổi lên một tia hâm mộ. Nhìn một hồi, hắn thôi không quan sát nửa, quay lại lật hai xiên cá biển đang rực thơm.

Cá biển không béo, dẫu vậy vẫn có một lớp mỡ mỏng, nướng lâu xèo xèo phát ra từng tràng hương nghi ngút.

“Ngươi có tư chất như vậy không cần phải vội vàng, nên đặt ở công pháp cấp cao. Tư chất ta không tốt, tùy tiện tố Linh thai được rồi.” Thanh Minh tỉnh, tới cầm một xiên cá đưa lên miệng.

Yên Hưu Lộc cũng bắt đầu ăn.

“Người vội như vậy là muốn chuyến đi Tiên mộ lần này bớt nguy hiểm. Kỳ thực tiểu sư phụ có thể đợi tới khi đến Đại Châu cùng ta.”

Thanh Minh hơi bất ngờ vì Yên Hưu Lộc đoán được. Đã như vậy hắn thôi không giữ ý nữa, có chút tự chê bai.



“Tư chất Hoàng cấp phế phẩm, ngồi cả buổi tối mà chả cảm nhận được cái rắm gì.”

Thanh Minh lật sang chuyện khác:

“Dị tượng mạnh như vậy, e rằng cả cái Phong Thiên Giới này đã nhận ra. Chúng ta ở tầng dưới, húp chút canh là được, không cần tranh thịt tranh xương làm gì.”

Yên Hưu Lộc nghe vậy gật đầu, nói:

“Trên đường đi đệ tử để ý đã có một số tốp người đang hướng đến đây. Dị tượng rộng lớn nên họ không biết phương vị chính xác, tốn thời gian hơn chúng ta nhiều. Toàn bộ có lẽ là người ở Đông Hồng này, người xứ lạ e rằng còn đương tới, hoặc những kẻ ở gần không đủ tu vi vượt qua.”

Thanh Minh vừa nghe vừa thọc thọc ngọn xiên vào đống tro, gẩy gẩy trong vô thức, nói:

“Ta chiếm tiên cơ, lúc ấy tới trước vẫn có khả năng đạt được đồ tốt. Nhưng nên nhớ mục tiêu chính của chúng ta là tới Đại Châu, không phải tranh bảo vật. Lần này hoàn toàn có thể lay động những lão quái bế quan, vậy người tới hoàn toàn có khả năng tu vi đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp.”

Yên Hưu Lộc hơi buồn bực. Đây là lần vượt ải đánh quái đầu tiên của hắn, ai ngờ lại gặp phải ải cấp độ phá đảo game. Tuy nói tiên cơ thuộc về mình nhưng chỉ có thể uống canh cạn, không buồn bực sao được.

Nhưng mà cũng có chút chờ mong. Phong Thiên Giới rộng lớn, ấy vậy nơi này sắp thành mắt bão, hầu như tất cả các nơi đều sẽ hướng về nơi này. Hắn tự hỏi:

“Không biết người bên ngoài có mạnh không?”

Thanh Minh cũng chờ mong.

“Ta không biết cảnh giới chia như thế nào, lại không biết đột phá như thế nào. Tu vi sư phụ của ta chỉ là Luyện Khí, trong ghi chép chỉ mới biết tới Ngưng Sương.”

Yên Hưu Lộc cũng mờ mịt.

“Đệ tử cũng không biết. Tít trên quê nhà cũng không có ghi chép về việc này, dường như Ngưng Sương đã là hạn mức ở đây.”

“Có lẽ nhạc phụ của ngươi biết, nhưng e rằng có liên quan tới bí mật của ông ấy.”

Thanh Minh ném xiên gỗ vào đống lửa. Trên xiên còn một đáp dầu mỡ cháy dực lên. Hắn nói tiếp:

“Tu vi cổ nhân ngày trước phân theo kiểu Trúc Cơ, Nguyên Anh. Khi ấy Linh khí nồng đậm, tu sĩ tu luyện theo ý chí tự thân tự cường, tự thân gộp tinh hoa thành đan, tự thân lột xác thành Anh, tự thân độ kiếp, tự thân đột phá. Chuyện phân cấp này không phải đặt bừa một cái tên là xong, nó còn đại diện cho đạo nghĩa của cảnh giới và cách nó vận hành.”

Thanh Minh nhìn đống lửa phập phùng, nói tiếp:

“Sau khi bước vào Luyện Khí, ta cảm nhận được trí tuệ nhân loại, cũng bội phục tiến hóa diệu kỳ. Biến pháp không ngừng, tu sĩ giờ đây tu luyện theo kiểu quan tưởng, bản thân và thiên địa tương hỗ. Luyện Khí, lại Ngưng Sương, có lẽ bên trên đều là cảnh giới chiếu hình thiên địa.”

Yên Hưu Lộc nhìn tu vi của mình, ánh mắt mờ mịt không bình luận gì.

Đêm đã khuya, trăng nhiễm dị tượng đỏ rực như máu. Yên Hưu Lộc nhen thêm củi rồi hai sư đồ chia nhau ra ngủ.

“Đạo ta tu có chút đặc thù, cũng không quá đặt nặng chuyện tu vi. Ta chỉ cần bước lại đến khi nhập đạo.”

Đêm đã sắp tàn, nằm trên cát mịn đã quá một canh giờ nhưng Thanh Minh vẫn khó thể vào giấc. Lại một lần nữa tu luyện, hắn cảm thấy bỡ ngỡ, vừa lạ vừa quen.



Xưa kia tu luyện là yêu, khác biệt vô cùng lớn, lại chẳng được dạy nhiều pháp môn, chỉ là vài ba thuật pháp cơ sở. Lúc ấy cũng không có mục tiêu gì to lớn, chỉ là ngây thơ tu luyện qua ngày, đạo lý cầu một chữ “chân” gọi tu chân.

Sau này vì một người, lại chạy ngược chạy xuôi nghiên cứu trên trận đạo và nguyên thần cũng biết một số pháp môn, nhưng e rằng muốn chuyển đối từ yêu pháp sang nhân pháp còn cần một thời gian dài.

Sau này chẳng hiểu vì lý do gì, lại thành một quỷ tu, cũng biết vài hồn thuật quỷ thuật. Tính ra có vài thứ rất không hợp, quá độc ác. Khi ấy nhân tính không có, nghĩ lại chỉ có thể thở dài mặc kệ. Nhưng bây giờ nếu lại đi theo quỷ tu thì thật không nên, vả lại thiên phú về mặt này cũng đâu có cao cương.

Gác đầu trên cuộc lụa trắng, cuộn lụa này đã không thể gọi là trắng phau nữa rồi. In trên một góc là vài vết mức có hình thù kỳ lạ.

Thanh Minh nhắm mắt, bắt đầu nghiền ngẫm cách linh khí di chuyển trong cơ thể. Lúc bước vào Luyện Khí, hắn mới biết rằng con người tu luyện thật khó khăn.

Muốn linh khí tới nơi nào đó trên cơ thể không phải chạy một mạch tới là tới, nó phải chảy xuôi theo các đường kinh lạc chằng chịt.

Kinh mạch gồm mười hai kinh chính, tám mạch kỳ kinh và mười hai kinh biệt. Lạc mạch có phù lạc, khổng lạc và mười lăm biệt lạc.

Nói túm ra, cách linh khí di chuyển trong kinh mạch là tổ hợp giai thừa của các con số này, tính ra lên tới vạn vạn, đó còn chưa kể tới giai thừa của một trăm lẻ tám huyệt vị cần nghỉ giữa đường. Tổ hợp chỉnh hợp của các con số này tính lên e rằng ngẫm cũng thấy đáng sợ.

Đã khó, lại còn thêm yếu tố tốc độ khi nhanh khi chậm, nồng đồ, tính chất của linh khí,… xét thêm lại càng khó hơn.

Một trong những yếu tố quan trọng nhất của thuật pháp chính là cách vận hành của kinh lạc. Có cả ti tỉ cách vận hành, nhưng trong số ấy tổn hại chiếm bảy thành, vô dụng chiếm một, tác dụng không muốn chiếm một và chỉ có một thành duy nhất là đúng với bổn ý.

Vậy nên muốn thăm dò cả ti tỉ cách vận hành, sau đó từ ấy suy ra được một thành công dụng là khó nhường nào. Trong một thành công dụng ấy, lại chỉ có một phần của một phần là có rác dụng rõ rệt, còn lại đều nhạt không sao tả, công dụng chẳng bao nhiêu.

Vậy nên những bậc Tông sư rất được kính ngưỡng.

Thanh Minh vẫn còn biết một số công pháp, nhưng e rằng hiện tại không dùng được.

Hắn nhờ ngày xưa từng thấy một vị tu sĩ thâu ánh trăng bạc đúc thành ngân đao, vậy nên hâm mộ bế quan một thời gian dài nghiên cứu pháp kỹ này.

Tuy rằng không thành công nhưng đạt được cái hình tượng bên ngoài với hắn đã là thỏa mãn. Khi ấy hắn còn cao hứng đặt một cái tên khá hay, nhưng giờ để nhớ lại cũng có chữ được chữ mất.

Cái gì mà Gộp Gộp, Nguyệt Nguyệt gì đó.

Thanh Minh ngửa lòng bàn tay lên, vươn tay như muốn nắm tới huyết nguyệt đĩnh đạc trên cao.

Hắn thấy mát mát mi tâm.

Lòng bàn tay Thanh MInh chảy ra hai giọt máu, rơi xuống mi tâm hắn.

Thanh Minh nhìn lòng bàn tay mình, lắc đầu thầm nhủ không được, cũng may phản phệ không lớn.

Việc chuyển đổi công pháp e rằng còn cần thời gian rất dài, cũng rất khó. Mà có một vấn đề nữa, đó là hôm nay là ngày đầu tiên Thanh Minh rõ ràng được vài điểm trong cơ thể mình, nhưng lại cách việc hiểu rõ rất xa. Nghĩ tới khi đạt được kết quả không biết là tới khi nào, có khi đã thành Tiên nhân cũng nên.

Vậy nên chi bằng đi học của người khác cho xong, vừa nhẹ đầu còn vừa không có nguy hiểm.

Tuy nói khó nhưng có rất nhiều thứ lại rất dễ. Rất nhiều thuật pháp chỉ cần có một chút kiến thức, làm bữa kiểu gì cũng ra.

Nói làm bừa cũng hơi quá, nhưng với trí tuệ của Thanh Minh lại không kiêu.

Thanh Minh khép hai ngón trỏ và ngón giữa lại, đẩy hai luồng linh khí vào hai ngón tay này. Hai luồng linh khí ma sát với kinh mạch, càng đi càng nhanh, càng đi càng nóng.



Phù!

Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên hai đầu ngón tay của Thanh Minh, rọi rõ khuôn mặt thanh thoát của hắn, đồng thời cũng rọi rõ một góc của cuộn lụa trắng kia. Trên đó như thêu một bức họa ảnh, một họa ảnh thêu bằng hắc ti.

Nó rất giống con quỷ lần trước.

Bách Quỷ Dạ Hành Đồ!

Con Uẩn Linh Quỷ này rất đen.

Thanh Minh rất tự tin với đạo tâm của mình, vậy nên hôm ấy muốn xem một chút Khôi lỗi hoàng giả Ma linh là như thế nào rồi gạt bỏ, thành công trở về. Nghĩ là vậy, ai ngờ một con Quỷ linh ở đâu bất ngờ tới.

Ma khôi chỉ mang ý chí đơn thuần tới, ngày trước sư phụ hắn đã nhắc nhở qua về điều này, nhưng khi phát hiện kẻ tới thử thách là một con Quỷ linh, thực ra khi ấy Thanh Minh khá hoảng.

Cuộn lụa trắng chuẩn bị trước đó vốn để phòng ngừa vạn nhất với tâm ma, đó là cách Cẩm Nhật Tân có truyền lại. Dùng Quan thần ghi lại ý thức thanh tỉnh lên lụa trắng, lại dùng cành dâu tằm múa một chiêu Sấm Xuân Động.

Sấm Xuân tới, đánh thức vạn vật sinh linh.

Cũng may vừa hay, muốn tố Bách Quỷ Dạ Hành Đồ lại không quá phụ thuộc vào mật pháp vận chuyển mà là dùng trận pháp.

Khi ấy, Uẩn Linh Quỷ kia vận dụng quỷ lực của hắn kéo Thanh Minh đi, Thanh Minh không hề phản kháng mà mặc kể cho chúng len lỏi đồng hóa, cũng như mặc kệ chúng cắt đứt liên hệ với chính cơ thể mình.

Có một câu nói rất hay: “Khi ngươi nhìn vào đáy vực, đáy vực cũng đang nhìn ngươi.”

Khi ấy, Thanh Minh cũng không hề rảnh rỗi, hắn đang thử cược một chút. Bất kể thứ gì chạm vào Thanh Minh, hắn đều lạc ấn một đạo văn tự lên ấy.

Ngươi đồng hóa ta, vậy ta dùng chính những thứ bị đồng hóa ấy trạm khắc.

Đổ một ly nước vào một ly mực, liệu thu được sẽ gọi là gì? Có phải chăng là ly nước sạch sẽ, hay là ly mực quánh đen?

Nếu không biết quá trình hòa trộn, vậy cũng chẳng khác ly mực bao nhiêu.

Ngẫm ra, kể cả biết, đại đa số cũng đều nhận định là mực.

Vậy ngươi… nhận định thế nào?

Thanh Minh mặc nó cắn nuốt, mặc nó đồng hóa.

Vậy nên dù con Quỷ kia có tu vi cao tới mấy, lại chỉ là một đạo phân thân giáng lâm, làm sao có thể phát hiện ra điều này.

Tất cả đều có nguồn gốc từ ngươi, vậy làm sao nhận ra khác biệt?

Vừa hay có một cuộn vải trắng kề thân, thế là vừa hay có một cuốn Bách Quỷ Dạ Hành Đồ.

Dù chỉ có một con!

Thanh Minh cũng không sợ bị lộ, toàn bộ ý thức con quỷ kia đều bị khâu lại, bản thể của nó chỉ có thể cho rằng phân thân này b·ị c·hém sạch mọi thứ. Với tình huống thiếu thông tin nhưng vậy, nó chỉ có thể suy đoán rằng mình xấu sổ, có lẽ có vị lão tổ nào trợ giúp tiểu bối tố Linh thai.

Quả thực có chút may mắn, tới Tiên mộ lại có đồ tốt để dùng.