Chương 9: Kế hoạch cứu người.
Vừa nảy ra ý định, Trần Ngung hỏi nhỏ: “Thanh muội, trẫm có vật gì đủ để làm tín vật không?”
Nói chung thì người Việt thời này vẫn gọi “anh” “em” như thời hiện đại. Tuy nhiên, việc xưng hô kiểu Hán Việt, giống như mấy phim cổ trang Tàu lại được tầng lớp thống trị sử dụng cực nhiều để thể hiện đẳng cấp bởi văn hóa Trung Hoa là đỉnh cao vào thời trung đại.
Quay lại vấn đề chính, Trần Thị Thanh suy nghĩ giây lát đáp lời: “Còn nhớ phụ hoàng trước đây có tặng cho các hoàng tử mỗi người một miếng ngọc bội có khắc tên, chỉ cần bệ hạ giao ngọc bội cho muội, đứa em này lập tức đến thiên lao cứu mấy vị hoàng tôn!”
“Ngọc bội…?”
Trần Ngung ngớ người. Phần linh hồn Mạnh Cường làm sao biết đó ở đâu. Trong khi đó, Trần Thuận Tông hàng thật thì đúng là cũng chả nhớ. Dù sao thì đồ được Nghệ Tông ban cho nhiều như vậy, ai lại nhớ một miếng ngọc bội. Hơn nữa, lúc thái thượng hoàng ban cho cũng chỉ là tùy hứng, không xem trọng thì làm sao Trần Ngung nhớ được.
“Bệ hạ không muốn cứu!?”
Trần Ngung biết Trần Thị Thanh đang nghi ngờ mình tìm cớ thoái thác giúp đỡ, cười buồn nói: “Thanh muội đừng nghi ngờ trẫm! Tuy trẫm là hoàng đế Đại Việt nhưng thực chất chỉ là con rối trong tay Lê Quý Ly mà thôi.”
Nói xong, đưa mắt nhìn vào những góc khuất tối đen trong đại điện, hạ thấp giọng xuống: “Nếu không phải trẫm cố ý làm ra vẻ hoang dâm vô dụng, e rằng đã sớm bị Quý Lý lấy mạng rồi.”
Trần Thị Thanh giật mình kinh ngạc, vội ngồi thẳng người, hỏi dồn: “Chẳng lẽ lời đồn phụ hoàng chọn chọn đại hoàng huynh Trần Ngạc là sự thật.”
“Tuyệt đối không có chuyện đó. Muôi nên nhớ lúc đó phụ hoàng vẫn còn sống. Quý Ly dù có vượt quyền thì cũng chỉ là phận thần tử, làm sao khống chế nổi Nghệ Tông Thái thượng hoàng”
Cái này không phải Trần Ngung chém gió mà đúng là lịch sử chép như vậy. Tuy Nghệ Tông về sau có hối hận về việc g·iết Trần Ngạc nhưng ngôi vua của Trần Ngung là hoàn toàn chính thống. Bản thân Quý Ly là do Nghê Tông đưa lên. Hắn không có bản lĩnh thao túng Nghệ Tông.
Trần Thị Thanh nghe vậy trầm ngâm trả lời: “Ngọc bội tùy thân của bệ hạ chắc chắn được cất ở nơi kề cận, nếu không đeo trên người thì chắc là ở…”
Vừa nói, Trần Thị Thanh vừa xem xét tỉ mỉ chiếc giường lớn, Trần Ngung đến giờ mới nhận ra mình chưa từng xem xét qua chiếc giường này. Thế cũng khó trách, hắn, hai linh hồn hòa hợp vừa mới đúng hai ngày, những việc nghiêm trọng dồn dập ập đến trong hai ngày qua khiến hắn mệt mỏi đối phó, làm gì còn thời gian quan sát chiếc giường chứ.
Lúc này được Trần Thị Thanh nhắc nhở, Trần Ngung mới chú ý đến chiếc giường lớn, nó dài 5m, rộng 3m, phủ lên giường là một tấm nệm đen thêu hoa văn hình rồng, chiếc giường có thể cùng lúc chứa mười mấy người, xung quanh chạm khắc hình rồng trên thân gỗ hoa lê quý dùng trang trí, bốn góc giường có đặt bốn kệ hoa nhỏ tinh tế, phần đáy kệ hoa là hộp gỗ chứa đồ có thể đẩy ra thu vào gần giống ngăn kéo thời hiện đại.
Nhìn thấy bốn chiếc hộp gỗ, Trần Thị Thanh sáng rực mắt, vui mừng reo lên: “Hoàng huynh, ngọc bội chắc được để trong này!”
Chưa đợi Trần Thị Thanh nói hết câu, Trần Ngung vội mở từng chiếc hộp ra, cuối cùng tìm thấy một chiếc hộp nhỏ hơn cất trong hộp gỗ ở góc cuối giường, hắn hồi hộp mở ra, phát hiện một miếng ngọc bội hình tròn nhỏ chỉ cao 5cm, đường kính khoảng 3cm làm bằng ngọc thạch quý, trên ngọc bội có khắc thần thú cổ đại hình thù giống rùa, chính là ngọc bội Trần Nghệ Tông ban cho các vương tử.
Trần Ngung cầm miếng ngọc trong tay, lo lắng hỏi: “Cái này không biết có tác dụng không? Dù sao đây chỉ là tín vật của trẫm trước kia, e rằng không đủ quyền uy hiệu lệnh.”
Cái này hắn nói nghiêm túc. Tuy coi phim hay thất mấy cái đồ vua ban ai gặp cũng phải quỳ nhưng lịch sử có phải như vậy không thì khó mà biết được.
Trần Thị Thanh vội nói xen vào: “Đành liều một phen vậy, đây là tín vật do tiên hoàng ban tặng, đám ngục quan chắc sẽ nhận biết.”
Trần Ngung cũng hy vọng có thể cứu mạng mấy vị vương tôn, nghe vậy gật đầu đồng ý: “Nếu đã thế thì ngọc bội này giao cho muội đem đi vậy.”
Trần Thị Thanh tỏ ra hơi do dự, nàng vốn định xin Trần Ngung ban một chiếu chỉ, miếng ngọc bội tùy thân này tuy không phải ngọc tỷ chính thức của hoàng đế nhưng cũng can hệ nghiêm trọng, lỡ xảy ra sơ sót gì không biết sẽ có bao nhiêu người đầu lìa khỏi cổ nữa.
Trần Ngung thấy Trần Thị Thanh im lặng, không biết nàng đang nghĩ gì, đành dặn dò tiếp: “Đêm nay muội hãy cầm ngọc bội của trẫm cứu mấy vị vương tử khỏi đại lao, sau đó phải lập tức rời khỏi Thăng Long tìm một nơi hẻo lánh ẩn cư, đợi tình hình trong triều ổn định mới quay về.”
Trần Thị Thanh hốt hoảng hỏi thêm: “Vậy ngọc bội của bệ hạ phải làm thế nào? E rằng đến lúc ấy không thể đưa trả vào cung…”
Trần Ngung cười gằn nói: “Dù sao trẫm cũng là hoàng đế, Quý Ly giờ đây vẫn chưa dám làm gì trẫm đâu.”
Trần Thị Thanh đón lấy miếng ngọc bội cất kỹ, lui lại một bước, quỳ xuống hành lễ, nói: “Tiểu muội thay mặt các hoàng tôn cùng tông thất đa tạ đại ân của bệ hạ! Thật sự, chuyện ngày hôm nay chính là các lực lượng trung thành với Trần Thị muốn thăm dò xem Quan gia có phải là con rối của Quý Ly không”
Nghe vậy, hắn liền hỏi: “Vậy muội thấy ta giống con rối không?”
“Quan gia anh dũng hơn người. Dù bị không chế chắc chắn cuối cùng cũng sẽ giành được đại quyền mà thôi.”
Sau đó, nàng quay sang phía sau mình. Ngay lập tức, một toán hắc y nhân xuất hiện. Thân thủ của chúng rõ ràng không thua Thánh Dực Quân tinh nhuệ của triều đình mà có khi chúng cũng là Thánh Dực Quân cũng nên.
Trần Ngung không hề tỏ ra bất ngờ bởi hắn biết mình đã đoán đúng. Sự việc tối hôm nay là kế hoạch có chuẩn bị của cả một tập thể chứ không phải chứ là một cô công chúa đột nhiên nỗi lòng thương người mà mạo hiểm tính mạng.
Lúc này, một gã hắc y nhân dường như đang b·ị t·hương nói:
“Khởi tấu điện hạ, đám cấm vệ quân vây quá chặt. Thuộc hạ xin mở đường máu để thoát thân. Mong công chúa cùng các vị vương gia chăm lo cho gia đình của thần”
- Bổn cung đa ta…
- Chuyện này căn bản không cần thiết. – Trần Ngung chen ngang. – Trẫm vẫn có đủ khả năng để đưa các người ra ngoài.
Sau đó, Trần Ngung quay đầu ra ngoài điện hét lớn: “Nguyễn Văn Thái có ở bên ngoài không?”
Hắn vừa dứt câu, Nguyễn Văn Thái sải bước đi vào đại điện, quỳ xuống hành lễ: “Nguyễn Văn Thái tham kiến bệ hạ!”
Trần Ngung đột nhiên triệu kiến trong đêm khuya khiến Nguyễn Văn Thái thấp thỏm lo âu, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Văn Thái, Trần Ngung nhỏ tiếng căn dặn: “Nguyễn Văn Thái, trẫm lệnh cho khanh lập tức bảo vệ Trần Thị Thanh công chúa và thủ hạ đến thiên lao, cầm theo ngọc bội của trẫm cứu mấy đứa cháu của trẫm bị Lê Quý Ly hãm hại rời khỏi Thăng Long. Nhớ kỹ không được để lộ tin tức, trẫm giao phó sinh mạng của các vị hoàng huynh cho khanh, mong rằng khanh có thể sát cánh cùng trẫm diệt trừ gian thần, cứu vãn quốc vận Đại Việt!”
Nguyễn Văn Thái lúc này mới phát hiện Trần Thị Thanh cải trang thành cung nữ ở bên cạnh Trần Ngung, nghe Trần Ngung bảo mình bí mật giải cứu các hoàng tử bị Quý Ly hãm hại, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Kinh ngạc vì hoàng thượng đối mặt với vụ việc nguy cấp như thế mà vẫn bình tĩnh ứng phó, hoàn toàn không giống bộ dạng một vua bù nhìn trước đây. Mừng rỡ vì cuối cùng hoàng thượng đã phát hiện bộ mặt thật của gian thần Lê Quý Ly, tâm nguyện bấy lâu nay của mình có cơ hội trở thành hiện thực rồi.
Nghĩ đến đây, khó kiềm chế niềm hưng phấn trong lòng, Nguyễn Văn Thái chớp mắt vài cái, dõng dạc nói: “Xin bệ hạ yên tâm! Thần dù có c·hết cũng quyết bảo vệ an toàn cho công chúa và các công tử.”
Trần Ngung thở dài một tiếng, bước vỗ nhẹ vào vai Nguyễn Văn Thái, căn dặn: “Khanh nhất định phải sống sót trở về, trẫm còn có nhiệm vụ quan trọng khác giao phó cho khanh, trên đường nhớ bảo trọng!”
Trần Thị Thanh quan sát nãy giờ cũng bị khung cảnh bi tráng trước mắt cảm động, tất cả y như một giấc mơ, xem ra vị hoàng huynh của mình đã trưởng thành rồi, trong lúc cảm động nàng không kịp nhận ra có gì bất thường, việc giải cứu không thể trì hoãn nữa, đành quay sang Trần Ngung nói câu cuối cùng: “Bệ hạ bảo trọng! Tiểu muội đi đây!”
Dứt lời, hành đại lễ long trọng xong nhanh chân cùng Nguyễn Văn Thái biến mất vào màn đêm dày đặc.
Nhìn khắp một vòng đại điện trống trơn, Trần Ngung cảm thấy hơi khó thở. Đám con cháu tông thất kia không có nghi chép gì trong lịch sử nên việc cứu chúng có lẽ cũng chả ảnh hưởng gì. Dù vậy, chuyện này có thể giúp hắn tạo mối liên hệ với thế lực chống đối do Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng (Không phải Trần Nguyên Hãn công thần của Lê Lợi) cùng với tông thất cầm đầu và giúp tổ chức này tránh khỏi nguy cơ bị xóa số.
Đợi khi Lê Quý Ly phát hiện số vương tử bị lão nhốt vào đại lao đã trốn thoát không biết sẽ có âm mưu gì tiếp theo, mình phải nghĩ ra một cách ổn thỏa để che mắt Quý Ly, làm sao để lão ta vẫn tin rằng mình chỉ là một hôn quân hoang dâm. Nghĩ ngợi một hồi, Trần Ngung tiếc nuối về cuộc sống quân nhân kiếp trước tuy nguy hiểm nhưng đơn giản của mình, xem ra dù là làm một hôn quân cũng không hề dễ dàng gì. Ài!