Chương 10: Khổ công vạch mưu.
Khi tia sáng chói mắt làm Mạnh Cường/Trần Ngung giật mình tỉnh giấc, hắn mới ý thức được những kỉ niệm kề vai sát cánh chiến đấu cùng đồng đội chỉ còn xuất hiện trong giấc mơ mà thôi, cuộc sống hiện tại và sau này của mình chính là cung đình đầy âm mưu hiểm độc này. Nếu hắn vẫn còn mộng tưởng về cuộc sống trước kia thì bản thân sẽ c·hết không chỗ chôn thây và lịch sử sẽ đi đúng dòng chảy của nó.
Thấy Trần Ngung tỉnh giấc, mấy tên thái giám theo hầu lập tức rón rén bưng thau nước và khăn tơ tằm qua, hai cô cung nữ ngoan ngoãn quỳ trước giường giúp Trần Ngung chải chuốt mái tóc dài đến eo. Bản thân hoàng hậu vì mũi kim dính thuốc mê vào hôm qua mà tới giờ vẫn chưa tỉnh nhưng về căn bản là không nguy hiểm tính mạng.
Nhìn vào khuôn mặt trắng bệch trong gương đồng, dưới vầng trán rộng là cặp lông mày rậm rạp, đôi mắt lờ đờ, sống mũi cao cao, bờ môi hơi mỏng, khuôn mặt ấy tạo cho người ta cảm giác nhỏ nhen nham hiểm vô cùng, không thích hợp với tư cách của quân vương một nước. Trần Ngung lắc đầu ngao ngán, đây chính là bộ mặt của mình vào thời cổ đại rồi, tuy không đến nỗi xấu nhưng so với dáng vẻ uy nghi của một đội trưởng lính đặc nhiệm kiếp trước quả còn kém khá xa.
Chải tóc rửa mặt xong, cung nữ lại bưng cơm rượu dâng lên. Bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Trần Ngung, một cô cung nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi nhỏ tiếng bẩm tấu: “Bệ hạ, giờ đã gần trưa rồi, chắc bệ hạ đã đói bụng, mời bệ hạ dùng ngự thiện ạ!”
Trần Ngung nghe vậy mới phát hiện quả nhiên giờ đã gần trưa, mình đã ngủ hơn mười tiếng đồng hồ, hắn ngấm ngầm lo lắng, thân xác Trần Thuận Tông đúng là bị tửu sắc làm kiệt quệ mất rồi, xem ra mình phải nghĩ cách rèn luyện thân thể mới được, dù không đạt tiêu chuẩn của kiếp trước nhưng cũng không quá tệ như bây giờ.
Đang lúc suy nghĩ, một giọng nói nhừa nhựa quen thuộc đột nhiên vang lên từ ngoài điện: “Bệ hạ thật có nhã hứng, lão thần đến để dâng tặng bệ hạ một món ngon đây!”
Tuy biết chắc hôm nay thế nào Lê Quý Ly cũng vào cung gặp mình nhưng Trần Ngung không hề nghĩ đối phương lại dâng tặng lễ vật. Tuy nói là hắn cũng đã động phòng cùng hoàng hậu nhưng chả lẽ chỉ vì chuyện này mà không để ý tới việc đám vương tử bỏ trốn.
“Hình như lão ta có âm mưu gì đây”
Trần Ngung âm thầm cảnh giác.
Chỉ thấy Lê Quý Ly dẫn theo hai tên thái giám khệ nệ khiêng vò rượu bước vào điện, cung kính quỳ xuống hành đại lễ xong mới đứng dậy cười hớn hở nói: “Lão thần có một vò rượu ngon thượng hạng xin được kính dâng bệ hạ!” Vừa nói vừa nheo mắt nhìn thẳng vào Trần Ngung.
Trần Ngung lạnh toát sống lưng, cố tỏ ra hào hứng, gật đầu vui vẻ nói: “Phụ chính thật có lòng với trẫm, đêm qua hoàng hậu của trẫm, con gái của Phụ chính quả là có một trong thiên hạ, hôm nay khanh lại mang đến rượu ngon, trẫm không biết nên ban thưởng thế nào cho khanh mới phải!”
Lê Quý Ly cười nhạt đáp lời: “Mời bệ hạ thưởng thức rượu ngon của lão thần xem khác biệt thế nào với các mỹ nhân, bao gồm con gái của lão thần!”
Dứt lời, khóe mắt Lê Quý Ly lóe lên tia sáng sắc lạnh, tuy chỉ trong một tích tắc nhưng vẫn lọt vào mắt Trần Ngung đang cẩn thận đề phòng.
Bắt gặp ánh mắt hung tợn thoáng qua của Lê Quý Ly, Trần Ngung thót tim một cái, chẳng lẽ rượu ngon mà Lê Quý Ly mang tới có vấn đề? Không biết đêm qua Trần Thị Thanh có giải cứu thành công hai vị hoàng tử thoát khỏi đại lao hay không, nhưng dù thế nào mình cũng phải làm bộ thơ ngây, trước mắt phải ứng phó tên gian thần nham hiểm này rồi tính tiếp.
Ngấm ngầm suy nghĩ xong đối sách, Trần Ngung nở một nụ cười thân thiện, cất tiếng: “Rượu ngon của Phụ chính tất nhiên trẫm phải thưởng thức rồi, nhưng trẫm muốn mời Phụ chính cùng thưởng thức với trẫm, dù gì đó cũng là tấm lòng thành của khanh, trẫm uống một mình sẽ cảm thấy áy náy lắm!”
Trong lúc nói chuyện, hai cung nữ đã rót rượu vào ly cho Trần Ngung và Lê Quý Ly, nhìn vào ly rượu bạc có chạm trổ đá quý, chất lỏng màu đỏ lợt trong ly hình như phảng phất mùi máu tanh, tuy mùi thơm nồng đang lan tỏa nhưng vẫn không sao che giấu nổi sát khí đằng đằng bốc lên, phản chiếu dưới ánh nắng gay gắt buổi trưa càng thêm rùng rợn.
Trần Ngung cười phá lên, ngẩng đầu nhìn về hướng Lê Quý Ly, chứng kiến nụ cười gian xảo của lão, hắn đưa tay cầm ly rượu lên, nghĩ thầm: Theo như sử sách ghi chép thì Trần Thuận Tông vẫn còn sống thêm được ba năm, trước mắt phải liều một phen thôi, nếu để Lê Quý Ly sinh nghi thì tính mạng này khó giữ.
Ý nghĩ lóe lên trong khoảnh khắc, Trần Ngung nâng ly nói lớn: “Phụ chính quả nhiên hiểu lòng trẫm, rượu ngon thế này trẫm đâu thể bỏ qua chứ!” Dứt lời, ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay.
Nhìn trưng trưng vào Trần Ngung đến khi hắn uống cạn ly rượu, Lê Quý Ly gật đầu hài lòng, nói: “Bệ hạ tin tưởng lão thần như thế, thật không uổng công lão thần hết lòng vì bệ hạ!”
Trần Ngung uống ly rượu vào bụng thấy không có gì bất thường xảy ra nên yên lòng đôi chút, xem ra cử chỉ vừa rồi của Lê Quý Ly chỉ nhằm mục đích thử thách mình, nếu mình do dự không uống rượu thì hậu quả khôn lường rồi.
Cố làm bộ uể oải, Trần Ngung thốt lên: “Trẫm cần dựa vào Phụ chính lo toan mọi việc lớn nhỏ trong triều, có như thế trẫm mới yên tâm hưởng lạc được chứ!”
Lê Quý Ly hớp một ngụm rượu ngon, đột nhiên thay đổi đề tài: “Lão thần nghe nói đêm qua có người lẻn vào cung cấm, không làm bệ hạ hoảng sợ chứ?”
Trần Ngung giật mình một cái, nói ngay: “Đêm qua trẫm cũng nghe báo có người lẻn vào cung cấm nhưng không biết rốt cuộc chuyện này là thế nào? Phụ chính đã điều tra rõ vụ việc chưa?”
Dứt lời, ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào Lê Quý Ly chờ câu trả lời, lúc này Trần Ngung vì kinh ngạc tại sao đến giờ Lê Quý Ly mới nhắc đến chuyện đêm qua nên sắc thái biểu cảm của hắn xuất phát từ nội tâm, Lê Quý Ly dù gian xảo tinh tế cũng cảm thấy hắn không giả dối, mối nghi ngờ trong lòng đã giảm một nửa.
Nhếch mép cười nhạt, Lê Quý Ly quét mắt vào Trần Ngung, thăm dò: “Còn nhớ trước đây tiên hoàng từng ban tặng cho bệ hạ và các vị hoàng tử mỗi người một miếng ngọc bội tùy thân, không biết ngọc bội của bệ hạ đang ở nơi đâu?”
Trần Ngung sớm biết thế nào Lê Quý Ly cũng hỏi về miếng ngọc bội nên đã nghĩ sẵn cách đối phó từ đêm qua, hắn không hề do dự quay sang mấy tên thái giám đứng hầu xung quanh truyền lệnh: “Đi lấy ngọc bội của trẫm lại đây mau!”
Dứt lời, lại nói với Lê Quý Ly: “Ngọc bội kia trẫm luôn đặt ở chiếc hộp gỗ cuối giường, do từ lúc đăng cơ đến nay chưa từng sử dụng đến nên…”
Vừa nói đến đây, chỉ thấy một tên thái giám hốt hoảng chạy đến quỳ xuống, cuống cuồng bẩm báo: “Không hay rồi! Ngọc bội của bệ hạ đã bị mất.”
Trần Ngung biết ngọc bội kia không phải ngọc tỷ hoàng đế nên có mất cũng chẳng có gì to tát, ngược lại đây là một cơ hội tốt để thay hết các thái giám kề cận nhằm loại trừ tai mắt của Lê Quý Ly.
Làm bộ kinh ngạc, Trần Ngung giận dữ quát to: “Sao lại để mất hả? Đám nô tài các ngươi thật vô dụng, có một miếng ngọc bội nhỏ cũng canh giữ không xong. Người đâu, mau lôi bọn nô tài vô dụng này xuống đánh 20 trượng!”
Mệnh lệnh vừa ban xuống, cấm vệ bên ngoài lập tức ùa vào đại điện lôi đám thái giám ra ngoài, quân cấm vệ đã ghét cay ghét đắng bọn thái giám hống hách chẳng coi ai ra gì này từ lâu, lúc này có lệnh của hoàng thượng nên không hề nương tay, cầm gậy đánh tám mươi tên thái giám phụ trách hầu hạ tẩm cung của Trần Ngung một trận tơi tả, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng một góc trời.
Trần Ngung vẫn chưa hết giận, nhíu mày nói: “Đám nô tài này thật đáng ghét, dám làm mất ngọc bội tùy thân của trẫm, tội không thể dung tha!”
Lê Quý Ly cười gằn một tiếng, khẽ gật đầu phát ra tiếng âm u: “Bọn nô tài này quả đáng tội! Ngọc bội của bệ hạ lão thần xin hứa nhất định sẽ tìm về, còn mấy tên nô tài tắc trách kia tội đáng muôn c·hết, phải xử tử để răn đe kẻ khác!”
Nói xong, Lê Quý Ly quỳ rạp xuống đất, nước mắt giàn giụa léo nhéo: “Đám nô tài này làm mất ngọc bội của bệ hạ tội không thể dung tha, lão thần thân là Phụ chính cũng khó tránh liên đới trách nhiệm, xin bệ hạ giáng tội!”
Trần Ngung không ngờ rằng Lê Quý Ly lại tàn độc như thế, xử tử hết toàn bộ thái giám trong tẩm cung, tuy cảm thấy làm vậy hơi tàn nhẫn nhưng nếu muốn cứu lấy vương triều nhà Trần sắp sụp đổ cùng số mệnh phải làm thuộc địa của nhà Minh thì số người phải hy sinh đâu chỉ là con số vài mươi mạng sống ít ỏi. Nghĩ thế, hắn thản nhiên nói: “Lòng trung thành của Phụ chính trẫm hiểu rõ, ngọc bội tùy thân cũng không phải vật quan trọng gì, Phụ chính không cần tự trách!”
Lát sau, Trần Ngung lại làm bộ lo âu thốt lên: “Đáng sợ quá! Trong tẩm cung của trẫm mà lại xảy ra chuyện này… Để đảm bảo an toàn của trẫm sau này, trẫm muốn đích thân lựa chọn mấy tên thái giám cận thân, bằng không nếu để k·ẻ g·ian trà trộn vào thì quả thật nguy hiểm!”
Lê Quý Ly nghe vậy khẽ nhíu cặp lông mày bạc phơ, dửng dưng đề nghị: “Hay là để lão thần tuyển chọn vài tên nô tài lanh lẹ hầu hạ bệ hạ, như thế lão thần mới yên tâm.”
Trần Ngung loại trừ các thái giám cũ chỉ nhằm mục đích không cho bí mật thân thế của mình bại lộ, về tâm phúc lựa chọn ưu tiên chính là Nguyễn Văn Thái, còn số thái giám mới hãy giao cho Lê Quý Ly quyết định để trấn an lão vậy.
Suy nghĩ thấu đáo xong, Trần Ngung gật đầu chấp thuận: “Được rồi, mọi việc nhờ cậy cả vào Phụ chính, Phụ chính đích thân lo liệu trẫm có gì mà không yên tâm chứ!”