Chương 8: Ngũ công chúa.
Trong số các con của Nghệ Tông, có một người con gái không được lịch sử nghi chép rõ ràng. Cả tên gọi cũng không có. Trùng hợp thay, nàng công chúa trước mặt hắn lại là một trong số đó. Khi chất của nàng thật sự không tầm thường chút nào. Nói sơ qua thì đây cũng chính là hoàng hậu của Dương Nhật Lễ, kẻ đinh thay thế họ Trần lập ra triều đại riêng nhưng không thành công. Sau khi Dương Nhật Lễ bị phế, số phận của nàng không rõ nhưng có lẽ vì là hoàng tộc nên cũng không bị gì.
Vừa định mở miệng hỏi chuyện, ngoài điện vọng vào tiếng bước chân dồn dập, em gái ở thế giới này của hắn hoảng sợ lách người núp phía sau tấm rèm. Trong lúc Trần Ngung còn đang ngơ ngác, một tên thái giám ngoài bốn mươi tuổi dẫn theo một nhóm thái giám trẻ hối hả xông vào điện bẩm báo: “Quan gia, vừa rồi có người lẻn vào cung, không làm kinh động đến Quan gia chứ ạ?”
“Cái gì? Có người lẻn vào cung sao?” Trần Ngung thốt lên tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc này, cô em trốn sau tấm rèm hốt hoảng nhìn vào Trần Ngung, đôi mắt chất chứa nỗi sợ xen lẫn cầu xin. Trần Ngung nhanh chóng nghĩ tới một khả năng đó là đứa em gái có chuyện quan trọng.
Tên thái giám kia lên tiếng nói tiếp: “Làm kinh động Quan gia, nô tài tội đáng muôn c·hết, nô tài nhất định tìm ra kẻ to gan kia, xin Quan gia yên tâm!”
Trần Ngung ổn định lại tâm trạng, vờ nổi giận quát lên: “Biết làm kinh động đến trẫm còn không mau lui ra! Người đâu, lôi xuống dưới đánh 20 trượng!”
Tên thái giám sợ đến nỗi bủn rủn tay chân, run rẩy van xin: “Quan gia, nô tài chỉ lo cho an nguy của Quan gia chứ không cố ý xông vào cung cấm, xin Quan gia nể mặt Phụ chính đại nhân tha cho nô tài lần này.”
“Phụ chính?” Trần Ngung bị tin nằm trong dự đoán này làm thót tim một cái. Qua nhiên mọi chuyện nghiêm trong hơn hắn tưởng.
Thấy Trần Ngung hồi lâu không lên tiếng, tên thái giám dè dặt nói tiếp: “Quan gia, Phụ chính đại nhân vì phát hiện có kẻ khả nghi trà trộn vào cung nên vừa rồi mới…”
Trần Ngung lạnh lùng rít lên: “Ở chỗ của trẫm không có kẻ khả nghi nào cả, ngươi tự tiện xông vào tẩm cung, quấy rầy giấc ngủ của trẫm và hoàng hậu, tội thật đáng c·hết! Người đâu, lôi xuống đánh thật nặng cho ta!”
Cấm vệ canh gác ngoài điện nghe lệnh liền ùa vào lôi tên thái giám xuống, chỉ một lát sau, tiếng thét đau đớn xé tan màn đêm yên ắng, vang dội trong khoảng sân rộng phía trước đại điện nghe có phần rùng rợn.
Tuy Lê Quý Ly nắm triều chính nhưng Trần Ngung vẫn là hoàng đế. Việc xử lý một thái giám thì hắn vẫn có quyền. Quý Ly sẽ không vì một tên nô tài mà làm khó hắn. Đó còn chưa kể việc hắn lấy Lê Thánh Ngâu ra nói.
Trần Ngung nhíu mày khó chịu chui vào giường. Lê Thánh Ngâu vì trúng mũi tên tẫm thuốc mê mà vẫn đang ngủ say như c·hết.
Trong điện không còn một ai, cung nữ kia mới thở phào nhẹ nhõm, thấy đám thái giám không dám xông vào nữa, nàng quỳ xuống hành lễ: “Ngũ công chúa Trần Thị Thanh tham kiến Quan gia!”
Hắn thấy vậy liền gật đầu hỏi: “Không biết hoàng muội đêm hôm khuya khoắt xông vào cung cấm là vì chuyện quan trọng gì?”
Trần Thị Thanh nghe vậy tỏ ra nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Trần Ngung, quỳ xuống rơi lệ nói: “Quan gia, chư vị hoàng tôn, con cháu của hoàng huynh Trần Ngạc và tiên đế Giản Hoàng đều một lòng trung thành, tuyệt nhiên không dám gây bất lợi cho Quan gia đâu, xin Quan gia nể mặt các đời tiên hoàng, hãy khai ân!”
Lúc này tuy thất kinh hồn vía nhưng không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ lắc đầu cười buồn nói: “Trẫm không hề biết về việc này, muội hãy nói rõ hơn xem trẫm có cách gì cứu vãn không!”
Trần Thị Thanh mang sắc mặt trắng bệch thảm thương ngờ vực kể: “Ba ngày trước Lê Quý Ly truyền thánh chỉ nói con cháu của các đại hoàng huynh và tiên đế bất mãn Quan gia kế thừa ngôi vị nên có m·ưu đ·ồ tạo phản… Chỉ có một đứa con của Trần Ngạc, tên Trần Quý Khoáng là thoát được.”
Nói đến đây Trần Thị Thanh đã nấc không thành tiếng, thấy Trần Ngung không ngắt lời mới tiếp tục nghẹn ngào nói: “Quan gia, mấy đứa cháu của chúng ta xưa nay không màn tới việc triều chính, chỉ xin Quan gia khai ân cho họ lui về ở ẩn, từ nay không lo thế sự nữa.”
Trần Ngung tất nhiên đoán ra Lê Quý Ly diệt trừ hoàng tộc nhà Trần là vì dọn đường trước cho âm mưu đoạt ngôi của lão, tuy số hoàng thân quốc thích này cũng đe dọa đến mình, nhưng chỉ cần thế lực tông thất còn tồn tại thì Lê Quý Ly vẫn chưa dám đoạt ngôi, mình sẽ có thời gian chuẩn bị lực lượng tiêu diệt lão, bây giờ bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản lão ta tiếp tục hãm hại hoàng tộc.
Dĩ nhiên, hắn cũng cảm nhận được việc con gái thứ năm của Trần Nghệ Tông có thể xâm nhập vào cung cấm chứng tỏ phải có thể lực phía sau hậu thuẫn. Đây không phải là phim kiếm hiệp mà mấy cao thủ võ lâm chạy vào hoàng cung như đi chợ. Muốn xâm nhập vào một nơi phòng vệ nghiêm ngặt mà không có một kế hoạch là hoàn toàn không thể. Khả năng là thế lực kia muốn thăm dò xem Trần Ngung có phải là vua bù nhìn thật sự hay không để từ đó quyết định bước tiếp theo. Bọn chúng chọn Trần Thị Thanh vì nàng là vợ của phản tặc, có thể thoái thoác trách nhiệm và nhưng cũng đủ cân lượng vì là hoàng tộc, con của Nghệ Tông để yêu cầu Trần Ngung.
Nghĩ đến đây, Trần Ngung giả vờ nhíu mày khó chịu, giận dữ rít lên: “Lê Quý Ly dám hạ thủ với tông thất hoàng tộc mau đến vậy ư? Trẫm quả thật xem nhẹ lão ta rồi!”
Trần Thị Thanh thoáng giật mình, vội hỏi dồn: “Chẳng lẽ thánh chỉ kia không phải ý của Quan gia? Quả nhiên mọi người đoán Lê Quý Ly giả truyền thánh chỉ là không sai”
Trần Ngung khẳng định mình đoán đúng qua hai từ “mọi người”. Thái độ của cô công chúa này khi nhắc tới là bình đẳng. Điều này cho thấy đây có thể là các thành viên muốn loại trừ Lê Quý Ly và có thể là lực lượng đã cùng với Trần Khát Chân tham gia á·m s·át Quý Ly nhưng thất bại trong lịch sử.
Hắn sau đó nghiêm túc gật đầu nói: “Trẫm không hề biết Lê Quý Ly lại dám ra tay với hoàng tộc, việc này trẫm chưa từng nghe nói tới.”
Trần Thị Thanh dập đầu cầu xin: “Xin Quan gia cứu vãn tình thế!”
Nếu hắn mà đối đầu với Quý Ly lúc này không phải là cách hay. Rất nhiều thế lực sẽ đứng yên ngồi nhìn. Số khác sẽ chờ hắn bị g·iết rồi đưa quân thảo phạt nghịch tặc g·iết vua.
Trần Ngung lắc đầu ngao ngán bày tỏ: “Hiện nay trẫm tuy là hoàng đế nhưng thực chất mọi việc triều chính đều nằm trong tay Lê Quý Ly, dù trẫm có lòng muốn cứu người e rằng cũng không có khả năng. Ài!”
Trần Thị Thanh tỏ ra thất vọng, nhưng vẫn không cam tâm hỏi lần nữa: “Vậy… mấy đứa cháu đã hết cách giải cứu rồi sao?”
Trần Ngung thở dài một tiếng, chán nản đáp lời: “Trẫm ngay cả bản thân còn lo chưa xong, nói gì đến cứu giúp người khác nữa.”
Trần Thị Thanh không hề nghĩ rằng mình cùng thủ hạ mạo hiểm lẻn vào cung cấm, kết quả lại nhận được tin tuyệt vọng như thế, nhất thời đau buồn òa khóc nức nở. Việc này có thể khẳng định hoàng huynh của nàng đúng là bù nhìn. Nàng vì tranh đấu chính trị mà trở thành vợ của Dương Nhật Lễ rồi quay lại thành công chúa. Vốn nghĩ có thể làm gì đó cho mấy đứa cháu của mình và cũng để thay mọi người tiếp cận hoàng đế nhưng cuối cùng lại thành công cóc.
Trần Ngung nhìn bộ mặt nước mắt ràn rụa của Trần Thị Thanh, trong lòng chua xót, chỉ đành lắc đầu chán nản. Thực tế, nếu hắn cứ như vậy mà để mấy đứa cháu kia b·ị c·hém thì khó lòng tạo được chỗ đứng với thế lực tông thất và cả Khát Chân. Cuộc chiến giành lại vương quyền sẽ vô cùng khó khăn.
Sau đó, đưa mắt nhìn ra ngoài đại điện, vô tình nhìn vào con rồng khắc trên ngai vàng của mình, trong đầu lóe lên một tia sáng, cuối cùng đã nghĩ ra cách có thể thử liều một phen.