Chương 11: Gặp lại hoàng hậu.
Cuối chân trời hoàng hôn đỏ rực, gió mát dìu dịu, Trần Ngung dựa người vào cơ thể mềm mại phảng phất mùi thơm của Linh Thư, bàn tay to bè không hề dè dặt nhào nặn bầu ngực căng phồng của nàng, đăm đắm theo dõi trận múa kiếm oai hùng của mười binh lính cấm vệ, bên cạnh là bốn tên thái giám do Quý Ly tuyển chọn khúm núm hầu hạ. Dù là gian tế thì bọn chúng cũng đang làm tròn nghĩa vụ của hoạn quan.
Đang lúc cao hứng, một tiểu thái giám chạy từ bên ngoài vào quỳ xuống bẩm tấu: “Quan gia, Thánh Ngâu hoàng hậu cầu kiến!”
Vì Trần Thị Thanh sau khi rời khỏi không hề có tin gì nên suốt ba ngày liền Trần Ngung đều thấp thỏm lo lắng, bề ngoài hắn vẫn phải làm bộ đắm chìm trong tửu sắc nhằm che mắt Quý Ly, bao nhiêu phiền não làm hắn quên mất Thánh Ngâu, người vợ chính thức của mình.
Lúc này nghe tên thái giám bẩm báo mới sực nhớ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thánh Ngâu thanh mảnh đứng ngay trước mặt mình, đôi mắt long lanh nhìn thẳng, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Trần Ngung, Thánh Ngâu quỳ xuống hành lễ rồi không nói tiếng nào.
Hôm nay nàng mặc bộ y phục trắng thêu hoa mai càng tôn vinh vẻ đẹp thuần khiết diễm lệ, búi tóc cao xỏ cây trâm bạch ngọc, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy nàng đều khó kiềm chế dục vọng dâng trào. Có lẽ cũng vì vậy mà Trần Thuận Tông trong lịch sử đã cùng nàng đẻ ra Trần Thiếu Đế.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Thánh Ngâu, Trần Ngung đoán chắc nàng có việc gì quan trọng muốn nói với mình, hắn cố hết sức đè nén dục vọng vừa bộc phát xuống, bình thản cất tiếng hỏi: “Hoàng hậu đến gặp trẫm có việc gì không?”
Ttiếng nói trong trẻo của Thánh Ngâu cất lên: “Thần th·iếp có thể tiếp tục hậu hạ Quan gia được không?”
“Hầu hạ?” Trần Ngung bị giọng nói ngọt ngào kia kích thích dây thần kinh cảm xúc, nuốt nước bọt cái ực. Hắn vẫn còn nhớ lại đêm hôm đó. Cảm giác trên cả tuyệt vời. Dù vậy, ánh mắt của Thánh Ngâu dường như còn ẩn chứa điều gì khác.
Hừ một tiếng rõ to, Trần Ngung lạnh lùng rít lên: “Trẫm phải cùng nương nương đi nghỉ, các ngươi mau cút hết ra ngoài, dám cãi lời trẫm sẽ xử tử hết bọn nô tài láo xược các ngươi!”
Thực tế, Trần Thuận Tông cũng chả cần làm quá lên. Việc để hoàng hậu mang thai là thứ mà Quý Ly luôn mong muốn nên đám nô tài do Quý Ly cất nhắc cũng chả có lý gì mà ngăn cản.
Đợi khi bốn tên thái giám lui xuống, Trần Ngung và Thánh Ngâu leo lên giường, ngăn cách bởi một lớp màn dày cộm, trước mặt là một mỹ nhân tuyệt thế, Trần Ngung hít một hơi sâu mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ cơ thể nàng, hỏi nhỏ: “Hoàng hậu có chuyện gì muốn nói sao?”
Về phần mình, nàng đưa tay tháo cây trâm bạch ngọc cài trên tóc xuống, ghé sát tai Trần Ngung thủ thỉ: “Trong này có chứa xuân dược do phụ thân đích thân giao cho thần th·iếp, mỗi lần hầu hạ Quan gia chỉ cần bôi một chút vào cổ và… chỗ ấy sẽ có thể giúp Quan gia tăng thêm hưng phấn…”
Trần Ngung ngửi thấy mùi thơm của đàn bà ngất ngây trên người Thánh Ngâu, nuốt nước bọt cái ực, cố gắng kiềm nén dục vọng dâng trào càng lúc càng dữ dội, thắc mắc: “Quý Ly bảo nàng dùng thứ này chắc không chỉ nhằm mục đích tranh sủng chứ? Nàng vốn là hoàng hậu, vốn không cần phải làm tới mức này.”
Thánh Ngâu thẹn thùng đỏ mặt, lí nhí đáp lời: “Dùng thứ này không chỉ được Quan gia sủng ái mà còn ngầm gieo mầm tai họa vào cơ thể Quan gia.”
Trần Ngung nghe vậy thót tim sợ hãi, vội hỏi dồn: “Rốt cuộc là tai họa gì? Mau nói cho trẫm biết!”
Thánh Ngâu liếc nhanh ra bên ngoài, thấy không có ai mới yên tâm trả lời: “Có thể khiến Quan gia trong lúc sủng hạnh thần th·iếp ảnh hưởng sức khỏe…”
Thấy Trần Ngung thay đổi sắc mặt, Thánh Ngâu vội bổ sung thêm: “Phụ thân nói mỗi lần chỉ cần dùng một ít để c·hất đ·ộc tích tụ dần dần trong cơ thể Quan gia, đợi khi thời cơ đến sẽ tăng gấp đôi lượng sử dụng mới xảy ra nguy hiểm. Tuy không c·hết người những cũng không có đủ sức khỏe như người bình thường”
Trần Ngung nghe vậy cảm thấy khó hiểu. Việc dùng xuân dược gây ảnh hưởng sức khỏe thì hắn không ngạc nhiên nhưng lý do nào mà Lê Thánh Ngâu lại nói chuyện này cho hắn.
Về phần mình, nàng ngẩng đầu lên thổn thức: “Thánh Ngâu là con của phụ thân, đang lý ra nên giúp phụ thân nhưng…. Dù sao thì Quan gia người cũng đã đoán được mọi chuyện mà…”
Thánh Ngâu không nói tiếp nữa, lấm lét nhìn vào
“Có phải lúc đầu nàng nghĩ trẫm là hôn quân, phải không?”
Thánh Ngâu bối rối gật đầu nói: “Quan gia không phải… hôn quân. Ba ngày nay thần th·iếp đã suy nghĩ kĩ, cảm thấy Quan gia không giống như lời đồn và rất tốt với th·iếp nên mới tiết lộ âm mưu của phụ thân. Ca ca và phụ thân đã suy tính kỹ càng nhưng tất cả cũng vì bách tính thiên hạ. Tông thất chỉ mong bệ hạ c·hết đi để có cớ diệt trừ gia tộc của th·iếp. Thật sự, hiện tại chỉ có một cách đó là cùng th·iếp xin một đứa trẻ rồi nhương ngôi. Th·iếp sẽ cùng Quan gia sống yên bình, không tranh với đời”
Trùng hợp thay, đó chính là những gì diễn ra trong lịch sử. Dường như nàng sợ hắn có ý định chống lại Quý Ly nên mới tìm cách khuyên giải hắn. Dù sao thì bảo Thánh Ngâu chống lại gia tộc, vốn là chỗ dựa của mình là không thể nào.
“Trẫm cũng có muốn lên ngôi này đâu. Tại cuộc đời đưa đẩy”
Thánh Ngâu lập tức tỏ thái độ kiên quyết đề nghị: “Thánh Ngâu chỉ xin được hầu hạ Quan gia thêm một đêm để tỏ lòng chân thành!”
Trần Ngung rùng mình một cái, đưa mắt nhìn chăm chú vào Thánh Ngâu, thấy dung mạo tuyệt sắc của nàng đầy vẻ cương nghị, không giống định dùng mỹ sắc mê hoặc mình, trong lòng rạo rực, tất nhiên hắn ý thức rằng vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn vào Thánh Ngâu được bởi nàng dù sao cũng là con gái của Quý Ly. Những điều nàng nói căn bản cả triều đều biết, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi. Cũng có khả năng là nàng đang đóng kịch để lấy lòng tin của hắn khi nhận ra chồng mình không phải thằng ngu. Dù sao thì Trần Ngung cũng là hoàng đế. Nếu hắn không muốn có con với nàng thì hoàng hậu cũng đâu là lấy dao kề cổ được. Khả năng lớn nhất là hai cha con đang nhu cương kết hợp để tránh việc Thuận Tông làm ra hành động không đoán trước.
Bật cười một tiếng, Trần Ngung đưa tay ôm ngang eo mỹ nhân, đôi bàn tay vuốt ve nhè nhẹ làn da mịn màng của nàng, Thánh Ngâu run lên khe khẽ, vùng vẫy muốn thoát ra theo phản xạ tự nhiên. Trần Ngung đâu để nàng dễ dàng thoát khỏi vòng tay, nhếch mép cười tủm tỉm, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên bờ môi đỏ mọng kia, sau vài nụ hôn phớt qua mới gia tăng động tác, dùng kỹ thuật hắn học được từ những đoạn phim AV đùa bỡn với mỹ nữ trong lòng, đôi tay từ từ lướt xuống, phớt nhẹ lên bầu ngực v·út cao ngạo nghễ và vòng eo thon thả, lòng bàn tay áp vào phần bụng phẳng lì mơn trớn.
“Hãy sinh con cho trẫm. Phụ thân nàng có cháu ngoại chắc sẽ bớt đáng sợ hơn”