Chương 12: Bản thân bất lực.
Sáng sớm thức dậy, khi Trần Ngung uể oải vươn vai tỉnh giấc, mỹ nhân Linh Thư đang ngủ say bên cạnh hắn cũng giật mình nhổm dậy, ngoan ngoãn khoác áo lên vai hắn, quay ra ngoài nói lớn: “Người đâu, mau đến giúp bệ hạ canh y!”
Trần Ngung vuốt một cái vào ngực Linh Thư, thương tình nói: “Nàng không cần thức dậy đâu, cứ để họ hầu hạ trẫm là được!”
Đêm qua sau khi hoàng hậu rời khỏi, Trần Ngung đã trút toàn bộ dục vọng lên cơ thể dịu dàng của Linh Thư. Nàng chính là người đầu tiên Trần Ngung quen biết khi lạc đến thế giới cổ đại xa lạ này, hơn nữa còn là một mỹ nữ tuyệt sắc nên hắn luôn nhớ đến nàng trong số vô vàn mỹ nữ chốn hậu cung.
Linh Thư mỉm cười mãn nguyện, thỏ thẻ: “Hình như bệ hạ khác xa so với trước thì phải!”
Trần Ngung nghe vậy biết Linh Thư đã phát giác sơ hở của mình, nhưng chỉ cần không thuộc phe cánh Quý Ly thì cũng không cần quá lo lắng. Hơn nữa, một phần của hắn là hoàng đế Đại Việt thật sự. Sau đó, hắn tươi cười hớn hở nói đùa: “Không biết trẫm thay đổi thế nào nhỉ? Linh Thư thích trẫm giống trước kia hay hiện tại?”
Linh Thư nhìn chăm chăm vào vị hoàng đế trẻ trước mặt, bắt gặp nụ cười ôn hòa trước kia chưa từng thấy, say sưa một lúc mới thẹn thùng đáp lời: “Tất nhiên là thích bệ hạ đang ở ngay trước mặt thần th·iếp rồi!” Nói ra câu này xong, Linh Thư giật mình một cái, tự biết không ổn, nàng cúi gầm mặt, lấm lét liếc nhìn Trần Ngung.
Nào ngờ Trần Ngung không hề nổi giận, đưa tay nựng nhẹ vào khuôn mặt ửng đỏ của nàng, thì thầm: “Đêm nay nàng phải hầu hạ trẫm cho tốt, trẫm sẽ trọng thưởng!” Vừa nói, Trần Ngung vừa thò tay phải vào lớp xiêm y mỏng tang nghịch ngợm, Linh Thư bị động tác táo bạo của hắn làm cho đê mê, tiếng rên khe khẽ vang lên.
Trần Ngung vừa mới hồi phục sức lực, thấy thế mỉm cười hài lòng, đang định vui vẻ với mỹ nhân Linh Thư lần nữa, chợt nghe tiếng chân gấp gáp từ ngoài điện vọng vào. Trần Ngung thoáng giật mình, biết nhất định đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, dục vọng vừa mới nhen nhóm lập tức tan biến, vội hét hỏi đám thái giám đứng hầu bên ngoài: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Một tên thái giám hốt hoảng quỳ xuống bẩm báo: “Bệ hạ, phó thống lĩnh cấm vệ xin cầu kiến ngoài điện!”
Trần Ngung hỏi tiếp: “Văn Thái là cận vệ của trẫm, tại sao không trực tiếp đến gặp trẫm hả?”
Tên thái giám vã mồ hôi lạnh, lắp bắp: “Nô tài thấy… bệ hạ chưa tỉnh giấc… nên đã…”
Trần Ngung tức giận quát lớn tiếng: “Nếu còn lần sau thì cẩn thận cái mạng chó của ngươi! Mau đưa Văn Thái vào phiến điện đợi trẫm!”
Dứt lời, Trần Ngung nhanh chóng mặc y phục vào, rửa mặt xong bước nhanh vào phiến điện, chỉ thấy Văn Thái đang nôn nóng đứng chờ sẵn, Trần Ngung thót tim lo lắng, chẳng lẽ Trần Thị Thanh xảy ra vấn đề gì rồi? Nghe tiếng bước chân quen thuộc, Văn Thái vội tiến lên một bước, quỳ xuống hành đại lễ cung kính: “Thần tham kiến bệ hạ…”
Không đợi Văn Thái nói xong, Trần Ngung đã bước tới kéo hắn đứng dậy, nhíu mày hỏi thăm: “Có phải là công chúa xảy ra nguy hiểm gì không?”
Văn Thái thay đổi sắc mặt, đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu cầu khẩn: “Xin bệ hạ hãy cứu mạng các tông thất khác, Quý Ly hôm nay sẽ yêu trảm mười bảy vị vương tử quân chúa, ngay cả phận nữ nhi cũng không buông tha. Bệ hạ, khai ân…”
Dứt lời, Văn Thái quỳ xuống dập đầu lia lịa, khóc không thành tiếng.
Trần Ngung nghe vậy càng thêm hốt hoảng, vội kéo Văn Thái đứng dậy, dò hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mau nói rõ đầu đuôi để trẫm biết!”
Văn Thái thành thật bẩm báo: “Hôm qua thần bí mật bảo vệ công chúa rời khỏi Thăng Long, khi hoàn thành nhiệm vụ trở về mới phát hiện trong thành hỗn loạn, dò la tin tức biết Quý Ly giả truyền thánh chỉ dẫn cấm vệ bắt hơn hai mươi vị vương tử quận chúa giam vào thiên lao, trong đó có mười hai vị vương tử và năm vị quận chúa bị phán cực hình trảm thủ vào ngày mai.”
Trần Ngung rùng mình một cái, loạng choạng muốn ngã, may nhờ Văn Thái nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, hắn càng nghĩ càng giận, tức tối gầm lên: “Quý Ly dám… lão già này quá ngông cuồng rồi! Mà đám người Trần Khát Chân không có phản ứng”
Đáp lời, Thái nói: “Quý Ly lấy lý do tạo phản nên thượng tướng quân cũng không dám can thiệp. Giờ chỉ có Quan gia mới cứu được họ thôi.”
Tiếp đến, Trần Ngung nghiêm giọng hạ lệnh: “Văn Thái, mau cùng trẫm về Thăng Long, trẫm phải xem thử Quý Ly yêu trảm gia đình của trẫm như thế nào?”
Văn Thái phấn chấn tinh thần, nói lớn: “Thần lập tức triệu tập cấm vệ hộ giá!”
Văn Thái vừa nói dứt câu, một giọng nói nhừa nhựa kèm tiếng cười nham hiểm vang lên ngoài điện: “Hoàng thượng muốn đi đâu? Tại sao không thông báo lão thần một tiếng để lão thần thu xếp theo hầu.”
Trần Ngung bị âm thanh âm u kia làm giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Quý Ly khoác trường bào tím đậm, đầu đội quán ngọc cao sang, đang nghênh ngang bước vào điện, lạnh lùng liếc mắt vào Văn Thái, lão đến trước Trần Ngung thành tỏ vẻ khẩn bẩm báo: “Bệ hạ, lão thần đã điều tra rõ vụ án ngọc bội bị mất, An Dương hầu, Định Thành hầu, An Hòa hầu… mười hai người âm mưu tạo phản, phái người lẻn vào cung cấm lấy trộm ngọc bội của bệ hạ, ngoài ra 5 vị quận chúa Kim Diệp, Trường Thanh… biết mà không tố cáo, theo luật pháp Đại Việt, kẻ biết mà không báo xem như đồng phạm, theo luật tất cả phải b·ị c·hém. Lão thần tận trung với bệ hạ, kính mời bệ hạ đích thân tới pháp trường giám trảm bọn nghịch tặc!”
Dứt lời, ánh mắt sắc lạnh của Quý Ly bắn thẳng vào Trần Ngung, nhếch mép cười khẩy, Trần Ngung rùng mình một cái, lạnh toát sống lưng. Nếu giờ mà hắn không tỏ rõ thì có khả năng bản thân cũng bị Lê Quý Ly cho lên đường luôn. Dù con gái hắn là hoàng hậu nhưng vì cơ nghiệp gia tộc, lão chắc chắn dám g·iết hắn.
Trước tình hình này, Trần Ngung hít một hơi sâu, cố gắng khống chế cảm xúc giận dữ trong lòng, dửng dưng cất tiếng: “Đám tông thất kia dám to gan mưu phản, trẫm sẽ đến pháp trường xem thử mặt mũi nghịch tặc và cảnh chúng bị hành hình như thế nào!”
Quay sang Văn Thái đang ngơ ngác, Trần Ngung bình thản ban lệnh: “Chuẩn bị xa giá, theo trẫm đến pháp trường!”
Một lúc sau, Trần Ngung ngồi trên chiếc xe ngựa lộng lẫy được 9 chú ngựa trắng như tuyết kéo, lắng nghe tiếng lạch cạch của bánh xe gỗ chạm trên mặt đường, xa giá được Văn Thái đích thân dẫn theo đội cấm vệ hộ tống vây quanh tiến vào
Vừa bước vào thành, Trần Ngung liền cảm thấy tòa thành xem tựa phồn vinh phủ một màu t·ang t·óc buồn bã, cửa tiệm hai bên đường mọc san sát nhau nhưng không hề thấy bóng người đi lại trên phố, khách khứa trong tiệm cũng nhăn nhó rầu rĩ, một số bá tánh Thăng Long quỳ dọc hai bên xa giá, nín thở chờ xa giá đi ngang.
Đang lúc đăm chiêu suy ngẫm, Văn Thái thúc ngựa đến bên xe, nhỏ tiếng thông báo: “Bệ hạ, phía trước đã là pháp trường rồi.”
Trần Ngung nghĩ thầm, giờ đây mình thân cô thế cô, muốn cứu số hoàng tộc này chỉ e lực bất tòng tâm. Đám người Trần Khát Chân có khả năng nhưng rõ ràng bọn họ không có ý mạo hiểm. Nếu Quý Ly ngang tàng như thế chi bằng hãy để lão ta mất hết nhân tâm, còn mình vẫn phải nhẫn nhịn chờ đợi cơ hội diệt trừ tên gian thần này.
Nghĩ vậy Trần Ngung đành cười buồn bày tỏ: “Bây giờ ngoài ái khanh ra trẫm không còn tin vào ai được, một khi trở mặt với Quý Ly ngay lúc này, không những trẫm khó bảo toàn tính mạng, cơ nghiệp của Đại Tần e cũng…”
Sắc mặt Văn Thái trở nên ảm đạm, nhìn trưng trưng vào Trần Ngung không nói nên lời. Trần Ngung thở dài ngao ngán, hạ thấp giọng nói: “Văn Thái hãy yên tâm! Sẽ có một ngày trẫm phải bắt tên gian thần kia nếm thử mùi vị yêu trảm!”
Văn Thái ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm nén cảm xúc kích động, gật đầu kiên định nói: “Văn Thái thề c·hết tận trung với bệ hạ!”