Trần Mặc Xuyên Thư

hương 12: Chuẩn bị (hết)




Sự kiện nước biến thành màu đen đã qua được năm ngày, đội nghiên cứu phụ trách kiểm tra nước cũng luôn đưa tin nước đã an toàn, không hề có virus kỳ lạ nào có thể gây hại tới tính mạng con người. Dân chúng qua cũng dần ổn định tâm lý, không còn điên cuồng mua nước này nọ nữa mà trở về sinh hoạt bình thường.

Trong lúc mọi người đang an tâm vì kết quả của đội nghiên cứu, tại phòng hội học sinh không khí lại phi thường nghiêm túc.

“Tôi đã mua đủ số lượng dược phẩm cùng dụng cụ y tế anh muốn, đây là chìa khóa, kho số 54, đường xx.” Phương Viễn bình tĩnh báo cáo lại công tác, sau đó đặt lên bàn một chiếc chìa khóa có số 54.

Tần Hạo không lập tức nhận lấy mà nhìn sang Trương Gia Tuấn, hắn hiểu ý đặt xuống bàn một chiếc chìa khóa, khuôn mặt nghiêm túc nói:

“Tôi đã thu thập được số vũ khí của Thanh Long, Tam Báo, Hỏa Vân cùng Ngũ Trảo để ở khu kho phía nam. Chiều tôi sẽ thu của Hắc Hổ và Bắc Gia.”

“Tôi cũng đã thu mua lương thực cùng vật dụng hằng ngày để tại khu kho Phía bắc.” Trần Lăng tiếp lời, cũng đặt xuống một chiếc chìa khóa.

Tần Hạo nghe xong, lúc này mới thu chìa khóa vào, tán dương nói:

“Rất tốt, tiếp tục mua, càng nhiều càng tốt, thiếu tiền thì liên hệ với tôi. Được rồi, trở lại làm việc đi.” Hắn dẫn đầu đi ra khỏi phòng, Trần Tuyết Linh thấy vậy lập tức đi theo.

Trần Lăng cũng đứng dậy, hắn đi tới phía sau Trương Gia Tuấn đưa tay qua ôm lấy cổ hắn, dựa tất cả sức nặng của bản thân lên lưng hắn, than thở nói:

“A Tuấn, tôi đói bụng. Mấy ngày hôm nay cứ làm việc với làm việc, tôi sắp bị bức chết rồi ~”

Trương Gia Tuấn không nói gì mà đứng lên, kéo theo người nào đó như con bạch tuột quấn lấy cổ mình đi ra cửa. Lúc này, Tần Lạc im lặng nãy giờ mới nhảy sang ghế của Phương Viễn, hắn quả thật bị sự việc xảy ra mấy ngày nay quần cho muốn phát điên rồi. Cô bạn thân thiết hiền thục của mình đột nhiên thay đổi, thông báo về mạt thế hoang đường rồi còn có dị năng. Người anh trai luôn lạnh lùng của mình lại tin điều đó, nghiêm túc làm công tác chuẩn bị, hôm nay còn đem hai người lạ hoắc tới nữa chứ, nói cái gì mà bạn thân. Anh trai có khi nào thì đem bạn về nhà đâu, Tần Lạc rầu rĩ nghĩ. Còn thằng bạn thân nhất không hiểu sao cũng tin theo luôn, làm cho hắn có một mình một người rối rắm.

“Này, cậu thật sự tin mạt thế sắp tới sao?” Tần Lạc nhịn không được hỏi.

“Cậu nghi ngờ quyết định của anh trai cậu?” Phương Viễn không trả lời mà hỏi lại.

“Không phải!” Tần Lạc nhảy dựng lên phản bác, đến khi hoàn hồn thì biết bản thân phản ứng hơi quá mức rồi, lập tức xìu xuống, nhỏ giọng giải thích:

“Tôi chỉ là…hơi khó tin việc mạt thế…”

Phương Viễn thở dài an ủi bạn tốt:

“Tôi cũng không muốn tin mạt thế đang đến. Nhưng, tôi tin anh cậu. Cậu cũng tin anh mình mà phải không? Vậy đừng để ý râu ria, chỉ cần tin anh cậu thôi!” Nói xong liền rời đi, để lại Tần Lạc một mình. Hắn nghĩ cậu ta cần tự mình suy nghĩ.

Trở lại lớp học, Phương Viễn đang đi tới bàn của mình thì thấy một nữ sinh đang ngồi bàn bên cạnh hắn ánh mắt hắn không tự chủ lạnh đi, chuyển hướng tới trước mặt cô ta. Đó là bàn của Trần Mặc! Sao cô ta dám? Phương Viễn lạnh giọng nói:

“Đây là bàn của Trần Mặc!”

Nữ sinh tên là Lục Nhạn, khi thấy Phương Viễn đi tới liền thẹn thùng xấu hổ, việc đổi chỗ là đám bạn thân đề xuất cho. Cô thầm mến hắn đã lâu nên khi được đề xuất thì không chút do dự đồng ý, mong muốn nhân cơ hội này để tiến thêm một bước với người bản thân thầm mến. Chính là không ngờ Phương Viễn lại phản ứng như vậy, Lục Nhạn bối rối nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, lắp bắp nói:

“Mình…mình chỉ…chỉ là thấy chỗ còn trống…nên…nên tới ngồi…” Cô cúi đầu cắn cắn môi, hai tay nắm chặt góc váy, bộ dáng đáng thương cực kì. Lục Nhạn có vẻ ngoài rất xinh đẹp, trên đầy đặn, dưới eo thon nên có rất nhiều nam sinh thích cô. Có một nam sinh thấy cô như vậy liền nhịn không được đứng lên bênh vực:

“Lớp trưởng Phương Viễn à, tiểu Nhạn chỉ là không cố ý, cậu việc gì phải quá đáng như vậy? Với lại cái tên Trần Mặc đã nghỉ lâu rồi tiểu Nhạn mới ngồi mà, có phải lỗi của cô ấy đâu.” Các nam sinh khác nghe vậy liền kêu lên phụ họa.

Chính là tên đó không nói còn đỡ, vừa nói liền trúng vảy ngược của Phương Viễn, dạo này hắn đang rất phiền lòng việc Trần Mặc nghỉ học, gọi tới nhà cô dượng cũng không ai biết cậu ta ở đâu. Hắn đã nén mấy ngày rồi vậy mà bây giờ lại bị khơi mào. Không khí xung quanh Phương Viễn đột nhiên lạnh xuống, hắn đưa tay nắm lấy cổ áo nam sinh đẩy mạnh xuống bàn.

“Rầm” Lực đạo mạnh đến độ có thể nghe thấy ấm thanh “răng rắc” của chiếc bàn khiến tên đó đau tới la hét không ngừng, Phương Viễn khuôn mặt âm trầm nhìn nam sinh, giọng nói lạnh lẽo:

“Mày nói cái gì?”

Nam sinh bị dọa sợ tới cả người nhũn ra, run rẫy lắp bắp nói không nên lời:

“Tôi…tôi…” Những người khác thấy cảnh này đều trừng to mắt kinh ngạc, bọn họ lần đầu thấy Phương Viễn như vậy, Phương Viễn mà họ biết là một người rất ôn hòa, nho nhã, luôn mỉm cười với mọi người.

Lục Nhạn thấy tình thế không ổn, cắn răng quyết định cản hắn lại:

“Lớp trưởng Phương Viễn…” Chưa kịp nói hết câu cô đã bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho nín bặt. Phương Viễn nhìn cô vẫn đứng ngay bàn của Trần Mặc, ánh mắt càng ngày càng lạnh, Lục Nhạn bị nhìn tới ra một thân mồ hôi lạnh, cô bất giác rụt lùi ra phía sau, tới khi lưng cô dựa hẳn vào tường mới cảm giác khí lạnh ngừng tấn công. Giải quyết được người chiếm bàn của Trần Mặc, hắn tiếp tục quay lại xử lý tên nam sinh kia.

“Mày…”

“Các em đang làm cái trò gì đấy! Muốn làm loạn sao?” Âm thanh nghiêm khắc của thầy chủ nhiệm vang lên, mọi người lập tức vội vã chạy về chỗ ngồi.

“Lớp trưởng Phương Viễn và trò Dương Nhất.” Nhìn hai nhân vật chính hay nói đúng hơn là Phương Viễn không có ý buông người ra, thầy chủ nhiệm hắng giọng gọi một lần nữa. Thật ra không phải ông can đảm gì đâu, nếu không phải hiệu trưởng bắt ông phải quản lý tốt lớp ông mới không cần hi sinh bản thân như thế này, Phương Viễn này lúc trước có phải vậy đâu, không lẽ lão hiệu trưởng biết chuyện này thành ra mới uy hiếp đủ đường bắt mình tiếp nhận lớp? Lão cáo già này… Trong lòng thì như vậy nhưng bên ngoài ông vẫn một bộ dáng thầy giáo nghiêm túc.

Phương Viễn chần chừ một chút rồi buông ra, nam sinh vừa được tự do liền chạy trối chết về chỗ ngồi của mình. Thầy chủ nhiệm thấy mọi việc ổn thỏa thì vui mừng khen ngợi:

“Tốt lắm! Được rồi, lớp trưởng Phương Viễn…a… trò…” Ông ngơ ngác nhìn hắn đi ra khỏi lớp…

Không muốn ở lại trường, Phương Viễn gọi điện cho lái xe rồi hướng cổng trường đi.

******************

Tại khu chợ Thịnh, Trần Mặc đang mua sắm hết sức vui vẻ, lúc xảy ra vụ nước đen, có rất nhiều thương nhân nghĩ đây là diệp buôn bán nên họ mua rất nhiều hàng tồn trữ muốn đợi giá lên cao sẽ bán. Không ngờ rằng nước đen cả biển vậy mà không có virus gì có hại, rồi cả tin tức đám nghiên cứu làm dân chúng yên lòng nữa, thế là kế hoạch đổ vỡ, họ không thể làm gì hơn đành đổ ra bán rẻ mong lấy lại vốn. Điều này thật đúng ý Trần Mặc, Cậu mặc dù nhà giàu nhưng việc mười đồng mua được hai chiếc bánh với mười đồng mà mua được bảy chiếc là hoàn toàn khác nhau, lúc trước khi xuyên Trần Mặc cũng chỉ là một người dân bình thường, thích đồ rẻ đã thành bản tính ăn sâu rồi.

Đưa địa chỉ giao hàng cho ông chủ, cậu thanh toán một phần tiền cọc rồi đi tiếp sang nơi khác.

“Xem nào, đã mua hết vật dụng cần thiết rồi, nước sạch cũng mua luôn rồi,…” Cầm bút gạch những thứ liệt kê trong danh sách, xem kĩ lại thấy không thiếu thứ gi Trần Mặc vo tròn tờ giấy nhét vào túi áo. Liếc nhìn các gian hàng đang tấp nập buôn bán, cậu suy nghĩ một chút, quyết định đi mua thêm socola, thứ này vừa ngon vừa tốt.

Tới năm giờ Trần Mặc mới về tới nhà, cậu mệt mỏi nằm xuống sàn nhà mát rượi, mơ màng liền ngủ thiếp đi…

“Rengg… rengg…” Trần Mặc bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, cậu ngồi dậy, mờ mịt nhìn khoảng không trước mặt, hiển nhiên là chưa tỉnh táo.

“Rengg…rengg…” Lại một hồi chuông vang lên, Trần Mặc nhíu mày khó chịu, sau đó như nhớ ra điều gì, cậu vội bật dậy chạy qua bắt điện thoại.

“A lô?”

“Cậu Trần Mặc, có hai người đến từ công ty x và xx nói giao đồ cho ngài.” Trong máy truyền đến âm thanh của bảo vệ.

“Cho họ vào.” Trần Mặc ngắn gọn trả lời xong liền cúp máy, cậu đi ra mở cửa mà trong lòng vui sướng. Đồ tới rồi, ha ha, vậy là xong xuôi hết rồi.

Giao số tiền còn lại cho họ, Trần Mặc đi vào nhà hạ xuống cửa phòng trộm, sau đó khóa lại cửa chính kĩ càng đi vào trong ngắm nghía đồ dự trữ của bản thân, nhìn vật tư được để kín cả phòng khách, cậu thỏa mãn đi về phía phòng bếp làm đồ ăn cho buổi tối.