Trần Mặc Xuyên Thư

Chương 13: Động vật biến dị




“A…quái…quái…” Tiếp đó, tiếng la hét đột nhiên im bặt. Trần Mặc bật người dậy từ trên giường, đôi mắt tỉnh táo mười phần không hề giống người vừa mới ngủ dậy. Cậu cảnh giác liếc nhìn quan sát xung quanh một chút, xác định là âm thanh từ nhà hàng xóm mới thả lỏng tinh thần, xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Sự việc như thế này xảy ra đã được ba ngày rồi, ban đầu Trần Mặc còn sợ hãi tới không đám xuống giường, trùm chăn ngồi trong phòng tới tối mới bị cơn đói quá sức chịu đựng thôi thúc đi. Bây giờ thì ổn hơn rồi, ngoài đề phòng và bị sợ một chút, cũng không quá mức tới không dám đi như vậy nữa. Động vật đã bắt đầu biến dị vào ba hôm trước. Theo nguyên tác, đa số động vật sẽ trở thành thú biến dị, một số ít lại trở thành thú tang thi. Trần Mặc chưa ra ngoài nên cậu cũng không biết rõ lắm tình hình bên ngoài nhưng nghe âm thanh kêu thét vang lên liên tục mấy hôm nay, rồi tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát in ỏi đủ biết nó rối loạn cỡ nào. Ban đầu khi động vật bắt đầu biến dị, chúng sẽ chạy đi tìm nơi an toàn sau đó ngủ đông để cơ thể tự tiến hóa tới cấp 1 chúng mới bắt đầu kiếm ăn cùng tăng cấp. Động vật tang thi lại khác, chúng vừa tỉnh lại sẽ theo bản năng đuổi theo máu thịt, chỉ có ăn thịt sống của con người mới khiến chúng tăng cấp được. Nên những tiếng hét kia có thể thấy là do động vật tang thi.

Bật vòi hoa sen tắm táp một lúc, Trần Mặc đổ tinh dầu hoa oải hương vào bồn nước ấm khuấy nhẹ rồi mới bước vào ngâm mình. Cảm giác được làn nước ấm đang bao lấy mình, trong hơi nóng bóc lên từng trận hương thơm dịu nhẹ, cậu thoải mái thở ra một hơi. Ai… dễ chịu quá đi!

Chỉ còn hai ngày nữa liền mạt thế, mọi thứ Trần Mặc đã chuẩn bị đầy đủ, cậu dự tính mạt thế hai ngày sau liền rời khỏi nhà đi rèn luyện đánh tang thi, tuần đầu tiên tang thi còn chậm chạp, Trần Mặc cảm thấy chỉ cần bản thân cố gắng chắc chắn có thể đánh bại được chúng. Nhưng là nghĩ thì dễ, không biết tới khi đối mặt có thật sự ổn không? Cậu bất giác siết chặt nắm tay. Đứng dậy lấy khăn tắm lau sơ qua cơ thể, cậu chọn một cái áo thun cùng quần jean đơn giản mặc vào. Rời khỏi phòng, Trần Mặc lấy bịch bánh mì sandwich cùng xúc xích trên bàn, lại lấy thêm một trái dưa leo trong rổ, cậu bưng ra chỗ trống trước ti vi ngồi ăn, đây là cậu cực cực khổ khổ mới dọn ra được để xem tin tức. Bật ti vi lên, Trần Mặc kẹp xúc xích vào bánh mì, sau đó cắn một miếng bánh mì rồi cắn một miếng dưa leo, vừa ăn vừa chăm chú xem.

Trên ti vi, cảnh sát cùng nhân viên y tế đang tất bật khiêng xác của những con chó tang thi, phóng viên thì lại không sợ chết ùa vào hỏi tin tức. Đột nhiên một thết thét chói tai vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy một phụ nữ trung niên mặc một bộ váy hồng phấn đang vừa la hét vừa đánh vào một cảnh sát.

“Không được bắn con cưng của tôi! Đồ khốn, tôi sẽ kiện, sẽ kiện.” Sau đó mặt đầy nước mắt hướng về con chó xù lông màu hồng nhẹ giọng nói”

“Con cưng, Pink à, mẹ đây nè. Ngoan, mẹ sẽ bảo vệ con.” Nói xong liền từ từ đi tới gần con chó, những người khác thấy vậy cản lại đều bị bà la hét đuổi đi.

Con chó nghe thấy tiếng bà lập tức đi qua, nhưng tốc độ rất chậm, còn hơi trúc trắc siêu vẹo, bộ dạng có hơi ngốc ngốc, người ngoài nhìn vào thì cảm thấy đáng yêu, nhưng Trần Mặc lại cảm thấy lạnh sống lưng. Khi bà thành công bế con chó lên, cậu bất giác siết chặt bánh mì trong tay.

“Con cưng, ngoan lắm!” Bà ta vừa cúi xuống hôn lên đỉnh đầu con chó, nó đột nhe ra hàm răng sắc nhọn cắn mạnh vào cổ bà ta xé xuống một miếng thịt lớn, nhai nuốt.

“A…A…” Bà ta ôm lấy cổ đầy máu của mình kêu lên vài tiếng rồi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt. Con chó vẫn không rời đi, nó ăn xong miếng thịt trong miệng liền nhào qua tham lam gặm ăn mặt bà. Lúc này mọi người mới hoàn hồn sau tình huống bất ngờ đó, có người la hét bảo bắn nó đi, người nhát gan hơn thì sợ tè ra quần, ngồi run một chỗ không đứng dậy nổi. Xung quanh loạn thành một đoàn.

“Đoàng đoàng đoàng” Đội trưởng đội cảnh sát là người lấy lại tinh thần đầu tiên, ông nả súng liên tục vào con chó, khiến nó bị bắn thành cái sàng bất động ngã xuống, máu đen cùng dịch vàng cũng theo miệng vết thương chảy ra.

Trần Mặc xem tới đây thì tắt, cậu cấp thiết muốn đi rèn luyện thân thể. Đây còn chưa tính chính thức bước vào mạt thế mà đã đáng sợ thế này rồi, nếu không tranh thủ cậu sợ bản thân cho dù đã học võ cũng sống không nổi. Bóp nhẹ cánh tay đang run, Trần Mặc hít sâu một hơi, ánh mắt quyết tâm đi lên sân thượng.

**************

Tần Hạo lau lau lưỡi kiếm dính máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn xác của ba mươi con chó săn, lại nhìn Tần Bác cả người đầy máu nằm thoi thóp trên đất, không quan tâm mà rời đi. Đám chó săn này là ông ta nuôi, vì dự báo của Trần Tuyết Linh, hắn hôm qua liền đề xuất giết chúng để đảm bảo an toàn. Chính là không ngờ hôm qua còn đồng ý, sáng hôm nay Tần Hạo lại hay tin Tần Bác lén lút thả chúng, hậu quả là bị tấn công. Hắn phải bỏ nguyên cả buổi sáng để giải quyết xong đám chó săn này. Chúng mặc dù hành động rất chậm thế nhưng rất khỏe, ông ta chưa bị gặm hết là may rồi.

Lúc đám người trong gia đình biết tin chạy thì mọi việc đã xong, bà hắn cùng vợ Tần Bác thì khóc lóc hối thúc người làm đưa ông ta vào viện, cha hắn lại chỉ liếc mắt một cái liền rời đi.

Lái xe tới khu ngoại ô thành phố, Tần Hạo dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự lớn, người bên trong dường như biết được là thủ lĩnh lập tức đi ra mở cổng mà chẳng hỏi han gì. Đưa chìa khóa xe cho cấp dưới, hắn đi thẳng vào khu huấn luyện. Chỉ thấy nơi đó tụ tập rất nhiều người, bọn họ đang chia cặp đối chiến. Tần Hạo đến bên cạnh Trương Gia Tuấn, người phụ trách huấn luyện, tùy ý hỏi:

“Mọi việc thế nào rồi?”

Từ lúc Tần Hạo đến gần, Trương Gia Tuấn liền biết, hắn vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc ngàn năm như một của mình, trả lời:

“Mọi người đều chăm chỉ luyện tập, thân thủ đã tiến bộ hơn trước nhiều.”

“Gọi Trần Lăng và Phương Viễn đến phòng tôi.” Tần Hạo gật đầu biểu thị hài lòng, sau đó phân phó.

Trần Lăng cho người khiêng lô gạo cuối cùng vào kho, tay lại không ngừng gạch ngang các hàng hóa đã chuyển xong, vừa muốn quay sang bắt đầu xử lý đám đồ hộp thì bị Trương Gia Tuấn gọi, theo sau hắn còn có Phương Viễn. Lập tức giao phần việc còn lại cho trợ thủ, bảo hắn để riêng khu vực bản thân sắp xếp rồi mới an tâm rời đi.

Vào phòng, Trần Tuyết Linh đã ngồi ở đó, cô thấy bọn hắn vào lập tức đứng lên chào hỏi, cô biết bọn họ sau này đều là những cường giả phụ tá đế vương mạt thế, lấy được hảo cảm sẽ trăm lợi mà không hại. Trương Gia Tuấn cùng Trần Lăng đã được Tần Hạo nói về khả năng cùng dự báo của cô đã giúp bọn hắn rất nhiều, nhờ cô mà bọn họ đối phó được đợt động vật biến dị này, nên đều cấp cho cô một cái gật đầu hảo ý. Phương Viễn cũng nở một nụ cười với Trần Tuyết Linh, nếu không nhờ cô, mẹ hắn đã bị con mèo ở nhà làm bị thương rồi. Được đáp lại, Trần Tuyết Linh trong lòng cảm thấy thật kinh hỉ, vui vẻ mỉm cười.

“Chỉ còn một tháng nữa. A Lăng, cậu ngưng thu mua vật tư, tôi muốn cậu sắp xếp cho người nhà của những người đi theo chúng ta. Rồi chia khu vực trước khu biệt thự cho những người sau này gia nhập. Cậu quản lý hậu cần căn cứ từ bây giờ.” Tần Hạo trầm giọng nói kéo lại không khí quay về sự nghiêm túc.

“A Tuấn, cậu chia mọi người thành các tổ chiến đấu, tôi muốn cậu quản lý lực lượng chiến đấu của căn cứ. Sau này mạt thế đến sẽ phát sinh sự việc người có dị năng và không có dị năng, lúc đó sẽ rất loạn, nên tôi sẽ để Tuyết Linh phụ giúp hai cậu.”

“Phương Viễn, cậu và tiểu Lạc phụ trách y tế. Nhân viên cấp dưới tùy cậu chọn.” Bọn họ đồng thanh đáp “rõ” một tiếng rồi lục tục rời đi. Tần Lạc đang phân loại thuốc vào kho hàng đồng lúc hắt xì một cái.