Trần Mặc Xuyên Thư

Chương 11: Chuẩn bị (4)




Sáng hôm sau, Trần Mặc dậy thật sớm, qua loa làm vệ sinh cá nhân bằng nước trong thùng chứa xong mới đi kiểm tra các vòi nước. Nhìn dòng nước màu đen chảy ra lập tức cảm thấy sợ hãi, mặc dù biết trước rằng nó sẽ xảy ra nhưng chân thực trải nghiệm quả thật là… không thể bình tĩnh được. “Phù…phù” Cậu khẽ hít thở sâu vài hơi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại đi ra ngồi trên sàn trước tivi, mở lên màn hình di động bắt đầu tìm những địa điểm có thể mua vật tư tươi sống, nhỏ giọng tính tính. Mình còn ba cái phòng cho khách và một phòng tập thể hình, phòng giải trí và hai phòng khách còn lại hôm qua chất đầy rồi. À, có thể dùng phòng khách chứa lương thực chính. Đang tập trung cao độ để lên kế hoạch, chiếc điện thoại cậu cầm trên tay bỗng đổ chuông, Trần Mặc giật mình suýt nữa thì quăng luôn điện thoại. Nhìn tên hiển thị “ Mama”, cậu suy tư một lát rồi bắt máy:

“Con nghe.”

“Tiểu Mặc, con xem tin tức chưa? Trên tivi đang lùm xùm về cơn mưa lạ hôm qua, mọi nguồn nước đều không sử dụng được. Con đừng ở nhà cô nữa, về nhà đi.” Đầu dây bên kia, Nhược Thủy lo lắng nói.

“Con không ở nhà cô, đang ở nhà bạn. Con hiện tại rất ổn, không về đâu. Mẹ đừng lo cho con.” Trần Mặc nói xong liền cúp máy. Nguyên chủ đối với mẹ mình bình thường cũng chẳng lễ phép gì, thích làm theo ý riêng nên cậu nói chuyện như vậy cũng không khiến người ta nghi ngờ. Trong truyện nguyên chủ có trở về vì sợ hãi rồi ở nhà luôn cho tới lúc mạt thế, khi cha mẹ nguyên chủ bị biến đổi phải chật vật không thôi mới thoát ra được. Bây giờ Trần Mặc đương nhiên sẽ không giẫm vào vết xe đổ của cậu ta. Qủa nhiên, ở đầu dây bên kia Nhược Thủy chỉ lo lắng nhìn điện thoại thầm mắng bản thân đã chiều con quá rồi.

Trần Mặc lên kế hoạch xong, mở chế độ chặn tất cả cuộc gọi sau đó lấy áo khoác ra ngoài lái xe đi mua vật tư. Đường phố hiện tại vì sự việc nước biến đen mà vô cùng đông đúc, xe cảnh sát, xe y tế qua lại liên tục, người dân thì châu đầu ghé tai nhau xì xầm chỉ trỏ. Đi qua khúc siêu thị quả thật là đông nghẹt luôn, cậu phải khó khăn lắm mới chen qua được, thở phào một hơi, Trần Mặc chạy thẳng ra đường cao tốc.

********

Tại trường Phantomhive, học sinh cũng đang tụm năm tụm ba xôn xao bàn về sự việc này. Trong phòng hội trưởng hội học sinh, Tần Hạo bình tĩnh nhìn một lượt những người trong phòng, thanh âm trầm thấp nói ra điều khiến người khác khó có thể tin:

“Mạt thế sắp tới.”

Tần Lạc và Phương Viễn đều trừng mắt ngạc nhiên, chỉ có Trần Tuyết Linh là bình thản.

“Anh, anh nói cái gì vậy? Cái gì mà mạt thế? Anh cũng xem phim viễn tưởng tới độ bị nhiễm rồi sao?” Tần Lạc là người đầu tiên nhịn không được mà lên tiếng. Thế nhưng Tần Hạo lại chẳng để tâm, nói tiếp:

“Tôi muốn hợp tác với cậu, tôi muốn cậu mua giúp tôi số lượng dược phẩm này.” Nói xong đưa cho hắn một bảng danh sách. Phương Viễn cầm lấy liếc sơ qua.

“Số lượng dược phẩm cao cấp lớn như vậy tôi làm sao thu mua trong một thời gian ngắn được?” Phương Viễn nghiêm túc nói, không chất vấn, không nghi ngờ mà là trả lời yêu cầu của hắn. Cái này không phải hắn ngốc mà là vì đối tượng nói chuyện này là Tần Hạo. Phương Viễn với Tần Hạo không tính là thân thiết, nhưng qua một số lần tiếp xúc, hắn tin tưởng Tần Hạo không phải loại người thích nói đùa những chuyện thế này, và hắn tin tưởng vào cách nhìn người của bản thân.

Tần Hạo khẽ nhếch môi cười hài lòng, không hổ là người thừa kế Phương gia, có vẻ hắn chọn đúng người rồi. Bây giờ chỉ cần một chút chứng minh nữa thôi! Hắn đưa mắt nhìn sang Trần Tuyết Linh ngồi đối diện, khẽ gật đầu ra hiệu.

Trần Tuyết Linh ngồi đối diện nãy giờ luôn chú ý tới cuộc đối thoại của hai người, vừa thấy Tần Hạo ra hiệu, cô ngay lập tức đứng dậy, khi xác định mọi người đều tập trung nhìn bản thân, cô liền vung tay lên, một bao gạo năm mươi cân bỗng xuất hiện từ không trung, vững vàng rơi xuống bên cạnh Trần Tuyết Linh.

Không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc, yên lặng đến độ có thể nghe được tiếng có thể nghe được tiếng học sinh ồn ào cách đây một dãy lớp học. Sự việc quá mức kinh ngạc khiến cho cả ba không kịp phản ứng, thậm chí đến cả Tần Hạo, kẻ điềm tĩnh nhất đám cũng nhịn không được mà biểu lộ cảm xúc nhưng rất nhanh lại phục hồi bình thường, Tần Hạo nhớ lại buổi nói chuyện nửa tiếng trước của hắn cùng Trần Tuyết Linh.

“Một lát nữa tôi sẽ nói chuyện mạt thế cho Phương Viễn, tôi muốn cô giúp tôi khiến hắn tin.” Tần Hạo vẻ mặt bình tĩnh yêu cầu.

“Được.” Trần Tuyết Linh không chút do dự đáp, cô phải nắm chắc mọi cơ hội thể hiện giá trị bản thân trước mặt Tần Hạo…

…Giờ nghĩ lại, cô ta đáp ứng không chút do dự như vậy, thì ra là có lá bài chưa lật. Và, lá bài này cũng thật đáng kinh ngạc. Giữ cô ta lại, ừm… giao cho Trần Lăng đi, dù gì hai người cũng là anh em, sẽ dễ làm việc hơn. Tần Hạo thầm đưa ra quyết định, trên khuôn mặt lại không có bất cứ biểu tình nào.

Thời gian tưởng chừng như trôi qua thật lâu, chỉ mới hai phút mà cứ như một ngày rồi ấy. Rốt cuộc Phương Viễn hành động, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng này, hắn đứng dậy, chiếc ghế gỗ vì hành động của hắn mà hơi xê dịch một chút. Phương Viễn nhìn Tần Hạo, lời nói dứt khoát:

“Tôi đi chuẩn bị.” Sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tần Hạo hoàn thành được mục đích liền đứng dậy, nhìn Trần Tuyết Linh một cái ý bảo cô đi theo rồi cũng rời đi, cô ta thấy vậy lập tức vội chạy theo, trong lòng vui vẻ đắc ý không thôi. Tần Lạc bị dị năng của Trần Tuyết Linh dọa ngốc, tới khi hồi thần lại thì mọi người đều đã đi hết rồi. Hắn chỉ có thể buồn bực chạy đi tìm bạn tốt.

***********

Ở thôn La Di, thuộc thành phố G Trần Mặc mệt mỏi gạt gạt thanh điều khiển ghế ngồi hạ xuống rồi nằm dài ra nhìn trần xe. Thật thê thảm! Đây là từ duy nhất còn đọng lại trong đầu cậu. Hôm nay cực cực khổ khổ tới thôn trấn xa này để mua lương thực tươi thế nhưng bọn họ sau khi thấy nước sông, giếng biến thành màu đen thì vô cùng sợ hãi, cả đám người khóa cửa không tiếp khách hại cậu chạy quanh thôn cả buổi mà chẳng mua được gì, đợi tới ngày mai nước trong trở lại thì mua vậy. Haiz, đột nhiên cậu thấy bản thân ngu ghê, biết vậy lúc vừa xuyên tới liền thu thập vật tư luôn là được rồi, tự nhiên chạy đi bám đùi làm chi cho bây giờ đùi không có mà lương thực cũng chẳng thể thu. Aizzz… Trần Mặc cào cào mái tóc của mình, vẻ mặt hối hận không thôi. Qua một hồi lâu ngược đãi mái tóc đáng thương của bản thân, Trần Mặc lái xe rời đi, cậu muốn vào chen siêu thị mua được cái gì hay cái đó.

Dừng xe trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nhìn người bên trong chen chúc đông nghẹt, Trần Mặc trợn mắt kinh ngạc. Không phải chứ? Lần đầu biết siêu thị nhỏ cũng có thể đông thế này… do dự một chút, cậu ghé xe đỗ lại ven đường, mở cửa chen vào trong siêu thị.

Nhờ hình thể nhỏ nhắn, Trần Mặc không mất quá lâu liền có thể luồn lách vào bên trong, lần đầu tiên cậu cảm thấy may mắn vì chiều cao khiêm tốn của bản thân. Khung cảnh bên trong cũng không đông nghẹt như cậu thấy bên ngoài, nói đúng hơn là nơi cậu đứng, quầy đồ ăn vặt, gia vị linh tinh, chỉ có vài thằng nhóc con đi qua đi lại xem. Còn đông nghẹt là khu nước đóng chai, lấy ra diện thoại trong túi quần, đã mười một giờ, tin tức chắc tràn lan hết rồi nên mới thế này đây. Thật ra nếu chính phủ muốn che giấu để giải quyết êm xuôi cũng không được, nước mưa ngấm luôn cả vào nước ngầm rồi, người dân chỉ việc mở nước lên là biết thôi, chẳng giấu nổi đâu. Chọn một cái xe đẩy lớn, lùa tất cả gia vị trên quầy vào, sau đó đẩy sang khu bánh kẹo mua tất cả những thứ có thể ăn, tới mạt thế, được ăn một viên kẹo thôi cũng là quý hiếm cỡ nào nha, phải mua hết, mua hết.

Nhét bao đồ cuối cùng vào ghế lái phụ, Trần Mặc thở nhẹ một hơi lái xe đi. Cậu còn muốn mua nữa nhưng xe chất hết nổi rồi, nhắc tới lại tiếc, nhưng mà cũng mua được không ít nên không sao… “Kéttttt…bịch…” Trần Mặc phanh gấp xe lại, thở dốc trừng lớn mắt nhìn con chó lớn bị bản thân cán qua máu me be bét đang từ từ đứng lên, hai tròng mắt trắng dã vằn vện tơ máu, hàm răng sắt nhọn nhe ra nhiễu đầy dịch vàng và máu đen. Bộ lông màu vàng chỉ có lốm đốm vài nhúm, còn lại là da thịt thối rữa xám đen vì bị Trần Mặc tông phải mà đang rỉ ra máu đen. Một cảm giác ớn lạnh kịch liệt xông thẳng vào đại não, “Thịch” trái tim như muốn nhảy dựng lên cuống họng rồi, cậu nhịn không được thốt lên:

“ Đậu… xanh… chó…mẹ nó chứ chó tang thi! Sao nó lại xuất hiện?” miệng thì tự hỏi, tay lại không chút do dự khởi động xe cán mạnh con chó vài lần nữa, đến khi cảm giác là nó đã chết rồi mới lái xe đi. Trần Mặc có thể cảm thấy được hai tay của mình vẫn đang run, cậu hít thở sâu bình ổn lại trái tim đang đập liên hồi của bản thân, trong đầu rối rắm. Phải một tuần nữa mới có tang thi động vật chứ? Sao lại sớm vậy? Không lẽ tình tiết thay đổi, nếu vậy mình phải làm sao đây? Cả khuôn mặt thanh tú nhăn lại, đôi môi nhỏ nhắn bị cắn đến độ trắng bệch. Trần Mặc lo lắng cũng không sai, bị đưa tới một thế giới lạ lẫm, chỉ có mỗi vốn liếng là biết trước tình tiết để phòng thân, bây giờ lại biết được tình tiết sẽ thay đổi, cậu hoang mang cũng đúng thôi. Ai…ai…Trần Mặc xua xua suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, tăng tốc lái xe về nhà. Lần sau ra ngoài phải mang theo vũ khí phòng thân.