Trần Mặc Xuyên Thư

Chương 9: Chuẩn bị (3)




Xa xa, bầu trời tối đen như mực không có một ngôi sao, trăng dường như đã ngủ quên nên cũng không xuất hiện. Gió mạnh mẽ thổi kéo theo từng đám từng đám mây đỏ thẫm giống như máu không biết từ đâu tới dần dần phủ đầy bầu trời, càng ngày càng dày đặc nhưng vì trời rất tối nên không thấy rõ ràng lắm.

Người dân thành phố C phần lớn đã ngủ, các cửa hàng, nhà hàng cũng đóng cửa, chỉ còn lại một số cửa hàng 24 giờ là sáng đèn. Các quán bar lục tục bắt đầu mở cửa tiếp đón những vị khách đêm của mình.

Đột nhiên, trên không trung truyền đến một tiếng “roẹt”, bầu trời đang bình thường bỗng nứt toạt ra một cái khe nhỏ khoảng mười phân thì dừng lại, màu tím nhạt phát sáng. Bên trong khe nứt bắt đầu bay ra vô số hạt nhỏ màu đen, chúng tựa như có ý thức bay thẳng về phía các đám mây, bám chặt vào, sau đó từ thân thể chúng mọc ra rất nhiều xúc tua nhỏ trườn khắp đám mây một cách lộn xộn. Những đường gân đen nổi bật trên nền mây đỏ thẫm khiến bầu trời trở nên giống như một cái mạng nhện lớn.

Một vài người đi trên đường thấy hiện tượng lạ đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Có người còn lấy điện thoại ra chụp nữa.

“Cái gì vậy? Bầu trời bị gì kìa anh!” Một cô gái ăn mặc rất sexy kéo kéo tay chàng trai đi bên cạnh cô. Chàng trai nghe vậy ngẩng đầu nhìn thì đồng dạng ngạc nhiên kêu lên:

“Đậu, cái quái gì vậy!” Nói xong liền vội lấy điện thoại ra chụp, cô gái thấy thế cũng vội lấy điện thoại ra. Xung quanh dần dần có nhiều người dừng lại nhìn bầu trời, xôn xao chỉ trỏ. Có người ở trong các quán bar, tiệm 24 giờ… nghe tin cũng chạy ra xem.

Trên sân thượng, Hoa Vũ đang phơi đồ chợt khựng tay lại nhìn bầu trời, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Ôi mẹ ơi!

“Thằng nhóc, lại lười biếng phải không?” A Đại một tay cầm điếu thuốc hút, một tay đút trong túi quần lửng thững đi ra, lúc ánh mắt liếc bầu trời thì khựng lại, sửng sờ nhìn bầu trời. Cái quái gì thế này?

Tần Hạo đứng bên vách tường bằng kính trong suốt, ánh mắt thâm thúy nhìn bầu trời bên ngoài, mày kiếm khẽ nhíu. “Renggg…” Âm thanh điện thoại kêu lên trong đêm tối tĩnh lặng phá lệ rõ ràng, hắn đưa tay lấy điện thoại trong túi ra, không thèm nhìn tên mà bấm luôn nút nghe, cầm điện thoại đưa đến bên tai, ánh mắt vẫn nhìn tình cảnh bên ngoài.

Bên kia điện thoại, Trần Tuyết Linh đang vui vẻ chờ đợi Tần Hạo trả lời. Từ sau khi cô nói về dự đoán mạt thế với hắn tâm trạng cứ bồi hồi không yên, về tới nhà lập tức tới bên cửa sổ phòng mình chờ, chờ nguyên một đêm tới khi thấy dị trạng của bầu trời mới thả tâm xuống. Tốt rồi, rốt cuộc cũng xảy ra. Lúc nãy cô cứ lo lắng vì sự sống lại của mình mà xảy ra hiệu ứng cánh bướm, khiến cho sự kiện xuất hiện không đúng thời gian như việc mưa lớn trên toàn thế giới đợt trước, bây giờ thấy sự việc này diễn giống đời trước thì thầm thở phào một hơi, nhịn không được gọi cho Tần Hạo. Trần Tuyết Linh vừa cảm thấy đắc ý vừa mong chờ xem phản ứng của Hắn. Mình biết trước tương lai, một điều tuyệt cỡ nào à! Hạo nhất định sẽ xem trọng mình, sau đó sẽ cho phép mình ở bên cạnh. Càng nghĩ càng vui vẻ không chịu được, cô khúc khích cười trộm. Nhưng sự việc lại không như cô mong muốn, Tần Hạo bắt máy nãy giờ lại chẳng nói câu nào, thời gian càng dài, nụ cười trên môi cô cũng phai nhạt theo, khuôn mặt vui vẻ cũng biến mất, thay vào đó là mất mát cùng thất vọng, cô thở dài một hơi. Là bản thân tự mình đa tình. Trần Tuyết Linh nhỏ giọng nói với điện thoại:

“Tần Hạo? Anh có ở đó không?”

“Ừm” Tần Hạo đáp

“Anh có thấy hình dạng…”

“Tôi biết rồi, ngày mai gặp ở trường” Tần Hạo không kiên nhẫn cắt ngang câu nói của cô, nói xong liền cúp máy.

Trần Tuyết Linh nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi kết thúc, tức giận dùng sức bóp nát. Cô tiện tay quăng vào thùng rác, liền mặc niệm vào không gian, cô cần một chỗ yên tĩnh để bình ổn tâm tình. Không gian vặn vẹo, Trần Tuyết Linh biến mất khỏi căn phòng rồi xuất hiện bên trong một căn phòng gỗ. Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ lớn chiếm hết phân nửa căn phòng. Trần Tuyết Linh mở ra cánh cửa phòng, lọt vào tầm mắt là đất trồng bao la bát ngát, kế bên nhà là một cái hồ nước trong vắt đến có thể nhìn thấy cả đáy. Cô hướng hồ nước đi tới, quỳ xuống bên cạnh dùng tay múc một vốc nước uống. Nước hồ mát rượi vừa trôi xuống bụng Trần Tuyết Linh lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng lan tỏa ra khắp thân thể khiến cô cảm thấy thật thoải mái. Không gian này là lúc sống lại nhận được, nước hồ này có công dụng chữa lành vết thương, tẩy tủy và tăng sức lực, nhờ nó mà hiện tại cô có năng lực bằng với một dị năng giả lực lượng sơ cấp, tốc độ cũng linh hoạt hơn.

Cảm thấy đã bình tâm lại, Trần Tuyết Linh liền đi ra phía sau nhà gỗ, ở đây cô từng thử gieo hai hạt táo, cô muốn xem chúng sao rồi. Trên khoảng đất sân sau, hai cây táo không những đã mọc lên mà còn mọc vô cùng tốt, quả táo chín mọc đầy trên cây. Cô kinh ngạc bước tới bên một cây táo, hái xuống một quả ăn thử. Thật ngọt! Mình chỉ vừa gieo hôm qua, thật không ngờ… Cô vui mừng hái xuống thêm mấy quả, vừa ăn vừa đi xung quanh cây xem xét.

Bên ngoài, Tần Hạo cúp điện thoại của Trần Tuyết Linh xong, liền nhấn nút gọi cho một người khác, nhạc chuông vừa cất lên chưa đầy ba giây, đối phương đã bắt máy, trong điện thoại truyền ra âm thanh nghiêm nghị:

“Lão đại.”

“A Tuấn, Lăng đâu?” Tần Hạo hỏi.

“Cậu ta đang ngủ!” Người được gọi A Tuấn vẫn nghiêm nghị trả lời.

“À… gọi cậu ta dậy.” Tần Hạo đột nhiên hạ giọng, nghiêm túc nói.

Nghe thấy giọng điệu của hắn Trương Gia Tuấn liền biết có chuyện nghiêm trọng rồi, không hề do dự lập tứcgọi người đang ngủ trong lòng mình dậy.

“Lăng, lão đại gọi cậu.” Người được gọi đang ngủ say vừa nghe tới hai chữ “lão đại” như phản xạ có điều kiện mở mắt ra, bật người ngồi dậy nắm lấy điện thoại, làm xong một loạt động tác ánh mắt thanh minh lúc này xụp xuống, ngáp to một cái sau đó mới ngái ngủ nói:

“Tôi nghe nè lão đại.” Nói xong kéo kéo cổ áo, hắn cảm thấy hơi nóng. Trương Gia Tuấn nhìn người nào đó không có hình tượng kéo áo làm lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn. Trần Lăng là anh trai cùng cha khác mẹ với Trần Mặc, khác với sự đáng yêu của cậu, Trần Lăng lại xinh đẹp đến yêu dị. Làn da trắng nõn như sứ, đôi mắt phượng xinh đẹp màu xanh giống như màu của đại dương, khi nhìn vào người khác khiến đối phương bị chìm đắm trong sự ôn nhu, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa hồng nổi bật trên làn da tuyết trắng của hắn. Chính là… Trương Gia Tuấn khóe môi giật giật, đừng nhìn vẻ bề ngoài hắn xinh đẹp như vậy nhưng là một người rất tàn nhẫn. Những kẻ gây thù với Trần Lăng, hắn ta tuyệt đối không trả thù ngay mà sẽ lặng lẽ điều tra mọi thứ về đối phương, sau đó mới xử từ từ, giày xéo đối phương cho sống không bằng chết. Nhưng là nếu người khác không động tới hắn, Trần Lăng cũng sẽ không động tới họ.

Tần Hạo nghe giọng ngái ngủ của Trần Lăng cũng không để tâm, hắn biết mặc dù biểu hiện như vậy nhưng Trần Lăng là một người rất có năng lực. Tần Hạo quen hai người trong một lần đi thăm ông nội bị bệnh, sau đó làm bạn với nhau từ đó. Tần Hạo từ nhỏ đã nổi bật, học giỏi, thông minh, đánh nhau cũng giỏi, luôn đứng nhất trong mọi việc nên hai người liền để hắn làm lão đại. Lúc biết Trần Lăng bị mẹ kế hại, Tần Hạo đã giúp hắn che dấu, sau đó ngầm mua lại bệnh viện rồi bố trí người giúp Trần Lăng mới khiến tai mắt của mẹ kế hắn không phát hiện. Vừa là bạn thân vừa là anh em, ba người bọn họ còn thân thiết hơn cả người nhà.

“Tôi muốn cậu thuê gấp thật nhiều kho hàng lớn sau đó liên hệ tất cả các nhà cung cấp thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt cậu biết mua thật nhiều lương thực và đồ dùng có thể.” Tần Hạo nghiêm túc nói.

Trần Lăng nghe vậy thì ngạc nhiên nhưng không nói gì, nhấn nút mở loa cho Trương Gia Tuấn cùng nghe sau đó trả lời:

“Đã biết!”

“A Tuấn liên hệ với bên Thanh Long nói chúng ta muốn mua súng, thật nhiều có thể.” Tần Hạo nói tiếp.

“Đã biết.” Trương Gia Tuấn trả lời.

“Mạt thế sắp tới, tôi biết các cậu thắc mắc, đợi xong mọi việc tôi sẽ giải thích cho các cậu. Còn bây giờ, ra cửa sổ nhìn đi.” Tần Hạo nói xong liền cúp máy, tầm mắt một lần nữa hướng ra bên ngoài bầu trời.

Trương Gia Tuấn cùng Trần Lăng liếc nhìn nhau, đều thấy nghi hoặc trong mắt đối phương nhưng không ai nói gì, đồng loạt đứng dậy di về phía cửa sổ…