Siêu thị buổi tối rất đông đúc. Bình thường sau một ngày làm việc mệt mỏi, rất nhiều gia đình sẽ lựa chọn đưa người thân tới đây dạo, vừa thoáng mát, vừa có thể mua sắm, ăn uống. Một số khác lại vì ban ngày bận rộn không thể mua đồ ăn nên tranh thủ lúc tan ca mà bổ sung một chút cho chiếc tủ lạnh của bản thân.
Trần Mặc đi dạo một lượt qua các gian hàng, tay nhanh chóng viết xuống những đồ cần mua vào một tờ giấy. Mì gói, đồ hộp các loại, socola,… ah, sữa nữa! Vật dụng hằng ngày cũng phải mua, cậu lẩm nhẩm điểm tên các vật phẩm, cảm thấy có vẻ ổn rồi. Nhiêu đây đồ có thể giúp bản thân sống được một thời gian dài ấy chứ! Cầm danh sách đưa cho nhân viên siêu thị, dặn họ đem tới địa chỉ nhà mình, sau đó Trần Mặc tính tiền rồi đi về. Cậu còn phải dọn dẹp nhà cửa nữa.
Ra bên ngoài, Trần Mặc thuận tay bắt một chiếc taxi. Ngồi trên xe, cậu dùng điện thoại lên mạng tìm một công ty dọn nhà, gọi cho họ bảo họ đến nhà mình. Làm xong một loạt công việc, Trần Mặc thở ra một hơi, xoa xoa khuôn mặt mệt mỏi. Tài xế taxi liếc nhìn qua gương xe, thấy thiếu niên đáng yêu có vẻ trông rất không khỏe, nhịn không được hỏi thăm:
“Cậu bé, ổn chứ?”
Bị hỏi hơi giật mình, Trần Mặc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quan tâm của bác tài xế, mỉm cười nói:
“Dạ không sao, con ổn. Cảm ơn chú!”
Thấy cậu lễ như vậy, tài xế taxi cũng nở nụ cười, lúc đầu nhìn cậu mặc đồng phục của trường quý tộc làm ông cũng hơi do dự, lo cậu sẽ cho rằng mình không biết thân biết phận này nọ, giờ thì không sao rồi. Ông cười, bắt đầu huyên thuyên nói:
“Chú cũng có một đứa con trai nên chú biết các cháu học hành rất cực, nhưng là học thì học cũng nên chú ý sức khỏe, đừng để bản thân mệt quá, rất không tốt. Con trai chú lúc trước cũng cắm đầu vào học, chú phải nói mãi mới chịu nghe, haiz.”
Người nào đó bị xem là thành phần chăm học, ngượng ngùng gãi đầu cười cười, hai má trắng nõn đỏ lên, nhưng trong lòng lại. Ôi mẹ ơi, ông chú bổ não quá rồi, tôi mà chăm học thì mặt trời mọc khác rồi. Trần Mặc khi còn ở thế giới cũ cũng chẳng chăm học gì, thành tích thì chỉ tạm xem được, tới đây thì bận bận rộn rộn tìm cách sống sót trong tương lai, sao có thời gian chăm chỉ? Cho nên được khen khiến cậu hơi chột dại.
Nhìn phản ứng đáng yêu của cậu, tài xế taxi nghĩ là cậu ngượng ngùng vì được khen, liền ha ha cười. Nói chuyện một hồi rốt cuộc cũng tới nơi, tài xế dừng lại trước cổng tiểu khu. Trần Mặc trả tiền taxi rồi đi về phía cổng, đưa thẻ bảo vệ. Nơi này không phải là có tiền liền có thể mua được, nghe đâu trước kia một thế gia quân nhân xây nơi này lên để con cháu và bạn bè mình mua, hệ thống an ninh cực tốt. Nguyên chủ phải thuyết phục lắm mới khiến cha Trần lên tiếng giúp để cậu ta được mua căn nhà ở đây. Trần gia là một thế gia chỉ đứng sau Tần gia và Hoa gia, nên việc lấy giấy phép cũng không khó. Trong truyện vì nguyên chủ không ở đây nên không nhắc tới, Trần Mặc biết được là nhờ ký ức của cậu ta.
Trần Mặc mở cửa vào nhà, nhìn bên trong nhà vừa lớn, bài trí lại xa hoa vô cùng nhất thời làm cậu hoa mắt. Đậu xanh! Có cần quá vậy không? Nhíu nhíu đôi mày thanh tú, cậu đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là người của dịch vụ dọn nhà, gọi cho bảo vệ để cho họ vào.
“Dọn tất cả đồ trong nhà dẹp đi hết trừ chiếc ti vi trên tường, tủ lạnh và đồ trong phòng bếp. Àh, để lại chiếc giường và đồ trên đó.” Trần Mặc bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài
Những người phụ trách dọn nhà kinh ngạc nhưng không nói gì mà bắt đầu làm việc. Người giàu thường đều kỳ quái vậy sao? Bọn họ nghĩ.
Bên ngoài, Trần Mặc vẻ mặt suy tư nhìn đám người ra ra vào vào nhà mình. Tối nay sẽ xảy ra một trận mưa đen, nước mưa tuy không ảnh hưởng tới người nhưng virus trong đó lại ảnh hưởng tới động vật. Sau một tuần ủ bệnh, các con vật sẽ bị biến dị và tấn công con người, cậu phải tranh thủ mua kiếm để phòng thân mới được. Vì mới biến dị nên có khả năng giết được, đợi tới khi chúng lên cấp thì đao kiếm đều không chém nổi, đến lúc đó lại tính. Sau sự kiện động vật biến dị xuất hiện một trận mưa máu sẽ đổ xuống, đây là khởi điểm của mạt thế Virus tang thi sẽ lan truyền trong không khí lẫn nguồn nước, vì là mưa nên lượng virus trong nước nhều hơn, đa số người sẽ bị biến thành tang thi, số ít hơn thì không bị nhiễm. Và, một số ít may mắn thức tỉnh được dị năng. Những người kích phát dị năng trong đợt biến dị đầu tiên này đều có năng lực rất mạnh, biến dị sau sẽ yếu hơn rất nhiều, tiếc là cậu lại chẳng kích phát được dị năng gì, haiz… Trần Mặc thở dài.
“Thưa cậu, các vật dụng chúng tôi đều dọn hết rồi, cậu muốn chúng tôi chuyển chúng đi đâu?” Một ông chú dáng người cao lớn đứng sau lưng Trần Mặc đột nhiên lên tiếng làm cậu giật mình. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, bình tĩnh trả lời:
“Các chú đem bỏ hết giúp cháu, cảm ơn.” Trần Mặc nói xong thì đưa tiền công cho họ. Đám người nghe cậu nói vậy thì vui mừng, bọn họ có thể lấy về dùng nha, toàn đồ đắt tiền. Nhận tiền công xong liền rời đi.
Vào nhà một lần nữa, căn nhà mới vừa rồi còn được trang trí một cách sang trọng nay trống không, khiến cho căn nhà càng rộng, càng lớn hơn. Cỡ này đủ để đựng đồ rồi, Trần Mặc nghĩ. Mở ra cửa của các phòng khác, cậu hài lòng nhìn căn rộng ra không ít sau khi dẹp hết đồ đạc. Bây giờ chỉ còn chờ siêu thị đem đồ tới thôi, Trần Mặc ngồi xuống sàn nhà đã được lau dọn sạch sẽ, lấy máy tính trong cặp ra lên mạng tìm chỗ mua kiếm, sau đó đặt mua hai thanh kiếm nhật. Khoảng tám giờ nhân viên siêu thị rốt cuộc tới, Trần Mặc nhìn vật dụng cùng đồ ăn chất đầy ba phòng ngủ lớn dành cho khách của mình, cảm thấy thật thỏa mãn. rốt cuộc tăng thêm một chút hi vọng rồi. Cậu vui vẻ đem mấy cái thùng lớn vào phòng tắm bơm đầy nước, mạt thế tới nước sẽ bị nhiễm độc, trữ nhiều một chút tới lúc đó còn có nước dùng. Ngày mai sẽ rất hỗn loạn nên không thể đặt mua nước đóng chai, có thể để tới hai ngày sau, vậy ngày mai liền đi mua hạt giống cùng rau quả. Bơm nước xong, Trần Mặc vào phòng ngủ còn mỗi chiếc giường của mình nghỉ ngơi. Thật mệt a… nằm trên giường, cậu bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trần gia, Trần Tuyết Linh đứng trước cửa sổ, ánh mắt trông mong nhìn cảnh sắc bên ngoài. Cô đang chờ điều đó xảy ra, cô muốn Tần Hạo tin mình…
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Tần thị, Tần Hạo ký xong giấy tờ cuối cùng, hắn thở ra một hơi dựa ra sau ghế, hai mắt thẫn thờ nhìn trần nhà. Đột nhiên, dường như nhớ ra điều gì, hắn liếc nhìn đồng hồ, đã 10h39. Tần Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài bức tường thủy tinh, đôi con ngươi đen kịt thâm trầm.
Phương Gia, Phương Viễn nằm trên giường, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà. Chết tiệt mà, hắn ngủ không được, bình thường có một tên nhóc cứ quấn quýt đòi hôn chúc ngủ ngon, ngủ rồi thì lăn qua ôm hắn, xem hắn là gối ôm mà cọ tới cọ lui. Bây giờ có một mình đột nhiên cảm thấy không quen. Aiz, không quen cái gì, ngủ ngủ! Phương Viễn dùng gối đè lên đầu ép bản thân ngủ…
Bên ngoài, màu sắc bầu trời dần trở nên đen hơn, ánh trăng chẳng biết đã lặn đi từ lúc nào, gió bắt đầu thổi, từ nhẹ nhàng dần dần trở nên mạnh hơn, thổi đến cây cối đều ngiêng ngả, dạo đầu cho một sự việc đặc biệt sắp xảy ra…