11:00
Mưa bắt đầu rơi, âm thanh “tí tách tí tách” vang lên trong đêm tối tĩnh lặng phá lệ rõ ràng. Những người đang đứng trên đường bị cơn mưa đột ngột làm trở tay không kịp, vội vã chạy vào những nơi có mái hiên, quán bar hay các tiệm 24 giờ gần đó trú tạm.
Vừa vào nơi có ánh sáng, mọi ngời chưa kịp vui mừng vì tìm thấy chỗ trú đã phải thét lên sợ hãi khi thấy bộ dạng của bản thân.
“Cái… cái gì thế này…” Một người đàn ông trung niên lắp bắp kinh hãi nhìn cả người mình toàn là vết bẩn đen xì. Ông là nhân viên của một công ty linh kiện máy tính, tối hôm nay đến quán bar SiL này để gặp khách hàng, chính là khi đi trên đường vô tình thấy dị trạng của bầu trời làm bộc phát tò mò dừng lại một chút nhìn thôi, không ngờ lại khiến bản thân gặp nạn. Kế bên ông còn có người phản ứng còn quá hơn. Là một cô gái trẻ, quần áo trên người toàn đồ hiệu, bộ dáng tựa như một tiểu thư cành vàng lá ngọc bị chiều hư, cô ta thét lên đầy khó chịu:
“Á… cái gì thế này?? Thật ghê tởm! Thật… không chịu nổi!” Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại thành một đoàn, cô quay sang người bên cạnh, giọng điệu ra lệnh:
“Đan Thư, đi lấy xe qua đây, tôi muốn về.” Cô gái bị điểm tên Đan Thư hoảng sợ, lắp bắp đáp:
“Nhưng… nhưng là bên ngoài…”
“Câm miệng! Tôi nói cậu đi lấy xe, ai cho phép cậu cãi!” Cô ta giận dữ ngắt lời Đan Thư, ánh mắt tràn đầy khinh thường, căm tức nghĩ. Con khốn này sao nó dám cãi lời mình! Chỉ là con của một gia tộc nho nhỏ cũng dám trái ý mình, về nhất định bảo papa ngưng mọi hợp đồng với bên đó, hừ, cho chừa cái tội dám trái ý mình.
Đan Thư không biết suy nghĩ của cô ta, mặc dù rất sợ nhưng vẫn cắn răng chạy ra ngoài đi lấy xe, cô sợ nếu không đi sẽ gây ảnh hưởng tới gia đình mình.
Cô gái khác cũng đi cùng hai người trong lòng thầm cười khi người gặp họa, nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dáng lo lắng cho cô gái kiêu ngạo kia:
“Tần Hiểu Nguyệt, cậu ổn không?” Sau đó lấy ra khăn tay giúp cô ta lau. Tần Hiểu Nguyệt là con gái duy nhất của Tần Bác kiêm em trai gia chủ Tần gia. Ông ta cũng chẳng tốt lành gì, không có tài năng lại thích huênh hoang, tự cho là mình hơn người nên lúc nào cũng xem thường người khác, sau này truyền thừa lại hết đức tính này cho con gái. Tần Phong anh trai Tần Bác không hề thích ông ta, nếu không phải vì mẹ mình, ông mới lười quản cái tên vô năng này. Nhờ dựa hơi Tần gia phía sau nên cha con Tần Hiểu Nguyệt đặc biệt không xem ai ra gì, luôn nghĩ người khác phải hạ mình cung phụng họ là đúng. Một đám ngu ngốc thì có, Dương nhạn thầm nghĩ. Cô là con gái thứ hai của Dương gia, một đại gia tộc lớn nhưng đã xuống dốc, bây giờ gia tộc của cô chỉ còn cái vẻ bề ngoài, bên trong lại rỗng tuếch chẳng còn gì. Dương gia xuống dốc vào đơt khủng hoảng kinh tế năm 20XX, tài sản đều không còn, nên giờ cô phải bám vào đứa con gái ngu ngốc của Tần gia để vực lên gia tộc. Dương Nhạn là một kẻi thông minh, thay vì chạy theo muốn kết thông gia với Tần gia trong vô vọng giống các gia tộc khác, cô chọn Tần Hiểu Nguyệt. Đừng nhìn cô ta bên ngoài như vậy mà lầm, cô ta chiếm giữ 45% cổ phần của công ty thời trang Zex đang nổi tiếng tại thành phố M Đấy! Dương Nhạn đã điều tra qua, bà của Tần Hiểu Nguyệt rất thương cha cô ta. Khi biết chồng mình chỉ chia 10% cổ phần cho Tần Bác thì lo lắng con trai đầu Tần Phong dùng quyền lực của mình hại ông ta, bà luôn biết con trai đầu không thích con út nên lén lút mua cổ phần của công ty Zex sau đó chuyển qua cho cháu gái đề phòng bất trắc. Chuyện này chỉ có bà và thư ký riêng của bà biết. Nghĩ tới tên thư ký đó cô lại thấy ghê tởm, nếu không phải vì gia tộc, chỉ để hắn chạm tay một cái cô còn không muốn huống chi là lên giường. Dương Nhạn nhìn thấy được tiềm năng của Zex sau này, và cô chắc chắn nó có thể giúp cô vực dậy Dương gia. Cô bắt đầu từ từ tiếp cận Tần Hiểu Nguyệt, dần dần leo lên vị trí bạn thân khiến cô ta không đề phòng, mọi cái bẫy đều đã xếp đặt, chỉ còn chờ thời cơ nữa là xong. Không lâu nữa đâu, đáy mắt thoáng lóe lên sự thâm độc, rất nhanh biến mất, cô lo lắng hỏi Tần Hiểu Nguyệt.
“Tôi thế này cậu xem có sao không?” Tần Hiểu Nguyệt bực bội trả lời. vừa nói xong thì nghe tiếng xe truyền tới, tiếp đó liền thấy Đan Thư lái xe tới. Không chần chừ một chút nào, Tần Hiểu Nguyệt lập tức mở cửa xe leo lên, Dương Nhạn cũng theo sau. Không gian không vì bọn họ đi mà trở nên yên tĩnh, xung quanh vẫn một khung cảnh nhốn nháo, lộn xộn kèm theo tiếng la hét sợ hãi…
********
Hoa Viễn cầm khăn lau lau vết bẩn trên người, đột nhiên trong đầu chợt lóe một suy nghĩ, hắn vội chạy vào toilet mở nước đổ dầy các xô trong đó. A Đại thấy vậy, hiểu ra, cũng chạy đi đem những thứ có thể chứa đựng đến vòi nước hứng nước.
Tần Hạo lúc này rất bình tĩnh, hắn nghiêm túc ngồi trên bàn bắt đầu sắp xếp kế hoạch. Còn Trương Gia Tuấn cùng Trần Lăng sau một phút khiếp sợ vì cảnh tượng trước mặt, cũng lấy lại tinh thần. Trần Lăng không còn bộ dáng lười biếng lúc nãy, lấy ra máy tính của bản thân chuyên tâm làm nhiệm vụ. Trương Gia Tuấn cầm lấy di động gọi cho thuộc hạ.
Trần Tuyết Linh giờ này đang ở trong không gian và Trần Mặc đang ngủ say không hề hay biết sự việc đã bắt đầu.