Thư viện trường Phantom, Phương Viễn ngồi tại một cái bàn gần cửa sổ, hai chân thon dài bắt chéo, trên tay cầm một cuốn sách chăm chú đọc. Dáng người Phương Viễn rất cao, bộ đồng phục màu đen được cắt may vừa người càng tôn lên dáng người cao gầy của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt nhưng bởi vì da hắn rất trắng nên cũng không thấy quá rõ ràng. Trần Mặc ngồi đối diện ngắm đến mê mẩn thầm “chậc” lưỡi, đẹp vỡi! Xem mấy nhỏ trong thư viện dòm tới chảy nước miếng luôn kìa. Người nào đó vừa chùi nước miếng vừa tự động xem nhẹ bản thân cũng giống người khác.
Trần Mặc sau hôm tới nhà Phương Viễn càng thêm quyết tâm ôm đùi hắn, những người có năng lực mạnh trong mạt thế chỉ có đám nam nhân của nữ chính thôi, và cậu thì đắc tội hết trơn rồi. May mà cậu có họ hàng với Phương Viễn, mẹ của hắn lại rất thương cậu nữa. Trần Mặc chỉ có thể dùng chút ưu điểm này kéo lại một ít hảo cảm của hắn, trong truyện thời điểm mạt thế tới, nguyên chủ không có thức tỉnh dị năng nên cậu mong rằng Phương Viễn sẽ không bỏ rơi mình. Vì vậy cậu bắt đầu chuỗi ngày gắng sức cày độ hảo cảm, cậu bám theo hắn mọi lúc, mọi nơi, chỉ cần có một chút sự việc nho nhỏ xảy ra sẽ nhảy vào không chút do dự, thậm chí cả đi toilet cũng theo… thật sự rất gian nan, Trần Mặc thầm than. Cậu cực cực khổ khổ nguyên một tuần mà chẳng lấy được chút hảo cảm nào, chắc là chưa đủ lâu? Hay là mình chưa quan sát kỹ? Aiz, Trần Mặc rối rắm cào cào tóc. Thôi kệ nó, cứ tiếp tục biết đâu có kết quả.
Nghĩ tới mạt thế, hình như cậu chưa chuẩn bị gì thì phải? Trần Mặc nhăn mày, cái miệng nhỏ nhắn mím mím, bộ dáng đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất nan giải. Biểu cảm này nếu đặt trên mặt người khác thì khiến người ta cảm thấy rất nghiêm trọng, đặt lên mặt Trần Mặc lại làm người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Phương Viễn nhìn người nào đó suy nghĩ đến xuất thần, đột nhiên cảm thấy cậu thật đáng yêu… cái gì chứ? Phương Viễn hoảng sợ cúi đầu, hắn vậy mà lại thấy Trần Mặc đáng yêu! Không không, không đúng, hắn sao có thể nghĩ vậy. Ngẩng đầu nhìn Trần Mặc vẫn đang lâm vào trầm tư. Là cậu ta, đúng rồi, chính vì cậu ta cứ bám theo làm hắn phân tâm, suy nghĩ lệch lạc. Nghĩ vậy, Phương Viễn bật người đứng dậy, động tác của hắn rất lớn khiến chếc ghế lung lay “cạch” một tiếng, Trần Mặc bị làm cho giật mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn. Thấy vẻ mặt vô tội của cậu, Phương Viễn hơi cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn cắn răng xoay mặt rời đi. Hắn phải làm bản thân bình tâm lại mới được. Trần Mặc không hiểu gì vội chạy theo, chính là chân ngắn suýt nữa làm cậu chạy theo không kịp, người nào đó thầm mắng. Đậu xanh! Tên mắm nguyên chủ học lớp mười rồi mà lùn vỡi, có 1m58, xem anh họ hắn cùng tuổi kìa, tận 1m83, mắm nó có khoảng cách có cần xa vậy không? Trần Mặc thầm quyết tâm về phải uống thêm nhiều sữa nữa, cậu không tin không kéo thêm được chút nào. Mãi tới khúc cua qua hành lang gần phòng y tế, Trần Mặc mới túm đươc góc áo của Phương Viễn, khiến hắn dừng lại. Cậu thở hổn hển chưa kịp hỏi gì thì bàn tay khó khăn lắm mới nắm được vạt áo hắn bị hất mạnh ra.
“Bốp” âm thanh rõ ràng có thể thấy lực đạo mạnh cỡ nào, Trần Mặc ôm lấy bàn tay bị đánh, ngơ ngác nhìn hắn. Phương Viễn cũng bị hành động của mình dọa sợ, nhìn mu bàn tay của cậu đỏ ửng cả lên, hắn kìm xuống cảm giác muốn cầm lấy tay cậu xem xét, cau mày quát lớn:
“Cậu làm trò đủ chưa? Cậu không thấy phiền nhưng tôi thì bị cậu làm phiền tới không chịu nổi rồi.”
“Tôi…” Trần Mặc lắp bắp chưa kịp nói hết thì Phương Viễn đã ngắt lời cậu:
“Tôi chán ngấy việc cậu cứ bám theo tôi rồi. Nếu không phải mẹ tôi bắt buộc, tôi thật không muốn dính dáng tới cậu một chút nào…” Phương Viễn cảm thấy khó chịu cực kì , hắn không thể ngừng bản thân nói ra những lời tồi tệ. Trong lòng hắn cảm thấy thật mâu thuẫn, hắn vừa muốn bỏ qua mọi lỗi lầm trước kia của cậu ta, một tuần tuy ngắn nhưng Phương Viễn thấy rõ, Trần Mặc thay đổi. Cậu không còn bắt người khác, cũng chẳng gây chuyện với ai. Nhưng là, Phương Viễn cảm thấy không chắc chắn, những kinh nghiệm trong quá khứ cho thấy cậu rất có thể đang âm mưu gì đó. Cuối cùng cái lý trí kia lại thắng tình cảm, hắn không thể vì một cảm xúc nho nhỏ mà tạo ra sai lầm được. Bình lại tâm tình, Phương Viễn nhìn Trần Mặc, phun ra lời nói mà sau này sẽ khiến hắn phải hối hận:
“Nhìn thấy cậu là tôi lại thấy ghê tởm!” Không thèm nhìn phản ứng của cậu, hắn xoay người rời đi, bàn tay trái bị nắm chặt tới chảy máu nhưng hắn không để ý, hắn nhất định không được yếu lòng, Phương Viễn thầm nhủ.
Trần Mặc vào giây phút nghe câu nói kia, cậu rốt cuộc không nhịn được, nước mắt không chịu nghe lời mà tuôn ra. Cậu lần đầu cảm thấy thật ủy khuất, cậu mặc dù không xem quá tốt nhưng cũng chưa làm điều gì sai trái tới độ khiến người ta ghét bỏ như vậy. Trần Mặc biết rằng trong quá khứ nguyên chủ đã làm rất nhiều chuyện không tốt, nhưng không phải cậu đang cố gắng thay đổi sao? Bọn họ sao có thể lạnh lùng như vậy? Đến một cơ hội cũng không cho. Dùng tay áo qua loa lau lau nước mắt, Trần Mặc tức giận thầm mắng. Nam chính nam phụ gì đó, đậu xanh nó không cần nữa! Cậu sẽ sống tốt, nhất định.
Cùng thời gian, trong phòng của hội học sinh.
Tần Hạo ngồi trên chiếc ghế của hội trưởng hội học sinh, sắc mặt âm trầm nhìn Trần Tuyết Linh đang đứng trước mặt, hắn không phải hội trưởng, người kia là hắn sắp xếp vào để có thể tự do ra vào hội học sinh. Tần Hạo chỉ là muốn có một nơi thuận lợi để hắn làm việc riêng thôi. Và, người biết Tần Hạo ở đây chỉ có hội trưởng hội học sinh, đến Tần Lạc em trai hắn còn không biết nữa là.
“Sao cô biết tôi ở đây?” Hắn trầm giọng hỏi, khí thế sắc bén trên người tỏa.
“Em có chuyện cần nói.” Trần Tuyết Linh nắm chặt nắm tay, cắn răng cố gắng tỏ ra kiên định.
Tần Hạo không nói gì, cũng không thu lại khí thế, trầm mặc nhìn cô. Trần Tuyết Linh biết là Tần Hạo đã cho phép, liền nói:
“Có thể chuyện này hơi khó tin… tận thế sắp tới!” Ánh mắt Tần Hạo đột nhiên lạnh đi, Trần Tuyết Linh vội vã nói tiếp:
“Chuyện này là sự thật, gần đây thế giới xảy ra rất nhiều thiên tai đáng sợ, anh cũng biết đúng không?”
“Chỉ vậy mà cô muốn tôi tin lời cô?” Tần Hạo nói.
“Không chỉ vậy, tối hôm nay sẽ xảy ra một sự kiện đặc biệt. Vào lúc 11h10 sẽ xuất hiện một trận mưa đen trên toàn thế giới, nước sông, hồ, biển… đều biến đen, thanh lọc thế nào cũng không sạch, nhưng qua hôm sau lại trở lại bình thường. Em chỉ muốn nói như vậy.” Tới lúc đó anh sẽ tin em, Trần Tuyết Linh thầm nhủ thêm một câu. Tần Hạo nhìn cô, thu lại khí thế, đôi mắt lạnh lùng hơi hạ xuống. Nói chắc chắn như vậy, không lẽ… đôi con ngươi đen tuyền như mặc ngọc chợt lóe, hắn suy tư một lúc rồi hỏi.
“Tại sao cô biết chuyện này?”
“Em mơ thấy.” Trần Tuyết Linh nói ra câu trả lời mình đã chuẩn bị trước.
Tần Hạo nhướng mày.
“Mơ?” Thật thú vị, tôi sẽ xem giấc mơ của cô thế nào.
Chiều về,
Mặt trời chói chang bây giờ đã dịu hẳn đi, từng trận gió nhẹ thổi qua xua tan đi dư âm cái nóng còn sót lại lúc trưa. Dòng người qua lại đông đúc trên đường, có học sinh vừa tan học, cũng có nhân viên vừa tan tầm về…
Trần Mặc ngồi trên xe taxi đi thẳng tới siêu thị. Vừa nghe chuông reo ra về cậu liền chạy đi bắt xe, trước tiên cậu muốn trữ một ít lương thực. Trong truyện cha mẹ của nguyên chủ đều bị tang thi hóa khi vừa bắt đầu mạt thế nên cậu sẽ không về nhà. Trần Mặc quyết định ở căn nhà riêng mà nguyên chủ mua tháng trước, cậu ta mua để rủ bạn bè tới chơi, vừa may Trần Mặc có thể hưởng dụng.
Trước cổng trường, Phương Viễn ngồi vào xe nhà mình, ánh mắt không tự chủ nhìn cổng trường, hắn sau khi nói với Trần Mặc những lời ấy xong thì đi tới phòng y tế nằm nghỉ tới khi chuông reo về luôn. Không biết cậu ta sao rồi?
Tài xế nghi hoặc, sao Trần thiếu gia không đi chung với thiếu gia nhà mình nhỉ? Hắn nhớ là hai người dính nhau lắm mà. Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng hắn không dám hỏi. Thời gian trôi qua, học sinh trong trường đã về hết nhưng không thấy bóng dáng Trần Mặc đâu, Phương Viễn cau mày, không lẽ cậu ta dỗi nên bỏ về một mình rồi?
“Thiếu gia, Trần thiếu gia cậu ấy…” Tài xế nhịn không được hỏi.
“Lái đi!” Phương Viễn trầm giọng, ánh mắt hắn tối sầm lại, cậu đã muốn vậy thì đừng trách tôi vô tình.
Tài xế muốn hỏi nữa nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn liền không dám nữa, theo lệnh lái xe rời đi.