Tại Phương gia
Trong phòng khách, nữ chủ nhân Phương gia Trần Lam Lam diện một chiếc đầm trắng thanh nhã, khuôn mặt ôn hòa mỉm cười nói chuyện cùng một thiếu niên, không biết cậu thiếu niên nói gì, đôi khi lại khiến bà cười rộ lên thật vui vẻ. Nhìn cảnh tượng trước mắt, trán Phương Viễn lập tức nổi lên mấy đường hắc tuyến. Cái tên thiếu niên kia không phải ai xa lạ, chính là keo dán sắt Trần Mặc. Nghĩ tới chuyện lúc trưa, hắn liền cảm thấy đau đầu.
Lúc đó sau khi về lớp, cái tên keo dán sắt kia thế nhưng không chịu về chỗ ngồi của bản thân mà bám theo hắn đòi ngồi cùng. Có Phương gia và Trần gia đứng sau, trong quá khứ Trần Mặc đã làm không ít chuyện xấu, đến thầy cô cũng phải ái ngại cậu ta nên Trần Mặc rất nhanh giành được chỗ ngồi bên cạnh hắn mà không tốn chút công sức nào. Ngồi kế bên thì ngồi kế bên, hắn xem như bên cạnh không có người là được, vậy mà… khi ra về cậu ta cũng bám theo không tha, lấy lý do “nhớ cô và dượng” thành công lên xe.
Phương Viễn quả thật không hiểu nổi Trần Mặc rốt cuộc bị làm sao? Lúc trước cậu ta đối với hắn chính là tận lực không chạm mặt. Hai người đều bị ràng buộc bởi Trần Lam Lam, nếu không phải vì bà, Phương Viễn chắc chắn Trần Mặc sẽ không bỏ qua cho hắn mà cũng bị đối xử giống Tần Lạc vậy. Hành động bám riết này hắn lần đầu thấy.
Nhìn một lớn một nhỏ nói chuyện vui tới quên trời, quên đất, Phương Viễn buồn bực lên tiếng:
“Trần Mặc, 9 giờ rồi, cậu không về à?”
Nghe câu nói của Phương Viễn, Trần Lam Lam lập tức nhìn đồng hồ trên tường, sau đó thở dài xoa đầu Trần Mặc, buồn bã nói:
“Cô mới nói chuyện với tiểu Mặc một chút thôi mà đã muộn thế này, haiz… để cô gọi tài xế đưa tiểu Mặc về.” Nói xong muốn gọi tài xế thì Trần Mặc cản lại.
“Con đã gọi điện cho mẹ nói là sẽ ở nhà cô chơi vài ngày, mẹ đã đồng ý rồi!”
Trần Lam Lam nghe vậy vui mừng, lập tức kéo cậu vào lòng ôm, hai tay nhéo hai má trắng nõn của Trần Mặc, trách:
“Thật sao, cái thằng nhóc này nói lúc nào mà cô không biết”
Trần Mặc cười hì hì, chớp chớp hai mắt đáng yêu nói:
“Trước khi ăn cơm ạ.” Sau đó làm bộ dáng ngượng ngùng miết miết hai tay.
“Con… con muốn được… ở cùng anh họ…” Cậu cố ý nói thật nhỏ, khiến người khác cảm giác cậu là muốn ở cùng anh họ mình yêu thương, nhưng vẫn hơi nhát nên mới nói nhỏ vậy. Trần Lam Lam yêu thương hôn lên má Trần Mặc một cái, cam đoan nói:
“Được, để cô nói quản gia chuẩn bị thêm một bộ gối chăn đem vào phòng tiểu Viễn.”
” Cái gì cơ? Con không đồng ý! Tại sao con phải ở cùng tên khốn Trần Mặc này chứ?” Phương Viễn bị tình huống trước mắt làm phản ứng không kịp, bất giác phản đối. sau khi nói xong mới phát giác mình lỡ lời. Qủa nhiên liền thấy Trần Lam Lam cau mày nhìn hắn, không đồng ý nói:
“Con vừa nói cái gì? Ai là tên khốn? Sao con có thể nói như vậy.” Phương Viễn không nói gì, cắn răng cúi đầu.
“Tiểu Mặc là em họ của con, tiểu Viễn à!” Bà nhẹ giọng:
“Mẹ biết tiểu Mặc đã từng làm một số chuyện không tốt, nhưng là…” nước mắt bắt đầu đảo quanh viền mắt tựa hồ muốn rơi xuống.
“Được rồi, được rồi, con đồng ý là được chứ gì?” Phương Viễn bất đắc dĩ thỏa hiệp, mẹ hắn lúc nào cũng lấy nước mắt ra uy hiếp hắn, thật là… hắn buồn bực xoay người đi về phòng, đi một khoảng thấy người nào đó vẫn đứng yên một chỗ liền gắt lên:
“Còn đứng đó làm gì? Không theo kịp tôi liền nhốt cậu bên ngoài.”
Trần Mặc nghe vậy lập tức chạy nhanh theo. Lúc chạy ngang qua chỗ Trần Lam Lam, Trần Mặc nhe răng cười thật tươi với bà. Ây gu, thiệt lợi hại nha, vài câu đã khiến Phương Viễn thỏa hiệp. Trong truyện, người có thể khiến Phương Viễn nghe lời chỉ có bà và đế vương mạt thế Tần Hạo, tiếc là ở đợt thi hóa thứ hai bà lại không qua nổi, cho dù có được uống nước suối đặc biệt trong không gian của nữ chính. Haiz… Trần Mặc thầm thở dài một hơi rồi tiếp tục đuổi theo Phương Viễn.
Trần Lam Lam mỉm cười nhìn phương hướng hai người. Bà lúc trước còn đang lo lắng không biết làm sao để khuyên giải Trần Mặc. Bình thường trước mặt bà, hai người mới chịu cho nhau chút sắc mặt, còn đa số thời gian lại làm như không quen. Phương Viễn thì còn đỡ, bà chỉ cần dùng chút công phu là hắn liền đầu hàng, còn Trần Mặc lại khác, đừng nói Trần Lam Lam, cho dù là mẹ ruột cậu ta cũng không nghe. Bà cứ rầu chuyện này hoài không biết làm sao cho hai đứa hòa giải, không ngờ bây giờ Trần Mặc lại thay đổi. Mặc dù không biết lý do cậu thay đổi nhưng có cơ hội tốt thế này bà đương nhiên nắm bắt, việc còn lại chỉ còn trông chờ vào Trần Mặc. Trần Lam Lam bưng lên tách cà phê uống một ngụm nhỏ. Thật muốn kể chuyện này cho Phương Duy nghe.
Trong phòng Phương Viễn, Trần Mặc sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, lập tức ngoan ngoãn nằm xuống một bên giường, kéo chăn sau đó nhắm mắt lại ngủ. Phương Viễn thấy cậu không gây chuyện, liền không để ý nữa nằm xuống phần giường của mình, xoay lưng hướng về phía Trần Mặc. Vừa lúc hắn nằm xuống, Trần Mặc cũng mở mắt ra, đối với tấm lưng trước mặt nói nhỏ:
“Anh họ ngủ ngon!” âm thanh rất nhỏ nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng, Phương Viễn nghe thấy nhưng hắn không phản ứng, tựa hồ như hắn thật sự ngủ rồi. Trần Mặc không được đáp lại cũng không thất vọng, cậu nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói. Đã kéo gần lại một chút khoảng cách với đùi nhỏ, Trần Mặc ơi cố lên nào! cổ vũ mình một hồi, cậu bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều phía sau, Phương Viễn xoay người lại nhìn Trần Mặc, nhờ ánh sáng đèn ngủ, hắn mơ nhìn thấy khuôn mặt câu. Ánh mắt hắn lướt qua hàng mi cong vuốt của Trần Mặc, đến chiếc mũi xinh xắn, rồi đến đôi môi nhỏ nhắn, phấn nộn hơi hé mở. Như bị thôi miên, hắn vươn tay chạm nhẹ lên đôi môi ấy. Cảm xúc thật mềm mại… Đúng lúc này Trần Mặc đột nhiên chẹp chẹp miệng, Phương Viễn bị dọa rụt tay lại, ngồi bật dậy, vẻ mặt không thể tin nhìn tay mình. Hắn vừa làm gì vậy? Cư nhiên nhìn Trần Mặc đến xuất thần rồi còn… aiz, Phương Viễn buồn bực kéo chăn trùm cả người lại, nằm xuống ép bản thân ngủ, lăn qua lăn lại tới nửa đêm rốt cuộc cũng ngủ…