Bên ngoài bầu trời bắt đầu xả xuống từng trận mưa mạnh mẽ, gió cuốn theo những hạt mưa nặng triễu, thổi tung, khiến không gian trắng xóa một mảnh. Sấm sét cũng ngừng vào lúc cơn mưa bắt đầu.
Không còn bị tiếng sấm sét dọa sợ nữa, tiếng khóc cùng tiếng thét giảm dần, sau đó dừng hẳn. Bình tâm lại, mọi người liền bị khung cảnh bên ngoài cuốn hút, bất giác đi vào phòng học, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Sân trường tràn ngập bụi mưa trắng xóa, những hạt mưa cứ vừa rơi xuống liền bị cơn gió mạnh mẽ thổi tung vỡ tan thành nhiều mành nhỏ bay khắp nơi.
Tại một chỗ trên hành lang năm hai dường như không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi bên ngoài, không khí yên lặng mơ hồ truyền đến áp lực. Trần Mặc thầm rơi lệ, đậu xanh! Thiệt áp lực mà, các người trừng cái gì mà trừng, các người không thấy tôi bị trừng đến muốn phát bệnh tim rồi sao a…
Phương Viễn hắn đem Trần Mặc đến là muốn cậu xin lỗi Tần Lạc. Thật ra Phương Viễn cũng không thích Trần Mặc đâu, ngược lại, còn rất ghét nữa. Từ nhỏ cậu ta đã luôn ỷ thế gia đình bắt nạt người khác, tính tình âm độc y như mẹ cậu ta. Nhớ một lần hắn vô tình nhìn thấy Trần Mặc muốn lấy đồ chơi của con út Lâm gia, Lâm Hàn nhưng y không cho, thế là cậu ta liền tự làm mình ngã rồi khóc to lên. Người lớn nghe tiếng chạy tới thì Trần Mặc nói bản thân chỉ muốn mượn đồ chơi của y, sau đó Lâm Hàn không cho và đẩy ngã cậu. Lâm Hàn có biện minh nhưng không ai nghe bởi vì khuôn mặt của Trần Mặc rất lừa tình, trước mặt trưởng bối liền làm bộ dáng nhu thuận yếu ớt. Lúc đó Phương Viễn rất muốn đứng ra giúp Lâm Hàn nhưng bị cha cản lại.
Hôm nay đem cậu ta đi xin lỗi Tần Lạc là ý của mẹ hắn, Trần Lam Lam, cũng là chị gái của cha Trần Mặc. Bà với Nhược Thủy là bạn thân, việc cha Trần với Nhược Thủy kết đôi cũng là Trần Lam Lam bày mưu nên bà rất thương Trần Mặc. Biết Trần Mặc gây chuyện với Tần gia, bà liền bắt Phương Viễn giúp cậu ta hóa giải hiềm khích bởi vì việc này sẽ gây ảnh hưởng tới địa vị của Trần Mặc tại Trần gia.
Tần Lạc lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng đầy áp lực, ánh mắt chán ghét lướt qua Trần Mặc rồi nhìn Phương Viễn hỏi:
“A Viễn, có chuyện gì vậy?” hắn cùng Phương Viễn là bạn thân, lần trước bị Trần Mặc cho người đánh, nếu không phải Phương Viễn tới kịp lúc thì hắn cũng chẳng ra viện được nhanh vậy đâu. Nghĩ tới lúc đó, hắn lại hung hăng trừng mắt Trần Mặc một cái. Người nào đó bị trừng tới trừng lui vẻ mặt vô tội, không phải tôi làm mà…
Phương Viễn buông tay Trần Mặc ra, rút khăn tay trong túi quần, vẻ mặt ghét bỏ vừa lau tay vừa nói:
“Đem cậu ta tới xin lỗi cậu. Trần Mặc, xin lỗi Tần Lạc.”
Nghe hắn nói xong, đám Tần Lạc cũng không bất ngờ, một cái tên đồng thời hiện lên trong đầu ba người, lại là Trần Lam Lam.Tần Hạo vẻ mặt vẫn lạnh lùng không một chút biến hóa, Trần Tuyết Linh thì hừ mũi khinh thường. Có khi nào mà tên khốn này làm theo đâu, sao phải phí sức như vậy? Tần Lạc lại tỏ vẻ thương hại mà nhìn bạn mình, tội! Có một người nhà yêu quý người mình ghét, người đó lại là mẹ mình, cỡ nào khổ bức a, may mà mình không có. Đang muốn an ủi bạn thân mấy câu thì một âm thanh vang lên khiến cả đám khiếp sợ.
“Xin lỗi!” Trần Mặc dõng dạc nói, trong lòng lại chửi um xùm. Đậu xanh! Có mỗi việc xin lỗi thôi mà trừng tới trừng lui như muốn giết người như vậy, các người rảnh lắm hả! Còn tên khốn Phương Viễn, mắm nó chứ yếu đuối cái rắm! Tay ông bầm tím hết rồi. Buồn bực xoa xoa cổ tay bị đau, người nào đó ngoài mặt lại không lộ bất cứ biểu hiện nào.
Tần Lạc nghĩ mình nghe nhầm rồi, ngoáy ngoáy tai hỏi lại:
“Mày nói cái gì?” Phương Viễn cũng dừng lại động tác lau tay của mình, nhìn qua. Tần Hạo hơi hơi nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, Trần Tuyết Linh bị sửng sốt tới chưa kịp hồi thần.
Nhìn phản ứng của họ, Trần Mặc cũng không ngạc nhiên. Trong truyện nguyên chủ là một kẻ rất cao ngạo, việc cúi đầu xin lỗi người khác cậu ta chính là rất khinh thường. Trần Mặc tỏ vẻ không có gì nói:
“Tôi nói là tôi xin lỗi cậu, Tần Lạc! Xin lỗi vì đã đánh cậu. Tôi lúc đó chắc là bị nắng quá ấm đầu nên làm bậy, mong cậu tha lỗi cho tôi!” Mấy vụ xin lỗi này có thể làm khó nguyên chủ chứ với Trần Mặc hắn là chuyện nhỏ, không phải chỉ là nói xin lỗi sao? Không mất miếng thịt nào nha!
Tần Lạc bị phản ứng của Trần Mặc làm cho ngạc nhiên tới lắp bắp:
“Mày…”
“Mày có âm mưu gì?” Tần Lạc chưa kịp nói hết câu nữ chính Trần Tuyết Linh đã nói chen vào, vẻ mặt đề phòng chặn trước mặt hắn.
“Chỉ muốn nói xin lỗi với Tần Lạc!” Trần Mặc không để ý trả lời, đối với người cho dù mình làm gì cũng bị ghét, Trần Mặc mới lười phản ứng.
Nữ chính lại không tha, gắt lên:
“Nói dối! Mày chắc chắn có âm mưu, cái gì mà chỉ muốn nói xin lỗi? Mày nghĩ ai tin?” Sự giận dữ cùng hận ý khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên vặn vẹo. Tần Lạc lần đầu nhìn thấy cô như vậy, vội kéo cô lại nhỏ giọng an ủi:
“Tuyết Linh, bình tĩnh lại, không sao đâu, không sao…” Trần Tuyết Linh bị tiếng gọi của Tần Lạc làm cho hoàn hồn, ánh mắt bất giác di chuyển tới chỗ Tần Hạo, thấy đối phương đang lạnh lùng nhìn mình, liền chột dạ cúi đầu xuống, qua loa nói.
“Tôi… tôi xin lỗi, tôi có việc… tôi đi trước đây.” Nói xong chạy vội đi. Mình sao lại để cảm xúc đời trước lấn áp rồi, Tần Hạo có khi nào sẽ nghĩ mình là một cô gái không tốt không? Tất cả đều tại Trần Mặc, mình nhất định sẽ không tha cho cậu ta.
Nhìn Trần Tuyết Linh chạy đi, Tần Lạc nghĩ. Có lẽ ở Trần gia Trần Mặc đã làm gì quá đáng với Tuyết Linh nên cô ấy mới phản ứng như vậy, nghĩ thế ánh mắt nhìn Trần Mặc lại càng thêm chán ghét, gằn giọng nói:
“Tôi không dám nhận!”
Trần Mặc hơi cau mày, cái tên Tần “bổ não” này chắc lại nghĩ mình làm hại gì đó nữ chính chứ gì! Xì, mới không quan tâm.
Phương Viễn thấy mọi chuyện đang xấu đi, vội hô:
“A Lạc!” Hắn chính là được mẹ ủy thác đi giảng hòa, nếu Trần Mặc gây chuyện thì không nói, có thể về báo cáo, mẹ chắc chắn chỉ nói “Cái tên ngốc Tiểu Mặc này” rồi thôi. Bây giờ cậu ta đột nhiên thay đổi, chịu xin lỗi, hắn mà không giảng hòa được thế nào cũng bị xử cho xem.
Tần Lạc nhìn bạn thân rồi lại nghĩ tới nữ chính, rối rắm một hồi sau đó thỏa hiệp.
“Được rồi, nể mặt A Viễn tao bỏ qua cho mày.” Nói rồi quay qua Phương Viễn, vẻ mặt cậu nợ tôi lần này, thấy Phương Viễn hiểu ý gật đầu, mới xoay người rời đi. Tần Hạo ánh mắt lướt nhìn Trần Mặc một chút rồi cũng rời đi.
Trần Mặc ngàn lần không ngờ Tần bổ não lại có thể bỏ qua nữ chính mà tha thứ cho mình, vui sướng ôm chầm lấy Phương Viễn, cười nói:
“Cảm ơn A Viễn!” Bị hành động của Trần Mặc làm cho không kịp phản ứng, Phương Viễn nhăn mặt kéo kéo cậu ta ra, chính là Trần Mặc bám dính như keo dán sắt, muốn kéo cũng kéo không ra, hắn tức giận quát:
“A Viễn cái rắm, ai cho cậu gọi tôi như vậy? Giúp cậu là vì mẹ tôi yêu cầu, chứ tôi chẳng muốn đâu. Buông tay ra tôi muốn về lớp!” Nói xong lại ra sức kéo Trần Mặc ra.
Keo dán sắt Trần Mặc quyết chí không buông. Mình cuối cùng cũng bám được đùi rồi, mặc dù không lớn nhưng đủ để sống sót, chỉ cần Trần Lam Lam còn thương cậu, Phương Viễn sẽ không bỏ mặc cậu. tìm được đường sống, Trần Mặc quả thật muốn bám dính Phương Viễn luôn. hắc hắc cười khoái chí nói:
“Không sao, không sao, hehe. Em cùng anh họ về lớp.” Từ anh họ quả thật có lực sát thương, Phương Viễn phiền muộn nhìn người nào đó không có ý buông mình ra, chỉ có thể vác keo dán sắt Trần Mặc đi về lớp. Hắn đúng khổ bức mà…
Trời vẫn mưa xối xả không ngừng, nhiệt độ từ những trận nắng gần đây cũng được làm dịu đi. Người dân ở khắp nơi đều vui mừng vì cơn mưa này. Một số nơi bị hạn hán thậm chí có người chạy ra nhảy múa dưới cơn mưa muốn thể hiện lời cảm ơn tới trời đã vì đã ban mưa xuống. Bọn họ không biết, thứ chờ đợi bọn họ sắp tới… không biết…