Trần Mặc Xuyên Thư

Chương 16: Gặp lại Trương Gia Tuấn




Gần cổng ra vào tiểu khu có lác đác vài con tang thi đang di chuyển, có lẽ đã bắt đầu dần quen với ánh sáng mặt trời nên nắng nhẹ của buổi sáng sớm không gây ảnh hưởng đến chúng nó. Có bốn con mặc đồng phục bảo vệ, con còn lại là một nữ nhân ăn mặc lòe loẹt, bụng bị thủng một cái lỗ thật to đến độ nội tạng muốn rơi cả ra ngoài. ‘Năm con’ Trần Mặc nhẩm trong miệng sau đó đi xuống dưới nhà, từ trong không gian lấy ra một chiếc ô tô thể thao, khởi động xong liền lao nhanh ra ngoài. Năm con tang thi nghe tiếng động lập tức bu tới, nhìn thấy năm ‘người’ đột ngột xuất hiện trước xe mình cậu theo bản năng phanh xe lại, nhưng bởi vì thắng gấp nên chúng bị hất văng ra, bất động một giây rồi lại lồm cồm bò dậy tiến lại gần xe của cậu, áp gương mặt thối rữa lên cửa kính xe hung dữ nhe răng gào thét, đập tay rầm rầm như muốn xông vào ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Trần Mặc đang hoảng loạn nhìn thấy cảnh này càng sợ muốn chết, tâm trí muốn lái xe nhanh rời khỏi đây nhưng hai tay run rẩy lợi hại khiến cậu không sao điều khiển xe nổi. Một gương mặt thối rữa bị ăn mất gần hết phân nửa đập vào cửa kính, trong lúc rối rắm, cậu bất giác làm một hành động bản thân thường làm khi muốn bình tĩnh là đưa tay lên miệng cắn thật mạnh, cắn đến khi chúng bật ra máu, cơn đau kịch liệt truyền đến vậy mà làm cậu ngừng run. Không để phí một giây nào, cậu đạp mạnh chân ga, đánh tay lái phóng nhanh ra tiểu khu. Mấy con tang thi ngoan cố bám theo cửa xe đều bị tốc độ nhanh của xe hất bay hết.

Chạy một đường đến cao tốc mới dừng lại, Trần Mặc thở hổn hển vùi đầu vào tay lái cố gắng bình ổn tinh thần. Đúng là đậu xanh rau má nó mà! Vừa mắng, nước mắt vừa tí tách rơi xuống. Khóc một lúc lâu, tâm trạng cậu mới tốt lên một chút, nhìn con đường dài trước mặt, cậu nhận mệnh khởi động xe đi tiếp. Cậu bây giờ mới chân chính cảm nhận được bản thân đang thật sự ở đây, là một phần của thế giới này, không có con đường để trở về. Có lẽ về sau cậu sẽ còn khóc nữa, sẽ phải đối mặt với nhiều thứ, nhưng sẽ ổn thôi nếu cậu quen dần với nó…

“Rầm!” Một con tang thi lực lưỡng bị đá bay xa hai mét va vào chiếc xe tải ven đường. Trần Mặc thu chân lại, đồng thời nghiêng người né một vuốt của tang thi khác đánh tới, chân vừa chạm đất liền biến mất, sau đó thình lình xuất hiện sau lưng tang thi kia, một đấm đánh nát đầu nó. Nhìn đám tang thi đã chết trên đất, cậu bình tĩnh dùng tốc độ cực nhanh lôi kéo xác đám tang thi vào một góc khuất an toàn, sau đó mặt không đổi sắc rút ra một con dao bên hông, kiên nhẫn mà đào đào móc móc trong đầu tang thi. Đã một tháng từ khi Trần Mặc đến trung tâm thành phố E. Lần đầu đánh nhau với tang thi cậu vui mừng phát hiện ra bản thân có tốc độ và sức lực ngang với dị năng giả cường hóa, nhờ vậy mà nhiều lần thoát chết trong gang tấc. Từ lúc đầu giết tang thi còn nôn mửa đến cơm ăn không vào đến bây giờ đã mặt không đổi sắc đào móc đầu tang thi kiếm tinh hạch. Bởi vì là tinh hạch sơ cấp nên rất nhỏ, lại có màu trong suốt. Nhưng chúng chứa năng lượng và chỉ cần là dị năng giả đều có thể cảm nhận được nên tìm cũng không khó. Móc ra từ trong đám não nhầy nhụa ra một viên đá trong suốt hình thoi to bằng hạt ngô, Trần Mặc rửa sạch với nước sau đó bỏ vào túi áo nhưng thật ra là thảy vào không gian. Xong việc, cậu vừa đứng dậy tính rời đi thì nhìn thấy một đám người đi ra từ phía tây ngã tư đường, lập tức rụt người ngồi lại. Đám người gồm có bốn người đều mặc quân trang. Dẫn đầu là một thanh niên mặc quân phục màu đen, dáng người cường tráng, khuôn mặt anh tuấn cương nghị. Trương Gia Tuấn! Một cái tên lập tức xuất hiện ngay trong đầu cậu khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên đó. Nghĩ tới tình huống lần đầu gặp của hai người, cậu rất không khí phách mà rụt người thêm một chút nữa, cầu mong hắn ta sẽ không phát hiện ra cậu. Đừng trách Trần Mặc nhát gan, cậu có thể đối nghịch với bất cứ ai, nhưng nam phụ hay đàn em của nam nữ chính là đối mặt không nổi. Phải biết là tác giả rất là thiên vị bọn họ nha, ví dụ như nam phụ kiêm bạn thân của nam chính Trương Gia Tuấn này nè, có biết hắn có dị năng gì không? Là phong kim song hệ đó, mặc dù kim sau này mới thức tỉnh nhưng vẫn rất trâu có biết không? Muốn xử cậu chỉ cần vung một bàn tay là chết ngắc có hiểu không? Nên là Trần Mặc với quá khứ của nguyên chủ thân thể này tạo nghiệp không đếm nổi đành phải tránh né bọn họ mới mong sống tốt.

Nhìn đoàn người đã đi qua nơi mình trốn, trái tim treo cao của Trần Mặc lúc này mới trở lại lồng ngực. Bàn tay cầm chiếc khăn lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa bò ra khỏi chỗ trốn, ai da! Hù chết cậu… Một đôi chân mang giày quân dụng màu đen đột ngột xuất hiện trước mặt, Trần Mặc cứng người, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi chân ấy. Đập vào mắt là khuôn mặt âm trầm của Trương Gia Tuấn, người nào đó không thèm suy nghĩ đã lập tức vận dụng dị năng chạy đi. Nhưng cậu nhanh, hắn còn nhanh hơn, một phát liền túm được cậu xách trở lại.

Người nào đó bị xách như xách con gà trong lòng cảm thấy bi thúc vô cùng. Ta nói mà, tác giả đúng là thiên vị mà, dị năng tốc độ của cậu đứng trước hệ phong chỉ là ruồi muỗi mà thôi… Làm sao đây? Làm sao đây? Theo xây dựng tính cách của nhân vật Trương Gia Tuấn trong nguyên tác thì không có chuyện nghiêm trọng hắn sẽ không tiếp cận ngươi, cho dù có thấy cũng làm như không thấy, hiện tại hắn bắt cậu thế này có phải là muốn hỏi tội nguyên chủ không? Chứ bản thân cậu thừa nhận bản thân từ khi xuyên qua tới giờ chưa từng gây chuyện với hắn, còn giúp hắn nữa kia.

Trong lúc Trần Mặc đang rối rắm, Trương Gia Tuấn nhìn cái đầu nhỏ của người nào đó đã cúi đến sắp chạm ngực luôn rồi, trong đầu chợt hiện ra gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cùng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời vào lần gặp đầu tiên, tâm bất giác nhu hòa đi. Hắn đặt cậu xuống, chậm rãi nói:

“Tôi nhận được ủy thác từ anh họ cậu, Phương Viễn là sẽ đưa cậu về căn cứ nếu như gặp được.” Âm thanh trầm thấp làm Trần Mặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, vô thức hỏi:

“Anh họ tôi?”

“Đúng vậy.” Hắn đáp.

Anh họ vậy mà ủy thác người kiếm cậu, phải biết là trước khi đi hai người còn xảy ra xích mích nha… A! Trong nguyên tác hình như mẹ Phương Viễn có thuyết phục hắn đi cứu nguyên chủ cho nên lúc này chắc cũng vậy rồi, nghĩ ra đáp án, Trần Mặc thầm vui vẻ, trong một tháng tự lực trong mạt thế, cậu đã từng chạm trán với đám người sống sót cực phẩm, rõ ràng đã tránh né họ rồi mà vẫn suýt bị đẩy vào đám tang thi làm mồi, nhiều lúc hăng hái đi đánh tang thi kiếm vật tư sau đó bởi vì hết tinh thần lực không sử dụng được dị năng mà bị đám tang thi đuổi theo tới cả ngày trời mới thoát thân được, bụng đói meo, vừa lấy dụng cụ ra nấu mì, nước chưa kịp sôi thì một đàn tang thi chó liền xuất hiện, chật vật không chịu nổi. Nhưng như vậy lại không làm khó được Trần Mặc, không những thế, nhờ những lần gian khổ đó mà dị năng của cậu tăng lên rất nhiều, cũng rèn luyện được một vài kỹ năng rất tiện sử dụng trong mạt thế như vừa chạy vừa ăn, ngủ được trong mọi tư thế, hoàn cảnh, ngủ chỉ 2 phút cũng có thể ngủ ngon, ăn cơm trong 30 giây… Như vậy, vì sao đã có thể sinh tồn còn muốn đi theo đội của nam nữ chính? Bởi vì tương lai tang thi, động vật biến dị sẽ mạnh và kinh khủng hơn bây giờ rất nhiều, rồi còn xuất hiện thực vật biến dị nữa, lúc đó những dị năng hệ cường hóa trở thành dị năng yếu nhất, dễ chết nhất nên cậu đương nhiên sẽ rất vui nếu được gia nhập đội của nam nữ chính rồi. Vả lại, cậu còn là tên mù đường, ở thành phố E đã một tháng rồi mà vẫn chưa tìm được đường để đi thành phố B, đang lo lắng không biết nên giải quyết thế nào thì lại may mắn gặp chuyện này, phải biết mục tiêu của đoàn người nam nữ chính cũng là thành phố B đấy.

Nhìn cậu vui vẻ như vậy, gương mặt hắn bất giác nhu hòa đi, bàn tay khẽ đưa lên vỗ nhẹ lên đầu cậu, xúc cảm mềm mượt truyền đến lòng bàn tay thật dễ chịu, nhịn không được lại xoa xoa mấy cái, hài lòng nhìn cái đầu rối bung xù của cậu, tâm tình rất tốt nói:

“Đi thôi!” Sau đó dẫn đầu đi trước.

Trần Mặc khó hiểu vuốt lại tóc đi theo, tự nhiên vò đầu cậu đến rối tung lên rồi đi như đúng rồi vậy, có bệnh sao?

Người kinh ngạc vì biểu hiện của Trương Gia Tuấn không chỉ có mình cậu mà còn có ba người đi theo hắn nữa. Trấn Bình có dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn thô to, tính cách cởi mở, hắn nhe răng cười rất có thâm ý choàng lấy vai La Uy nói nhỏ vào tai y:

“Tiểu Uy, cuối cùng thì đại tẩu của chúng ta cũng xuất hiện rồi.” Nói xong còn cười hắc hắc hai tiếng.

Người được gọi là La Uy vẻ mặt bình tĩnh đẩy cái tay khổng lồ kia xuống khỏi vai mình, dáng người y trông rất gầy vậy mà khi đẩy cánh tay cơ bắp của Trấn Bình lại có vẻ nhẹ như phủi một cái lá cây vậy, đáp:

“Đừng có gọi tôi là Tiểu Uy. Cậu ta là con trai, không thể làm đại tẩu của cậu được.” Âm thanh không cảm xúc làm người ta cảm giác y là một người rất lạnh lùng.

Trấn Bình nhìn vành tai người nào đó có chút hồng hồng, vui vẻ tới cười không khép miệng, rất kiên nhẫn mà lại choàng cánh tay to bự của mình lên vai La Uy.

“Ai nói con trai không thể làm đại tẩu? Không phải Tiểu Uy cũng là vợ…Ui da…” Không đợi hắn nói hết câu đã bị La UY thụi một đấm vào bụng, đau đến gập người. Đừng nhìn y dáng người gầy yếu, gương mặt xanh xao như người bị bệnh lâu năm, thật ra lại thức tỉnh dị năng lực lượng, sức lực còn mạnh hơn dị năng giả lực lượng khác một bậc, chỉ một quyền như vậy thôi cũng làm cho kẻ cơ bắp như Trấn Bình đau tới nước mắt lưng tròng, hắn vẻ mặt đáng thương nhìn La Uy lên án:

“Sao cậu đánh tôi a???”

“Ai kêu cậu ăn nói lung tung, đáng đời lắm.” La Uy bỏ lại một câu rồi rời đi, quyết không thèm quan tâm cái tên mặt dày nào kia. Thấy y bỏ đi, Trấn Bình lập tức vội vàng đuổi theo, quên cả việc bản thân đang giả vờ đau đớn.

Khác với hai người, Thùy Nhi cô gái duy nhất trong đội lại dùng ánh mắt ghen ghét mà nhìn Trần Mặc. Cô từ nhỏ đã thích Trương Gia Tuấn, mặc kệ thân phận của hắn chỉ là con của một tên quản gia cũng chưa từng xem thường. Trương Gia Tuấn để lại ấn tượng trong cô là một người lạnh lùng, ít nói, không quan tâm tới ai khác ngoài hai người bạn thân của hắn, vừa thông minh vừa mạnh mẽ. Hồi cấp một, trong một lần đi dã ngoại cùng với lớp bị một con chó điên tấn công, nếu không phải nhờ hắn cứu thì cô đã xong đời rồi, kể từ đó liền thích hắn, cô ta luôn tin tưởng rằng hai người là định mệnh của nhau nên hiện tại thấy Trương Gia Tuấn chưa từng ôn nhu hay chỉ chạm tay một cái vào cô lại xoa đầu Trần Mặc, còn vô tình nghe Trấn Bình đùa giỡn gọi đại tẩu này nọ làm cô khó chịu vô cùng. Mạt thế đến, tỉ lệ người may mắn thức tỉnh dị năng không nhiều, mà nữ nhân với thể trạng yếu ớt thức tỉnh dị năng lại càng hiếm, mà cô lại may mắn được lọt vào số lượng hiếm đó, thử hỏi xem còn ai xứng với Gia Tuấn hơn cô? Tự an ủi bản thân xong, cô cố ý nhanh chóng bước nhanh hơn sóng vai cùng Trương Gia Tuấn, giọng nói gợi cảm còn mang theo một chút nũng nịu:

“Đội trưởng, xe chúng ta phần lớn diện tích đã dùng để chứa vật tư, sợ là sẽ không đủ chỗ ngồi.” Gương mặt xinh đẹp khẽ nhíu như thật sự lo lắng vậy.

“Tôi tự có sắp xếp.” Trương Gia Tuấn nhìn cũng không nhìn một cái, lạnh giọng giả lời.

Không có được đáp án mình muốn, Thùy Nhi chỉ có thể căm tức trong lòng mà tiếp tục đi theo.

Đoàn người đi khoảng 10 phút liền dừng trước một con hẻm nhỏ, La Uy thuần thục lấy từ trong ngực ra một công tắc bấm lên nó ba cái. Một lúc sau, một chiếc hummer H3 đen bóng chạy ra dừng trước đoàn người, Trần Mặc hai mắt tỏa sáng nhìn bộ dáng cực ngầu của chiếc xe việt dã đã trải qua cải tạo càng thêm dũng mãnh, sau đó rất là chân chó chạy đến sờ chỗ này một cái, vuốt chỗ kia một cái. Đừng trách cậu không có tiết tháo, sống hai thế cộng lại cậu còn chưa từng nhìn thấy hummer ngoài đời thật đâu.

Từ trên xe đi xuống một người nam nhân bộ dáng cao lớn, gương mặt bởi vì có ba vết sẹo giống như vết cào của dã thú kéo dài từ chân mày trái qua tới má phải nên làm anh ta trông rất khủng bố. Hắn vừa xuống lập tức làm Trần Mặc đang táy máy rút lại móng vuốt giấu ra sau lưng, như thể cái người vừa sờ mó kia không phải cậu vậy. Người nam nhân chẳng buồn liếc cậu một cái, vừa xuống xe liền nghiêm túc đứng bên cạnh cửa xe chờ Trương Gia Tuấn ra lệnh.

“Trở lại căn cứ.” Vẫn là một câu mệnh lệnh ngắn gọn, không cảm xúc. Trương Gia Tuấn bước lên xe, lúc đi còn thuận tiện túm người nào đó còn đang giả vờ vô tội nhấc vào trong xe đặt ngồi cạnh mình. Trấn Bình và La Uy cũng nhanh chóng trèo vào hàng ghế sau cùng xe. Bởi vì tận dụng không gian để chứa vật tư, nên chỗ ngồi chính giữa chỉ còn hai chỗ. Lúc trước là Trương Gia Tuấn và Thùy Nhi ngồi, hiện tại hắn cho Trần Mặc ngồi đó thì cô ta phải ngồi chỗ khác. Nhìn chỗ của mình bị tên đáng ghét nào đó chiếm, lại nhìn chỗ trống còn lại là gần bên nam nhân xấu xí kia. Bản thân là một người có nhan sắc, có địa vị cho nên xung quanh cô tiếp xúc toàn là nam thanh nữ tú, cô ghét nhất là mấy tên có vẻ ngoài xấu xí như nam nhân kia, làm sao cam lòng chịu thiệt, liền lên án nói, trong âm thanh còn mang theo ủy khuất, nếu gặp người khác chắc đã thương hoa tiếc ngọc mà dỗ dành.

“Đội trưởng, chỗ ngồi của em bị người ta ngồi mất rồi, vậy em ngồi chỗ nào?”

Trương Gia Tuấn liếc nhìn cô một cái, mà chỉ một cái liếc này thôi đã làm cô ta sợ hãi khuất phục đi lên ghế phó lái ngồi cạnh nam nhân xấu xí mà cô chán ghét kia. Ánh mắt thâm trầm, lạnh lẽo thấu xương như nhìn một người chết.

Xe khởi động, phóng nhanh trên đường, những con tang thi bị âm thanh thu hút chạy ra cản đường đều bị bánh xe mạnh mẽ cán qua. Không gian trong xe tĩnh lặng không một âm thanh khiến người ta cảm thấy có chút áp lực, tất nhiên là đối với Trần Mặc thôi, những người khác đã quá quen với không khí như vậy rồi.

Ánh mắt không an phận liếc nhìn xung quanh tìm đề tài nói chuyện, một lát sau cậu thử thăm dò hỏi:

“Anh họ tôi bây giờ có khỏe không?”

“…” Một chuỗi trầm mặc, cậu đợi lâu quá không thấy hắn trả lời liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần. Kế hoạch gợi chuyện thất bại, cậu ủ rũ cúi đầu. Xí, bày đặt lạnh lùng đồ, hỏi mà không trả lời, làm như tui thèm nói chuyện với anh lắm ấy! Cái đồ mặt liệt thấy ghét, giận dỗi chọt chọt đệm ghế. Chợt một cánh tay xoa xoa lên đầu cậu, lần thứ hai làm mái tóc ngắn mềm mại rối tung. Âm thanh lạnh lùng mang theo một tia ôn nhu khó phát hiện vang lên trên đỉnh đầu:

“Anh họ cậu rất tốt, còn một lúc nữa mới tới căn cứ, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi.”

Trần Mặc kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, nhưng hắn đã quay lại bộ dáng im lặng dưỡng thần lúc nãy. Gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu, cậu tưởng anh ta ghét mình vì anh trai cậu Trần Lăng chứ, sao tự nhiên thấy anh ta có chút ôn nhu với cậu nhỉ? Nhưng vì sao cơ??? Cậu rối rắm vò mái tóc đã xù giờ càng xù thêm của mình.

Nam nhân có vết sẹo dữ tợn liếc nhìn qua mặt gương thấy rõ tình hình phía sau nhưng vẫn như trước bình tĩnh lái xe. Trấn Bình thì nhỏ giọng cười hắc hắc liên tục bị La Uy ngồi kế bên tức giận nhéo vào eo đến la oai oái rồi lại giả đò đáng thương ôm y nịnh nọt. Thùy Nhi ngồi phía trước tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt càng thêm oán độc nhìn cậu. Cả đoạn đường cứ thế mà chìm trong không khí quỷ dị đi tới căn cứ.