Trần Mặc Xuyên Thư

Chương 15: Chuẩn bị rời đi




Mạt thế ngày đầu tiên, chỉ mới năm giờ chiều mà màn đêm đã kéo đến. Không trăng chiếu sáng, sao cũng chẳng có lấy một ngôi, bầu trời lại đỏ thẫm một mảnh quỷ dị khiến cho người ta cảm giác áp bách vô cùng.

Trên đường lớn, dòng người qua lại còn nhiều hơn cả giờ cao điểm, đặc biệt là trước cổng các siêu thị đều chật kín người. Ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng mà chen lấn muốn xông vào bên trong, nhưng ngặt nỗi người quá đông muốn chen cũng không được. Có nhiều người tính tình không tốt tức giận chửi mắng. Mấy nhân viên bảo an xông vào can thiệp lại bởi vì số lượng quá ít mà chẳng giải quyết được gì, thậm chí còn bị đám người kia đánh trọng thương. tình hình phi thường rối loạn.

Bỏ ống nhòm trên tay xuống, Trần Mặc liếc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã 5 giờ chiều. Bệnh độc phát tán vào lúc sáu giờ, theo nguyên tác thì người nhiễm bệnh độc sau 12 tiếng sẽ biến thành tang thi. Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên cắt đứt hồi tưởng của cậu. Xuyên qua ban công nhà đối diện, mơ hồ thấy một người đàn ông mập mạp đang đè một người phụ nữ trên sàn, người phụ nữ giãy dụa kêu gào vài tiếng rồi im bặt. Tim Trần Mặc đập “thình thịch” như muốn nhảy vọt ra ngoài, cậu run rẩy đưa ống nhòm đang cầm trên tay lên, năm giây sau sắc mặt tái nhợt cúi xuống nôn thốc nôn tháo, nôn đến khi hết thức ăn trong người mới dừng lại. Cậu mệt mỏi ngồi xuống chân tường, hai tay xoa xoa mặt như muốn xóa đi hình ảnh khủng bố mình vừa thấy. Nhưng hình ảnh máu cùng dịch vàng nhễu nhão trên miệng người đàn ông theo động tác nhai nuốt mà chảy xuống khuôn mặt trợn trừng trắng bệch của người phụ nữ vẫn cứ hiện lên trong đầu. Chưa kịp đợi Trần Mặc bình tình thì tiếp đó, như một phản ứng dây chuyền, hàng loạt tiếng thét cùng khóc lóc từ khắp nơi vang lên làm tâm người ta lạnh run…

Trước cổng siêu thị tại trung tâm thành phố, một nhân viên bảo an sau khi bị một tên khách hàng nóng tính đánh ngã xuống sàn đột nhiên giống như phát điên mà ôm chặt lấy chân tên đó hung hăng cắn xuống rứt ra một khối thịt, máu văng tung tóe. Tên khách hàng đau đớn kêu gào đưa tay túm cánh tay tên bảo an muốn kéo hắn ra, nhưng không hiểu sao sức lực của hắn lại đột nhiên mạnh như vậy, kéo sao cũng không ra. Trên chân lại bị lôi xuống một khối thịt, tên khách hàng cho dù có cường tráng thế nào rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà ngã xuống. Vừa ngã, tên bảo an lập tức liền nhào qua, cái miệng nhễu nhão đầy dịch vàng xen lẫn với máu tươi mở lớn ngoạm lên mặt hắn, vào giây phút trước khi chết chỉ kịp lưu lại đôi mắt đục ngầu vằn vện tơ máu đỏ sậm đáng sợ của tên bảo an.

Cùng lúc, trong quầy hàng bán đồ ăn đóng hộp, một cô gái trẻ khoảng tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng ôm hộp thịt bò cuối cùng vừa giành được, đang lúc vất vả len qua đám người đông đúc tại quầy hàng. Đột ngột, cô gái khựng lại rồi đứng bất động, hộp thịt trên tay lạch cạch một tiếng rớt xuống đất. Người phụ nữ trung niên hiền hậu đứng bên cạnh thấy vậy nhặt giúp hộp thịt lên, xoay qua tính đưa cho cô gái trẻ nọ liền bị khuôn mặt của cô làm hoảng sợ. Gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp của cô tái nhợt như mất hết sức sống, trên làn da nổi lên chằng chịt những đường gân xám đen, đôi mắt đen láy hiện tại lại đục ngầu như mắt người chết, trợn trừng nhìn chằm vào người phụ nữ. “Bịch”, thịt hộp trên tay rơi xuống, người phụ nữ sợ hãi ngã ngồi dưới đất. Giây kế tiếp liền bị cô gái trẻ nhào qua. Một tiếng sau, người phụ nữ trung niên hiền hậu lồm cồm bò dậy, khuôn mặt hiền hậu bị gặm một mảng lớn, bên mặt còn nguyên thì nổi đầy gân xám đen giống như cô gái trẻ nọ, phần thân trước đã bị gặm đến chỉ còn xương, chỉ có chân tay là lành lặn…

Nơi nơi trong siêu thị bắt đầu truyền ra từng trận tiếng hét cùng tiếng gào như dã thú. Khung cảnh vốn đã hỗn loạn nay lại càng hỗn loạn hơn.

Không chỉ trong các siêu thị, vào lúc này, trên đường lớn khắp nơi trong thành phố cũng rất rối loạn. Xe cộ trên đường đông đúc, khó di chuyển lúc trước bởi vì một phần người đột nhiên phát điên mà trở nên càng thêm rối loạn. Đồng bạn ngồi đằng sau xe đột nhiên nhào lên cắn mình, người qua đường cùng dừng đèn đỏ đột nhiên bổ nhào qua tấn công, cảnh sát giao thông đang nghiêm chỉnh viết giấy phạt cũng đột nhiên phát điên… Nhiều người thấy cảnh tượng này hoảng sợ quá liền bất chấp cảnh sát, bất chấp luật lệ mà lái xe xông ra, lại bởi vì người đông xe nhiều mà tông vào nhau thành một đoàn.

Một buổi tối này, không riêng gì thành phố C mà khắp nơi trên toàn thế giới cũng đều rơi vào hoàn cảnh giống như vậy…

***********

Rạng sáng mạt thế ngày thứ hai, bầu trời ban ngày đã rút đi sắc đỏ quỷ dị đêm qua trở lại màu xanh lam như bình thường. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ vào buổi sớm mai tỏa ra, bao phủ khắp mọi nơi làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp, dễ chịu. Thế nhưng khung cảnh thực tế tàn khốc đang diễn ra trước mắt lại khiến họ không còn chút tâm tư nào để hưởng thụ một ngày mới xinh đẹp như thế này.

Trên đường, khác với sự ồn ào đông đúc tối hôm qua, hiện tại lại cực kỳ vắng vẻ, hoang tàn, nơi nơi đều là xe cộ vỡ, hỏng, không một bóng người. Loáng thoáng có thể nhìn thấy bên dưới một số chiếc ô tô bị lật úp có một vài “người” đang khó khăn bò ra, nhưng khi bàn tay của “họ” chạm phải ánh sáng lại đột nhiên như bị kinh sợ mà rút vào. Thế nhưng, tựa hồ như không nhận được bài học gì, một chốc sau lại duỗi tay ra, sau đó lại kinh sợ rút về. Xa xa, bên trong những con hẻm mà ánh mặt trời chiếu không tới cũng có một số “người” làm ra hành động như vậy, động tác trúc trắc như rô bốt, di chuyển chậm chạp như đứa trẻ mới chập chững biết đi, cứ như vậy tiến tới phía trước đến khi mũi chân chạm phải ánh sáng liền lùi lại một chút, sau đó lại ngu ngốc duỗi chân ra, rồi lại hoảng sợ lùi chân lại.

Trần Mặc gắp một miếng cá diêu hồng bỏ vào miệng, bộ dáng thực thỏa mãn, nếu xem nhẹ bàn tay nắm đũa có chút run rẩy và quầng thâm đen thùi dưới mắt ra thì mọi thứ đều hoàn hảo. Tối hôm qua nằm trằn trọc cả đêm đã giúp cậu bình tĩnh rất nhiều, nghĩ lại bản thân muốn tránh cũng không tránh được, thay vì cứ ngồi đây sợ hãi chờ chết thì liều mình biết đâu lại tìm ra đường sống. Ngạc nhiên tại sao cậu nhát gan như vậy? Làm một kẻ đọc truyện diễn biến gì đó đều diễn ra trong đầu đương nhiên không sợ rồi, Trần Mặc lúc trước cũng đọc nhiều truyện viết kinh khủng hơn mà có sợ chút nào đâu! Khi xuyên qua đây, ban đầu cậu cũng muốn dựa hơi nam chính, nam phụ để tung hoành. Vào lúc bị nam phụ cự tuyệt cũng muốn dùng lợi thế biết trước kịch tình mà xưng bá chứ! Thậm chí lúc cậu may mắn có được một cái không gian cũng thầm suy tính lung tung nhiều thứ lắm chứ, nhưng khi chân chính thấy rõ mạt thế mới biết nó đáng sợ thế nào. Thử hỏi một người bình thường thật sự có thể nhìn tận mắt một tang thi cắn xé một con người, máu me văng tứ tung mà còn bình tĩnh được? Nếu thật có, tâm lý người đó thật bình thường sao? Được rồi, gác qua chuyện này, sau khi quyết định sống mái với hoàn cảnh, cậu liền tranh thủ cất vật tư vào không gian, cùng với hứng thêm nước máy vào các thùng lớn để dự trữ trước khi nước bị nhiễm độc. Theo nguyên tác thì mạt thế ngày thứ năm nước sẽ bị nhiễm độc chẳng dùng được nữa. Còn có, mạt thế ngày thứ năm, tang thi sẽ không chậm chạp nữa mà hành động được bình thường như con người, sức lực cũng mạnh hơn con người một chút. Đừng thấy một chút mà khinh thường, tang thi không sợ đau, không biết mệt, lại cố chấp với máu thịt, một khi đã bám theo liền xác định bám riết không tha.

Bên ngoài là âm thanh tiếng thét, tiếng chửi mắng vang dội, bên này Trần Mặc sau khi ăn xong liền tiếp tục hì hục đưa đồ vào không gian, đổi thùng nước đã hứng đầy, cứ vậy quần quật suốt cho tới sáng hôm sau. Cất hết đồ ăn thừa cùng mấy thùng gia vị chưa dọn kịp vào không gian, nhìn căn phòng trống rỗng chỉ còn mỗi chiếc ti vi treo tường, trong lòng thầm cảm thấy an tâm không ít, lập tức tiến vào không gian.

Nơi này vẫn rộng lớn và hoang vu như cũ, đương nhiên nếu không tính đến đám vật tư chiếm một góc nhỏ trên nền đất đen của cậu. Trần Mặc đi đến nơi mình trồng thử năm cây dưa hấu, chỉ thấy nơi đó giờ mọc đầy dây leo xanh biếc phủ kín khoảng đất cỡ mười mét vuông, bên trên mọc đầy dưa hấu đã chín bự cỡ một vòng tay người trưởng thành. Cậu kinh hỉ sờ sờ trái dưa hấu, lớp vỏ lành lạnh, trơn nhẵn cảm xúc rất tốt, rồi đưa tay muốn cố bưng lên xem trọng lượng thế nào, chính là không ngờ bản thân vừa nâng một cái liền dễ dàng nâng được, chân mày lập tức nhíu lại nghi hoặc, ‘không phải chứ? Nhìn to vậy mà nhẹ hều, không lẽ trái có vấn đề?’ Nghĩ nghĩ liền quyết định bổ dưa hấu ra xem có phải có vấn đề gì không. Mặc niệm từ trong đống vật tư dao cắt dưa hấu, một con dao dài liền xuất hiện trong tay, đây là trong lúc vận chuyển đồ đạc Trần Mặc học được, lúc trong không gian hay bên ngoài, cậu chỉ cần mặc niệm món đồ đó liền có thể lấy khỏi không gian. Một đao nhẹ nhàng bổ đôi quả dưa hấu, nhìn bên trong ruột đỏ đều trông thật ngon miệng, không giống như bị hư hỏng gì. Lại vung vài đao chẻ nhỏ quả dưa thành nhiều miếng nhỏ, cậu cầm lên một miếng ăn thử. Vị ngọt ngào thanh mát của dưa hấu lập tức tràn ngập khoang miệng, đây là miếng dưa hấu ngon nhất cậu từng ăn trong đời, lại ăn thêm vài miếng, quả thật nhìn không ra nó có vấn đề gì, nếu có cũng chỉ là ngon hơn các loại dưa hấu khác thôi. Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, Trần Mặc tự quy kết nguyên nhân dưa hấu nhẹ như vậy là do không gian xong thì không nghĩ tiếp nữa. Lấy ra thêm một túi hạt giống bắp cải, một túi dưa leo và một túi cà chua, mỗi túi chỉ có bốn mươi hạt nên chỉ mất một tiếng cậu đã trồng xong, lại thu hoạch đám dưa hấu đã chín dùng tinh thần lực đưa nó vào khu để vật tư. Không gian này lúc Trần Mặc đưa đồ vào bằng tinh thần lực, vật tư sẽ tự động phân loại đặt ở phía Tây không gian, ví dụ như rau củ, từng loại rau củ sẽ được đặt riêng vào từng khu vực, rau cải vào khu rau cải, cà rốt vào khu cà rốt, cứ như vậy, các vật tư khác cũng được phân loại như vậy. Trồng xong túi dưa hấu còn dư lúc trước trồng thử, cậu dùng tinh thần lực lấy một cái chiếu ra trải xuống đất trống rồi nằm xuống nghỉ ngơi, bận rộn cả ngày tuy rằng sức lực không hao mấy nhưng tinh thần lực thì gần như không còn, trong đầu truyền đến từng đợt đau nhức khiến Trần Mặc khó chịu, có vẻ như không nên sử dụng tinh thần lực quá độ?

Bởi vì trong không gian thời gian ngưng đọng nên lúc Trần Mặc trở lại phòng mình vẩn là 7 giờ sáng. Thầm cảm khái không gian quả thật là một loại tồn tại gian lận đỉnh của đỉnh, cậu lấy ra một cái ba lô màu đen đã chuẩn bị lúc trước đeo trên lưng, dắt hai con dao nhỏ vào trong vớ sau đó kéo ống quần thể thao phủ xuống, co co chân cảm thấy không quá khó chịu mới dừng lại. Bộ đồ cậu đang mặc trên người là một bộ đồ thể thao màu đen thoải mái, trong ba lô cùng không gian đa số là loại quần áo này, đương nhiên còn có một số loại quần áo khác nữa nhưng không nhiều. Thật ra lúc đầu Trần Mặc cũng muốn bắt chước mấy truyện xuyên không mạt thế mua đồ dã chiến mặc, nhưng khi thấy cái áo bó sát liền lập tức bỏ suy nghĩ này, cậu chính là ghét nhất mặc áo bó người, thật ra người nào đó là ghét bỏ cơ thể không có một chút cơ bắp nào của bản thân đi? Cầm thanh kiếm Nhật đi đến bên cửa sổ, lấy ống nhòm cột bên dưới dây đeo ba lô ra đưa lên mắt nhìn xuống con đường trước khu nhà của cậu.

Khu phố Trần Mặc đang ở thuộc khu nhà giàu, khoảng cách các căn nhà cách nhau không quá gần, hai bên đường trồng đầy hoa hồng cùng thảm cỏ xanh được cắt tỉa xinh đẹp.Trên đường, cách hai mươi mét có một cái siêu thị lớn và một số cửa hàng phong cách sang trọng xung quanh. Lý do Trần Mặc chọn nơi thật sự là vì nguyên chủ chỉ có một căn này mua để có nơi ăn chơi, còn lại toàn ở nhà chính. Con đường bình thường vô cùng tấp nập hiện tại vắng vẻ không có lấy một bóng người, thế nhưng bên trong siêu thị có thể thấy rất nhiều thân ảnh chầm chậm chuyển động qua lại, ống nhòm hơi dịch chuyển tới mấy khu vực lân cận, một thanh niên từ bên trong một căn biệt thự ở hướng bắc đột nhiên chạy ra ngoài, trong tay cầm một cây gậy bóng chày hướng khu để xe kế bên chạy tới, nhưng chạy được nửa chừng, mấy con tang thi vốn ngại ánh sáng từ trong mấy con hẻm đột nhiên đi ra, thanh niên hoảng sợ khi thấy có nhiều tang thi như vậy liền quay đầu chạy trở lại hướng nhà mình, nhưng tang thi cố chấp với máu thịt sao có thể dễ dàng để con mồi ngon lành chạy thoát? vào lúc trước khi kịp chạy vào trong nhà thành công, hắn đã bị một con tang thi vồ được, sau đó là rất nhiều tang thi vồ lên kéo thanh niên nọ vào trong hẻm tối, trong không gian vắng lặng nhất thời chỉ có âm thanh la hét của thanh niên cùng tiếng gầm gừ của tang thi. Trần Mặc bỏ ống nhòm xuống xoa xoa khuôn mặt trắng bệch của mình một lúc rồi tiếp tục đưa ống nhòm lên quan sát. Cứ thế đến hơn 8 giờ rốt cuộc định hướng được đường đi ra khỏi nơi này. Mục tiêu của Trần Mặc là căn cứ thành phố B, cậu muốn dùng thời gian nhanh nhất tới đó định cư. Mạt thế một năm sau rất nhiều thành phố sẽ biến thành tòa thành chết. Mà, căn cứ thành phố B dưới sự quản lý của lực lượng quân đội dị năng giả cùng với khoa học kỹ thuật còn duy trì được một phần liền trở thành một trong chín căn cứ mạnh nhất trên toàn thế giới. Lúc đó, những người dân từ nơi khác kéo đến rất nhiều nên luật lệ xét duyệt để được vào trong cũng trở nên khó, đừng nói gì người thường, dị năng giả hệ cường hóa muốn vào ở cũng gặp khó khăn nữa là. Mà Trần Mặc không tính tiết lộ dị năng cho người khác nên phải lấy thân phận người bình thường vào trong. Thời gian đầu mạt thế luật lệ tại căn cứ thành phố B không quá khắc nghiệt, thành ra cậu mới muốn tới nơi đó đăng ký làm thành viên trước, về sau khỏi lo khó khăn.