Xe việt dã chạy nhanh trên con đường lớn đi qua khu trung tâm đô thị của thành phố E, nhìn nơi đã từng là địa điểm phồn hoa nhất nay lại trở thành một tòa thành hoang phế, khắp nơi là xe cộ hỏng hóc, quán xá cửa thì vỡ, hàng hóa trên quầy bị rơi vỡ lung tung. Trên mặt đường, sàn nhà hay kệ trưng bày vật phẩm đều có thể thấy loang lổ vết máu khô, tang thi lảng vảng khắp nơi, chỉ cần nghe âm thanh hay thấy sinh vật sống sẽ phát rồ lên mà đuổi theo. Cảnh tượng trước mắt quá tàn khốc làm cho lòng người lạnh lẽo, không gian trong xe rơi vào trầm mặc.
“Đội trưởng, phía trước đường đã bị chặn.” Thanh âm của nam nhân có vết sẹo dữ tợn đột nhiên vang lên phá vỡ trạng thái tĩnh lặng trong xe. Xuyên qua cửa kính có thể thấy một chiếc xe tải bị lật đang chắn ngang đường đi, mà cách đó không xa là một chiếc xe buýt cũng bị ngã nằm giữa đường, ngay bên cạnh xe buýt là hai chiếc xe ô tô bảy chỗ bị móp đầu. Tang thi bị kẹt trong xe buýt rất nhiều, nhưng vì bị cửa chắn lại nên chúng không thể ra ngoài được, chỉ có thể kêu gào cào cào móng tay vào mặt kính. Xem tình hình không có con tang thi nào chui lọt ra như vậy thì có vẻ như là một đoàn người chạy trốn trên xe buýt nhưng không may trên xe có người nhiễm bệnh, sau đó rối loạn khiến xảy ra tai nạn giao thông, kết quả tất cả đều thành tang thi.
Xe chỉ mới dừng vài phút mà tang thi đã bắt đầu tụ tập lại, Trương Gia Tuấn không trì hoãn thêm một giây phút nào, hắn hỏi nam nhân có vết sẹo dữ tợn trên mặt:
“Tạ Trì, còn đường nào khác để trở lại căn cứ không?”
“Còn một đường vòng qua khu cao ốc phía tây, nhưng gần đó có một bệnh viện lớn của thành phố, tang thi sẽ rất nhiều.” nam nhân có vết sẹo dữ tợn được gọi Tạ Trì sau khi xem bản đồ, đáp.
Mọi người nghe tới đây liền tự động bỏ qua con đường đó, vào ngày đầu mạt thế phần lớn người nhiễm bệnh đều đến bệnh viện, cho nên ai cũng biết bệnh viện là địa phương nhiều tang thi nhất sau khu mua sắm. Nếu phải lựa chọn, bọn họ tình nguyện xông pha với đám tang thi ở nơi này.
“La Uy, cậu đi dời đầu xe tải sang bên đường, Tạ Trì, anh đi dời đầu xe buýt. Nhớ kỹ, chỉ cần dời đủ khoảng cách để xe có thể qua được, sau đó lập tức lên xe. Trấn Bình, đợi khi vừa có đủ khoảng cách lập tức lái xe qua. Trần Mặc hỗ trợ mở cửa xe, tôi và Thùy Nhi hỗ trợ hai La Uy và Tạ Trì. Tất cả hành động!” Trương Gia Tuấn rất nhanh đưa ra phương án.
Trương Gia Tuấn vừa dứt lời, không một tiếng dị nghị nghị, mọi người lập tức tản ra hành động.
La Uy cùng Tạ Trì dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận hai đầu xe, Thùy Nhi và Trương Gia Tuấn dùng súng có lắp ống giảm thanh chạy đằng sau ngăn trở những con tang thi muốn tới gần. Trấn Bình đã rút đi vẻ mặt cợt nhả lúc bình thường, sau khi lên xe hắn nhanh chóng làm xong mọi công tác chuẩn bị, tiếp đó nắm chặt tay lái, ánh mắt chuyên chú quan sát, chỉ cần bên kia vừa hoàn thành liền lập tức chạy xe qua. Trần Mặc ngược lại rất bình tĩnh. Cậu lưu loát đóng kín cửa xe phòng ngừa tang thi xông vào, sau đó xuyên qua cửa kính nhìn diễn biến tình hình bên ngoài, loại chuyện quy mô năm, sáu mươi con tang thi tụ tập tấn công thế này Trần Mặc đã trải được vài lần, và lần nào cũng chạy thoát cho nên cậu thật sự cảm thấy không quá lo lắng. Với mấy người này nhìn rất mạnh, chắc chắn sẽ xử lý được thôi.
Đúng như suy đoán của Trần Mặc, hai đầu xe rất nhanh được dời đi, Trương Gia Tuấn cùng Thùy Nhi xử lý đám tang thi cũng rất thuận lợi. Chỉ đợi có vậy, Trấn Bình lập tức phóng xe tới. Trần Mặc rất phối hợp, xe vừa dừng liền mở cửa ra. La Uy là người đầu tiên lên xe, Tạ Trì lùi lại hỗ trợ Trương Gia Tuấn để Thùy Nhi lên xe. Tiếp đó là Tạ Trì, nhưng ngay khi hắn vừa bước một chân lên xe, biến cố liền xảy ra. Chỉ nghe ‘loảng xoảng’ một tiếng thật lớn, tiếp đó là âm thanh Thùy Nhi hét lên:
“Gia Tuấn! Cẩn Thận!!!” Sau đó Tạ Trì bị đẩy bay ra phía sau.
Một bóng đen đột ngột tập kích Trương Gia Tuấn nhưng vì Tạ Trì bị đẩy về hướng nó, bóng đen lập tức thay đổi mục tiêu công kích Tạ Trì. Sự việc diễn ra quá nhanh, dường như không ai kịp phản ứng cả. Vào giây phút móng vuốt đen nhánh của tang thi sắp chạm vào cổ mình, Tạ Trì cảm thấy bản thân xong đời rồi, hắn chỉ có thể sống đến hiện tại thôi ư? Nhưng móng vuốt tang thi chưa kịp cắm cắm vào cổ hắn thì một lực đạo cực mạnh đã đẩy hắn ra. Hắn được ai đó ôm chặt, lăn vài vòng trên đất, đến khi dừng lại, người cứu hắn vậy mà lại là cậu thiếu niên trông vô cùng yếu ớt được đội trưởng đem về.
“Thất thần cái gì? Chưa an toàn đâu!” Trần Mặc ôm lấy hắn bật nhảy về phía sau, hung hiểm tránh thoát một đòn tấn công nữa của tang thi Tạ Trì bị Trần Mặc mắng lập tức phục hồi, đợi cậu vừa đáp xuống đất liền ổn định thân mình vào tư thế chiến đấu.
Trương Gia Tuấn ngay lúc Trần Mặc cứu Tạ Trì cũng nhanh chóng phản ứng, hắn lập tức sử dụng dị năng công kích con tang thi biến dị. Nói là tang thi biến dị bởi vì vẻ ngoài của nó có chút khác biệt với tang thi bình thường, tạng người trở nên to bự hơn, xem chiều cao có lẽ đạt tới hai mét cũng không chừng, bắp thịt căng trướng phồng bự trông rất cồng kềnh, bên dưới da nổi đầy những sợi gân đỏ thô to trông vô cùng gớm ghiếc. Sức lực của nó mạnh hơn cả một dị năng giả lực lượng cấp 1. Trương Gia Tuấn bật người tránh né một trảo của tang thi, cùng lúc tay phải vung qua ném hai lưỡi đao gió về phía nó. Lưỡi đao gió rất chính xác mà chém trúng mặt của tang thi, nhưng chỉ lưu lại hai vết xước chứ không gây được bao nhiêu tổn thương cho nó. Tuy nhiên, hai lưỡi đao gió đó lại thành công chọc giận con tang thi biến dị. Nó tức giận gào lên một tiếng nhảy bổ vào Trương Gia Tuấn tấn công, nắm tay to bự liên tục đánh về phía hắn. Trương Gia Tuấn nhờ dị năng gió mà hung hiểm tránh thoát được, chỉ thấy những nơi hắn vừa tránh qua đều lưu lại mấy cái hố sâu, nếu mấy đấm đó mà trúng vào người hắn có thể tưởng tượng được hậu quả khôn lường.
Trần Mặc nhìn Trương Gia Tuấn đang chống đỡ chật vật, lại nhìn con tang thi biến dị, trong đầu xoay chuyển. Nhìn vẻ ngoài của nó giống tang thi cấp 2 trong nguyên tác miêu tả, mà theo phán đoán của cậu thì ngoài Trương Gia Tuấn và bản thân đều là cấp 1 thượng gia và trung gia ra thì những người còn lại đều chưa lên cấp 1, với tình thế này mà đối đầu với tang thi gần như sẽ thua. Nhưng nếu chạy trốn thì cậu có thể đảm bảo năm mươi phần trăm thành công. So sánh thiệt hơn, cậu liền chọn phương án chạy trốn. Trần Mặc lập tức nói ý định của bản thân cho Tạ Trì:
“Tang thi này quá mạnh, theo tình hình này Trương Gia Tuấn sẽ bị nó đánh bại sớm thôi. Tôi có dị năng tốc độ và lực lượng, tôi sẽ qua hỗ trợ anh ta trốn thoát khỏi tang thi biến dị. Anh phụ trách lái xe chạy đi, chỉ cần mở cửa xe, chúng tôi sẽ đuổi kịp lên xe.”
“Chắc chắn đuổi kịp?” Tạ Trì vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cậu.
Trần Mặc gật đầu biểu thị câu trả lời, hắn liền lập tức chạy đi về phương hướng xe việt dã.
Tang Thi biến dị nọ thấy con mồi của mình cứ liên tục tránh thoát được liền càng thêm bạo phát giận dữ, hai cánh tay thô to vung mạnh liên tục, mặt đất nơi chúng đi qua đều bị chấn vỡ. Trương Gia Tuấn né tránh một lúc liền có chút quá sức, dị năng vì liên tục công kích tang thi đã gần như suy kiệt, mắt thấy nắm tay tang thi sắp trúng mình, đột nhiên Trần Mặc chợt xuất hiện trong tầm mắt, nắm tay nhỏ gầy của cậu vung lên đối chọi với công kích của tang thi, sự chênh lệch về vóc dáng rõ ràng như thế vậy mà cậu lại thành công so ngang sức lực với tang thi biến dị đó, Trần Mặc bị lực chấn động lui về sau hai bước, con tang thi cũng bị loạng choạng một chút. Trương Gia Tuấn kinh ngạc không thôi nhìn cậu, Trần Mặc vừa ổn định thân người lập tức vận dụng dị năng tốc độ khiêng hắn chạy về hướng xe việt dã, đúng vậy, là khiêng đi, cậu chỉ là theo bản năng lựa chọn phương pháp nhanh nhất để cả hai cùng thoát. Nhưng trước xe việt dã đám người Tạ Trì hiện đang chật vật chống đỡ với đám đông tang thi thoát ra từ xe buýt. Nhìn tình cảnh phía trước, lại nhìn tang thi biến dị phía sau đang đuổi tới, nếu hắn cố chấp chạy lên xe thì mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm. Trương Gia Tuấn giây phút này lại cảm thấy bản thân đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, hắn nói với Trần Mặc:
“ Khi tôi bảo đám Tạ Trì rời khỏi đây, cậu hãy dùng dị năng tốc độ của bản thân trốn thoát.”
Không đợi Trần Mặc đáp lời, hắn liền đẩy Trần Mặc ra, hét lên về phía đám người Tạ Trì:
“Đội chiến đấu số 2 lập tức rời khỏi đây. Là mệnh lệnh.” Nói xong bản thân dùng dị năng gió gia tăng tốc độ chạy hướng vào vùng cây cối rậm rạp bên đường, chạy sâu vào rừng cây. Tang thi biến dị thấy con mồi của mình chuyển hướng cũng xoay người đuổi theo.
Đám Tạ Trì đỏ mắt nhìn phương hướng Trương Gia Tuấn chạy đi, Thùy Nhi muốn đuổi theo lập tức bị Trấn Bình một phát bắt được tống vào xe, bản thân cũng lên xe, Tạ Trì yểm trợ phía sau cho La Uy lên trước sau đó bản thân cũng lên. Nhìn nơi Trần Mặc đứng nay đã không có bóng dáng một ai, hắn trầm mặc đóng cửa lại. Xe rất nhanh liền phóng đi lưu lại phía sau một đám khói bụi mù mịt.
Bên này, Trần Mặc vội vàng đuổi theo Trương Gia Tuấn, không mất bao lâu đã đuổi kịp. Có điều, tình hình lại đang rất gay go. Chỉ thấy hắn nằm bất tỉnh trên mặt đất, mà trên ngực thì bị cào ra bốn vết thương sâu hoắm, máu tươi trào ra từ miệng vết thương ngay lập tức biến thành màu đen là biểu hiện của việc bị nhiễm bệnh độc. Mắt thấy tang thi biến dị muốn tiếp tục tấn công, Trần Mặc lập tức xông qua chống đỡ công kích của nó. Cậu dùng dị năng tốc độ di chuyển linh hoạt né tránh công kích của tang thi, khiến nó bị rối loạn vì không đuổi kịp, sau đó kết hợp tốc độ và lực lượng gia tăng lực đạo của kiếm Nhật, thừa dịp tránh né mà bật người lên chém mạnh vào đầu tang thi. Lưỡi kiếm phát ra tiếng “keng” thanh thúy như chém vào miếng sắt rồi vỡ ra làm hai. Trần Mặc “chậc” một tiếng nhanh chóng lui ra xa cách tang thi ba mét. Tuy không thành công giết nó nhưng nhờ dị năng nên vẫn lưu lại được một vết thương sâu khoảng nửa phân. Cậu thầm nghĩ, không tệ! chứng tỏ là cậu vẫn có thể gây ra thương tích cho nó, không uổng công dị năng hao tinh thanh của mình. Nói ra liền tức chết người, theo nguyên tác thì mỗi lần muốn tăng cấp dị năng, những người khác chỉ cần có một viên tinh thạch cùng cấp là đươc, vậy mà tới cậu là phải tới ba viên. Không chỉ vậy, đây là dưới điều kiện cậu đã ngồi tu luyện tích cóp năng lượng trong không khí nửa tháng đấy. Về sau tăng cấp xong, một viên tinh thạch cấp 1 vậy mà chỉ lưu lại trong hồ chứa năng lượng của cậu chưa được nửa tách trà năng lượng nữa…
Bỏ qua chuyện đó, Trần Mặc sau khi một thanh kiếm đã ra đi liền từ trong ba lô lấy ra một thanh khác giống y chang thanh kiếm kia. Đây là cây cuối cùng cậu có nên Trần Mặc cẩn trọng hơn khi chiến đấu. Tang Thi biến dị lại tấn công, nó có vẻ rất là tức giận, tốc độ vung tay nhanh và mạnh hơn trước rất nhiều, Trần Mặc vẫn áp dụng cách trước dùng tốc độ làm nó rối loạn. Nhưng lần này lại không được thuận lợi, Tang thi biến dị hình như đã bắt đầu quen với tốc độ của cậu, mỗi lần vung tay đều suýt soát gần như bắt được cậu. Trần Mặc chật vật né tránh, thầm nghĩ không ổn, nếu kéo thời gian thêm nữa khả năng rất cao là cậu sẽ bị nó bắt được, phải hành động thật nhanh. Trần Mặc cắn răng một cái nắm lấy kiếm xông lên, tang thi biến dị thấy cậu tiến gần thì vung vẫy cánh tay muốn túm lấy cậu. Trần Mặc linh hoạt sà người xuống đất tránh né, một giây sau khi cánh tay vừa qua khỏi đầu, cậu lập tức bật người nhảy lên đạp trên vai to bự của tang thi biến dị mượn lực đâm mạnh vào vết thương trên đầu nó. Lại keng một tiếng thanh kiếm còn lại cũng đi tong, Trần Mặc thầm chửi một tiếng nhảy xuống khỏi vai tang thi biến dị ngay lức nó xoay đầu muốn cắn cậu. Không chần chờ một giây phút nào, từ không gian lấy ra một con dao thái, đây là từ trong đống vật tư cậu sưu tập được ở siêu thị. Trần Mặc nắm lấy dao thái tiếp tục xông vào tang thi biến dị, trong đầu thầm niệm, một lần nữa.
Khi Trần Mặc vừa xông vào tầm mắt của tang thi, nó lập tức vung một tay đánh mạnh về phía cậu, Trần Mặc rất nhanh né tránh, giống như trước bật người nhảy lên. Nhưng cậu vừa nhảy, một cánh tay khác của tang thi biến dị đột ngột xuất hiện trước mặt, Trần Mặc không kịp phản ứng bị nó đánh bay ra ngoài, lưng đập mạnh vào thân cây, phun ra một ngụm máu tươi rồi rơi bịch xuống đất. Trần Mặc ôm ngực, cảm giác đau đớn từ bên trong truyền đến từng trận, hiển nhiên đã bị nội thương. Lại một cánh tay của tang thi biến dị vung lên, Trần Mặc do nội thương làm cản trở hành động, bị tang thi đập một cái chị kịp dùng dị năng lực lượng bao bọc cơ thể, cả người bị đánh lún vào trong đất. Tang thi biến dị nhấc Trần Mặc lên, khuôn mặt cậu nhiễm đầy máu tươi, tầm nhìn và ý thức trở nên mơ hồ. Trong đầu lúc này chỉ còn một ý niệm giúp cậu chống đỡ mà nắm chặt dao thái, “một nhát nữa!”.
Giây phút tang thi cắn mạnh vào cổ Trần Mặc, đau đớn kịch liệt làm cậu đột nhiên tỉnh táo, cậu chống tay lên vai tang thi dùng sức đẩy bản thân lên cao, mặc kệ miếng thịt trên cổ cậu vì hành đó mà bị xé đi, máu trào ra liên tục. Tang thi biến dị thấy con mồi của mình giãy giụa liền dùng sức giữ lại, nhưng Trần Mặc dường như đột phát sức mạnh, cậu dùng hết sức mình đẩy một cái liền túm được đầu tang thi. Con tang thi biến dị giận dữ lập tức cắn vào hông Trần Mặc, cậu nhíu cũng không nhíu mày lấy một cái, trong mắt chỉ còn lại cố chấp điên cuồng, cánh tay đưa lên dùng sức đâm vào miệng vết thương trên đầu tang thi. Tang thi dường như cảm giác được nguy hiểm, mãnh liệt giãy giụa, nhưng đã muộn. Dao thái theo lực đạo của Trần Mặc lún vào sâu, tang thi biến dị liền bất động ngã xuống đất. Trần Mặc cũng theo quán tính rơi xuống bên cạnh nó, tầm mắt mơ hồ biến đen sau đó triệt để bất tỉnh.
Ngay Khi Trần Mặc mất đi ý thức, từ ngực cậu bắt đầu tuôn ra vô số dây leo màu trắng bạc mọc đầy gai nhọn, chúng nó như có ý thức mà vươn dài cuốn lấy người cậu, đến khi Trần Mặc bị bọc lại thành một quả cầu gai bạc khổng lồ treo lơ lửng cách mặt đất một mét mới dừng lại. Mà bên trong quả cầu gai, vô số tia năng lượng trắng bạc liên tục được sản sinh từ những sợi dây leo đang không ngừng tràn vào cơ thể cậu, vết thương to nhỏ trên người dùng mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng lành lại.