Trần Mặc Xuyên Thư

Chương 14: Mạt Thế Tới




Trần Mặc bỏ túi thịt khô vào trong ba lô, lại kiểm kiểm bên trong một hồi đến khi cảm thấy tạm ổn liền đeo lên vai, cậu ôm lấy thanh kiếm Nhật mà bản thân đã đặt mua lúc trước đầy bất an ngồi trước cửa sổ. Bây giờ mới chỉ 2 giờ 16 phút, bên ngoài bầu trời vẫn còn tối đen như mực. Những ngôi sao lấp lánh tràn đầy khắp bầu trời tỏa sáng xinh đẹp vô cùng khiến cho người ta nhìn thấy đều muốn cất tiếng khen ngợi. Thế nhưng cảnh đẹp ấy lại chẳng thể bắt lấy sự chú ý của Trần Mặc, cậu đăm đăm nhìn bầu trời, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên qua khoảng không tối đen ấy nhìn một thứ gì đó…

“Đùng Đoàng!” Tiếng sấm sét đột nhiên vang lên giữa không gian vắng lặng phi thường rõ ràng, Trần Mặc giật mình ôm chặt thanh kiếm cảnh giác nhìn xung quanh. Khi tầm mắt chạm đến bầu đã biến thành màu đỏ máu, lòng cậu run lên. Tới rồi! Trong lòng vừa nghĩ, một cơn mưa cũng lập tức ào đến. Mưa rất lớn, hạt mưa đỏ thẫm như máu bay múa giữa không gian tối đen trông quỷ dị mà âm trầm.

Trần Mặc đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng đánh úp tới, cậu loạng choạng vịn tường muốn đứng vững nhưng lại không ngờ cánh tay của bản thân lại trở nên vô lực, thân thể trượt xuống sàn nhà. Trước khi mất đi ý thức, trong đầu vẫn mơ màng tự hỏi “không phải nói nguyên chủ không có dị năng sao? thế nào mà…”

[Cơn mưa máu rơi tầm tã nguyên một đêm lại chẳng một ai ý thức được có mối nguy hiểm đang tập kích họ. Trong không khí, hàng vạn sinh vật kỳ lạ thân dài trong suốt cùng đầu nhọn đỏ sậm dùng tốc độ cực nhanh hướng về nơi có hơi thở của sự sống. Chúng đủ nhỏ để có thể len lỏi vào những khe hở của những ngôi nhà, tham lam mà điên cuồng chui vào cơ thể con người. gặp máu, chúng liền hòa tan thành một điểm nhỏ màu đen sau đó chậm rãi lan ra. Cơ thể bị kí sinh lập tức trở nên nóng hổi như bị sốt, mười hai tiếng sau liền biến thành tang thi.

Có người khi sinh vật vừa kí sinh lập tức bị máu nuốt chửng, không bị ảnh hưởng.

Lại có một số trường hợp đặc biệt, sau khi sinh vật ký sinh hòa tan rồi lại kết tinh thành một viên đá nhò tựa hạt gạo, cơ thể cũng nóng hổi phát sốt. Họ là những dị năng giả “trích: Mạt Thế chương 1”].

Trần Mặc bị âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức, tới khi ánh mắt đã lấy lại tiêu cự cậu chợt nhớ ra tình cảnh lúc sáng sớm, lập tức bật dậy. Một cơn đau đầu mãnh liệt liền ập đến khiến cậu nhịn không được ôm đầu rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt. Qua một lúc lâu, cơn đau mới dịu đi, Trần Mặc thở nhẹ ngồi dựa vào tường, bàn tay áp vào trên trán. “Sốt rồi!” Cảm nhận được độ nóng trên trán, cậu chán nản thì thầm. Trong truyện nguyên chủ rõ ràng là người bình thường nhưng sao đến bản thân lại biến dị? Không biết cậu là dị năng giả hay tang thi nữa. Mệt mỏi, ánh mắt chuyển đến những vật tư mà bản thân đã chuẩn bị, từng dòng cảm xúc bất lực, tủi thân, chán nản đan xen vào nhau, Trần Mặc khó chịu lắc lắc đầu. Đậu xanh nó dẹp hết! Biến gì thì biến, cậu không quan tâm nữa.

Vịn tường đứng lên, Trần Mặc nhìn đoàn xe cứu thương chạy qua chạy lại trên đường, lại sờ sờ trán mình. Nóng như vậy không gọi xe cấp cứu mới là lạ. Xoay người loạng choạng đi vào phòng tắm, cơn nóng làm cậu khó chịu, dù sao cũng chết, ít nhất cậu phải chết thật thoải mái mới được. Đổ đầy bồn nước mát, Trần Mặc cởi đồ ngồi vào bồn tắm. Khi cơ thể trầm xuống nước, cậu trợn to mắt nhìn từng làn khói mỏng bốc lên từ cơ thể mình. Đậu xanh! Nóng khoa trương tới vậy? sau đó, ánh mắt cậu chạm tới một thứ trên ngực mình. Cái gì đây? ngón tay nhỏ nhắn vuốt nhẹ lên hình xăm hoa hồng đỏ tươi trên ngực, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Trong truyện đâu có nói gì về những người biến dị có hình xăm đâu? Nhưng là… khẽ mân nhẹ cánh môi, cậu từng đọc rất nhiều truyện xuyên không, và đa số những người sau đợt biến dị có hình xăm đều là… tùy thân không gian. Từ này vừa xuất hiện trong suy nghĩ, Trần Mặc lập tức cảm thấy không gian trước mặt vặn xoắn, chớp mắt liền rơi bộp xuống đất. Đúng vậy, là rơi bộp xuống đất! Trần tiểu thụ trần truồng ngồi trong bồn tắm, sau khi dịch chuyển liền dùng nguyên tư thế đó mà dịch chuyển, hậu quả là mông trần hôn đất đau tới nhe răng trợn mắt. Có điều Trần tiểu thụ lại không mấy quan tâm, xoa xoa mông đứng lên, vẻ mặt vui sướng nhìn xung quanh. Cậu… cậu có không gian! Cậu có không gian tùy thân! Vậy là cậu không phải tang thi. Đậu xanh nó mừng đến muốn khóc. Và thật, Trần Mặc khóc! Cậu xoa xoa đôi mắt ẩm ướt quan sát không gian của bản thân. Rộng quá! là nhận xét đầu tiên của Trần Mặc, chuẩn nghĩa đen. Không gian rộng tới không thấy điểm cuối chỉ có bầu trời và mặt đất đen… hết rồi. Trần tiểu thụ giật giật khóe môi, người ta không gian không có bảo vật cũng là cây cối, rau quả đầy đất, linh tuyền này nọ, sao tới cậu có toàn là đất với đất? à mà thôi, có không gian là may rồi, có thể cất trữ vật tư bản thân mua. Nhìn nhìn không gian một lần cuối, Trần Mặc dựa theo kiến thức hốt được từ những bộ truyện xuyên không đã đọc, mang tâm lý may mắn mặc niệm. Rời khỏi không gian! Lập tức không gian trước mặt lại vặn vẹo, chớp mắt rơi xuống bồn tắm, nước trong bồn văng tung tóe trào ra bên ngoài. Mông của Trần tiểu thụ liền hôn đáy bồn tắm. Đỡ cái mông đầy đau đớn đi ra phòng khách, Trần tiểu thụ gương mặt sáng ngời cười vui vẻ đi tới bên những vật tư của bản thân… chậc, nếu xem nhẹ dáng đi dị dạng của cậu thì có thể xem như là cảnh đẹp ý vui.

Trần Mặc chạm tay vào thùng mì, bắt đầu áp dụng kinh nghiệm đọc truyện mặc niệm thùng mì đi vào, chính là… không có gì xảy ra ra cả. Cậu nghi hoặc làm thêm vài lần nhưng vẫn không được. Không lẽ không thể đem đồ vật vào? Trần Mặc chán nản ôm thùng mì, nếu không thể cất vào không gian vậy phải trữ ở đây rồi. Nghĩ nghĩ một lúc, trong đầu cậu chợt lóe một ý tưởng, cậu chạy qua khu để hạt giống lấy một túi hạt dưa hấu ôm chặt rồi mặc niệm vào không gian. Không gian trước mặt vặn vẹo, một giây sau cậu liền đứng trên bãi đất đen. Trần Mặc nhìn túi hạt giống vẫn còn trong tay mình lập tức vui mừng, không thể mặc niệm nó đi vào nhưng nếu bản thân ôm liền có thể. Nghĩ vậy nhưng Trần Mặc không lập tức đi ra mà ngồi xuống đào năm cái hố nhỏ bỏ vào mỗi hố một hạt dưa hấu rồi lấp đất lại sau đó mới rời đi. Quần quật cả buổi Trần Mặc lại chỉ mới dọn được khu chứa gạo, lục lục túi quần cầm điện thoại xem thời gian, đã hai giờ chiều, hèn gì thấy đói bụng như vậy. Trần Mặc vừa đi vào nhà bếp vừa than thở. Cậu không nhận ra bản thân sau khi tiến vào không gian đã khỏe lại một cách lạ lùng…

Tại căn cứ, nam chính Tần Hạo và nữ chính Trần Tuyết Linh lại đang rơi và cục diện rối rắm, mạt thế tới sớm hơn dự định khiến họ trở tay không kịp. Tần Hạo nhìn từng tốp người bị sốt cao được đưa vào phòng cách li đã chuẩn bị lúc trước, mày cau chặt. Hơn một nửa số người trong căn cứ đều có dấu hiệu biến dị, hắn đã nghe Trần Tuyết Linh báo trước về điều này nhưng không ngờ lại nhiều người bị như vậy. Hiện tại còn rất nhiều người nhà đàn em của hắn chưa kịp tới căn cứ, mạt thế lại còn tới sớm hơn dự kiến một tháng. Vả lại, Hắn nâng mắt nhìn Trần Lăng cùng Trương Gia Tuấn bị nâng đi, trong lòng xẹt qua một chút cảm xúc nghi hoặc cùng lo lắng, hắn thế nhưng không có một chút dấu hiệu biến dị nào. Theo Trần Tuyết Linh thì dị năng giả trước khi kích phát năng lực cũng có dấu hiệu biến dị giống như người sẽ biến thành tang thi, hắn lại không có một chút dấu hiệu nào, nếu vậy… nghĩ tới đây, nắm tay hắn thầm siết chặt. Lúc này, có một người tiến tới bên hắn.

“Chủ nhân! Đã đưa tất cả đã được đưa vào phòng cách li.” Người đến là Thập Nhất. Tần gia là một thế gia lâu đời, bên ngoài nhìn như một thương gia thành đạt, đằng sau lại nắm giữ thế lực ngầm trong nước. Nên con cháu Tần gia từ nhỏ đều có vệ sĩ đặc biệt bên người. Để chắc chắn họ trung thành, Tần gia thu nuôi những đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi có tố chất tốt sau đó nuôi dưỡng dạy dỗ rồi đưa đến bên người con cháu Tần gia, hơn nữa để đảm bảo, mỗi một người trước khi đưa đến bên chủ nhân đều được cho uống một viên độc dược. Loại độc này không có thuốc giải, đối tượng trúng độc vào mỗi cuối tháng sẽ bị cơn đau kinh khủng dằn vặt. Họ phải uống thuốc cưỡng chế mới có thể chống được. Thập Nhất là một trong số họ, hắn và bốn người nữa được đưa tới bên chủ nhân từ nhỏ.Tần Hạo trong mắt họ giống như một thủ lĩnh hơn, hắn dùng bản lĩnh cùng tài trí của bản thân thu phục họ, khiến họ toàn tâm toàn ý bị thu phục. Thật ra hắn rất mạnh, không cần bọn họ theo bảo vệ, chính là nhận bọn họ để tránh sự phiền toái của ông hắn thôi.

“Kêu Thập Ngũ đến nhà Phương Viễn đón vợ chồng Phương Gia lại đây. Thập Tam và Thập Tứ đi qua khu vật tư tăng tốc độ chuyển vật tư vào căn cứ, phải thật nhanh. Cậu và Thập Nhị quản lý mọi việc ở đây cho tới khi tôi trở lại.” Thập Nhất đáp một tiếng lập tức rời đi. Tần Hạo nhìn tình hình căn cứ một chút rồi cũng rời đi. Hắn phải về nhà chính Tần gia, lão già sẽ nghĩ hắn điên cho xem, nhưng ông nội chắc chắn sẽ tin hắn.

Ngoài đường hiện tại phi thường nhốn nháo, người dân bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, liên tưởng tới sự việc quái vật lúc trước khiến họ bất an, ai nấy đều cấp tốc đi mua vật tư. Các siêu thị, tạp hóa… lập tức đều chật ních người.

Khu chung cư Thân Thiện, Hoa Vũ khó khăn bò xuống giường, cơn sốt cao khiến hắn choáng váng mặt mày, tay chân bủn rủn nhưng vẫn gắng sức di chuyển. Không phải vì muốn xuống, là vì lão già của hắn chưa dậy. A Đại có thói quen dậy rất sớm, bình thường cho dù hôm qua làm việc mệt mỏi cũng sẽ dậy sớm gọi hắn, hôm nay đã trễ thế này vẫn chưa dậy, chắc chắn có chuyện. Lúc Hoa Vũ tới được trước cửa phòng A Đại cũng đã là nửa tiếng sau, mồ hôi lạnh thấm ướt áo hắn nhưng Hoa Vũ không buồn để ý, gian nan mở cửa phòng thì thấy A Đại đang nằm trên giường, khuôn mặt ông đỏ bừng hiển nhiên là sốt cao. Hoa Vũ cố sức loạng choạng đến bên giường A Đại đặt tay lên trán ông, nóng hổi như muốn phỏng người, hắn hốt hoảng tìm di động gọi xe cấp cứu nhưng đường dây liên tục báo bận, chán nản quăng chiếc điện thoại qua một bên. Hắn vừa ngồi dậy muốn đi kiếm đồ hạ sốt cho A Đại thì đột nhiên trước mắt tối sầm, nãy giờ vì quá lo lắng cho A Đại hắn lại quên mất bản thân cũng đang sốt cao, gắng sức di chuyển một lúc lâu đã rút hết sức lực còn sót lại của bản thân. Hắn ngã xuống trước cửa toilet, bất tỉnh…