Ăn sáng xong Trương Lệ Thu dẫn Trần Tuyết Nhi lên lầu thử váy.
Vào đến phòng, Trần Tuyết Nhi mở lời: "Căn phòng đẹp lắm đó cô, ở trong đây con cứ tưởng mình lạc vào thế giới thần tiên, đẹp chịu không nổi luôn."
"Con thích căn phòng này là được rồi. Lúc trước cô mong có con gái nên đặt biệt trang trí riêng một căn phòng thế này, nhưng mà, haizz, số cô không có phước phần.", Trương Lệ Thu nhìn ngắm một vòng, sau đó nắm tay cô bước đến bên tủ quần áo, hào hứng nói tiếp: "Lúc trước cô đi shopping gặp váy nào dễ thương là muốn mua, kết quả mua để cả một tủ nhưng không ai dùng cả, giờ đây có con rồi, con giúp cô xử lí chúng được không?", nói xong mở cửa tủ, còn nhướng nhướng mắt hướng về phía tủ đồ.
Trần Tuyết Nhi lắc đầu xua tay nói: "Cô cho con ở nhờ với chăm lo cho con vậy con đủ ngại rồi, giờ cô còn tặng đồ nhiều vậy, con không dám nhận đâu cô, mẹ con dặn đi dặn lại nhiều lần lắm rồi."
"Nếu con không mặc thì cũng không ai dùng, lúc nãy cô còn khí thế bừng bừng nói với chú là chiều nay sẽ đi sắm thêm cho con nữa. Mà con lại từ chối cô", Trương Lệ Thu tỏ vẻ buồn buồn, lại nói tiếp: "Để sau này cô nói với mẹ con được mà, con cứ nhận đi, nhà này có mình con mặc là phù hợp, không cho con không lẽ để cho cô sao? Con thử xem có vừa không, cô mua nhiều kích cỡ lắm."
Biết mình không thể từ chối nữa cô đành thuận theo Trương Lệ Thu, vào thay từng cái váy, từng bộ đồ ngủ xinh xinh. Thử xong một lượt, cô cảm thấy thức ăn buổi sáng đã tiêu hao gần hết, năng lượng cũng bị hút sạch, đầu tóc rối tung rối mù cả lên.
"Con mặc đúng là đẹp nhất, cô nhìn không sai chút nào.", Trương Lệ Thu lúc này mới cảm thấy thoả mãn nên lấy vài món Trần Tuyết Nhi mặc không vừa rời đi.
Căn phòng có lắp máy lạnh nhưng Trần Tuyết Nhi lại cảm thấy vừa mệt vừa nóng, ngã thẳng lên giường mà nằm. Một lúc lâu sau mới hồi phục được năng lượng, cô tung tăng đi tới tủ tuỳ ý lựa chọn một chiếc váy để thay.
Chiếc váy màu hồng phấn, là một chiếc váy trơn dài ngang gối, với phần eo ôm sát và phần tay áo hơi xoè, kiểu cách đơn giản lại nhìn rất dịu dàng.
Phải nói rằng trang phục Trương Lệ Thu mua toàn là đồ đắc tiền, vải mềm mịn mà mát mẻ, mặc vào cực kì dễ chịu, đường may cũng tinh tế tỉ mỉ. Đời trước cô từng là QC*, ít nhiều cũng sờ qua nhiều loại vải đắt đỏ, kiểm qua nhiều loại đường may của áo quần kiểu cách nên có thể thẩm định một chút.
*Quality Control: kiểm soát chất lượng, thuật ngữ trong ngành dùng để nói nhân viên kiểm hàng.
Trần Tuyết Nhi thoa chút son, tự ngắm mình trong gương, sau đó xoè váy xoay hai vòng: "Nhìn mình càng ngày dễ thương rồi nha, tóc dài hơn rồi nè, trông giống công chúa quá ta... Hihi... Vậy phải chờ hoàng tử tới hôn mới tìm được tình yêu rồi."
Phía dưới lầu, cả nhà đang có mặt tại phòng khách.
Huỳnh Công Trạch đang xem tài liệu.
Trương Lệ Thu ngồi đối diện, lấy 1 miếng táo lên ăn rồi quay sang nói với Huỳnh Công Nam đang ngồi ghế đơn bên kia: "Con chú ý quan tâm Tuyết Nhi hơn một chút, con bé vừa mới tới nhà mình, còn lạ lẫm lắm. Con học chung với con bé nên cũng xem là thân quen hơn ba mẹ, nên giúp con bé nhiều hơn, bồi đắp tình cảm vào."
Ngừng việc xoay rubik, Huỳnh Công Nam ngước mắt lên nhìn mẹ mình: "Tại sao con phải tốt với cậu ấy? Tại sao phải bồi đắp tình cảm? Cũng đâu phải là người yêu, vừa lùn lại còn xấu, ai mà yêu thương cho được.", miệng thì nói vậy nhưng môi lại bất giác cong lên.
Trương Lệ Thu định nói gì đó nhưng nghe tiếng bước chân, nên đành im lặng.
Huỳnh Công Nam cũng nghe tiếng động, ngước mắt lên nhìn chăm chú khoảng một phút, sau đó ngay tức khắc quay đầu về cục rubik, vẻ mặt thì rất điềm nhiên như ngày thường, nhưng nếu tinh mắt thì có thể thấy tay anh đang run.
Trương Lệ Thu ngồi im lặng quan sát hai đứa nhỏ, nhìn lên Trần Tuyết Nhi xong lại nhìn về Huỳnh Công Nam.
"Đã nói là thằng nhãi này có ý với con bé mà, cứ miệng độc mồm thối đẩy con người ta ra xa, con bé xinh xắn dễ thương như vậy nếu để vuột mất thì biết tính làm sao?" Trương Lệ Thu nghĩ thầm, sau đó cười tươi như nắng sớm.
Trần Tuyết Nhi đi xuống, chào cả nhà rồi ngồi xuống ghế.
Trương Lệ Thu ngồi sát lại Trần Tuyết Nhi, nói: "Đẹp như thiên thần luôn, nhưng mà đôi giày này của con không hợp, con mang size mấy để chiều nay cô đi mua vài đôi hợp hơn."
Cô gượng gạo nói: "Không cần, không cần, để mai con tự đi mua cũng được mà."
"Không sao, con cứ yên tâm, cô lựa thì đảm bảo không xinh không tặng." Trương Lệ Thu nháy mắt đảm bảo.
"Chân con hơi to nên giày thì mang size 38, còn những loại còn lại size 37.", càng nói đến cuối giọng cô càng nhỏ.
Nghe xong câu đó, Huỳnh Công Nam nhìn cô với vẻ thâm sâu và nói: "Cậu mang size lớn vậy. Sao tôi thường nghe con gái chỉ mang 36 37 gì thôi, cậu tới 38 luôn."
Trương Lệ Thu đang hào hứng thì bị thằng con nhà mình chọc cho bay mất tâm tình, cứng đờ mà liếc sang.
Huỳnh Công Nam đang định mở miệng nói "Cũng đúng thôi, với cái thân hình của cậu thì cũng không mong những thứ bình thường sẽ giống người bình thường". Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chết người kia thì bao nhiêu con chữ vừa tới bên miệng cũng chạy ngược hết vào trong bụng.
Lúc này Huỳnh Công Trạch mới xem xong xấp giấy A4 kia, ngước mắt lên nhìn mọi người sau đó nói với Tuyết Nhi: "Con chờ chú một chút, chú đi gọi điện thoại sắp xếp công việc, khi nào xong thì chở con về lấy đồ."
Nghe vậy cô vội vàng trả lời: "Dạ không sao đâu chú, chú cứ sắp xếp hết công việc rồi chở con đi cũng được, hôm qua tới nay chắc vì nhà con nên chú mới phải bận rộn vậy, sáng nay chú còn không đi làm nữa."
Nghe Trần Tuyết Nhi nói thế, Huỳnh Công Trạch bật cười: "Con xem con kìa, sao cứ thích nói lời khách sáo với chú y như ba con vậy đó. Chú với ba con là chỗ quen biết cũ nên không có gì là phiền hay mất công hết.", nói xong đứng dậy cầm điện thoại di động ra ngoài gọi điện.
Ngồi trong phòng Trương Lệ Thu vừa trò chuyện với Trần Tuyết Nhi vừa giáo huấn Huỳnh Công Nam đang cụp mắt ngồi đối diện.
"Con đừng để bụng lời của Công Nam, nó hay nói như vậy nhưng tính tình không tệ đâu, ở chung một thời gian con sẽ phát hiện được vài điểm tốt của nó thôi.", nói xong cầm gối quăng qua chỗ Huỳnh Công Nam. Sau đó nói tiếp: "Con cứ tự nhiên thoải mái, nếu Công Nam có ức hiếp con thì nói cho cô biết, cô đứng ra đòi lại công đạo cho con."
Trần Tuyết Nhi cười: "Dạ con biết rồi."
Huỳnh Công Nam nhìn mẹ mình với vẻ bất lực: "Rồi ai mới là con ruột của mẹ? Nhìn vào cứ tưởng mẹ lượm con ở đâu về nuôi 18 năm, rồi bây giờ mới tìm được con gái ruột vậy đó."
Trương Lệ Thu nhìn con trai mình với vẻ ẩn ý: "Dù hiện tại không phải con của mẹ nhưng tương lai thì không hẳn.", nói xong còn cười rất tươi.
Trần Tuyết Nhi: "........."
Huỳnh Công Nam: "Mẹ nói vậy là ý gì? gì mà hiện tại không phải nhưng tương lai thì không hẳn?"
Không nghe thấy câu trả lời.
Huỳnh Công Nam lại hỏi: "Hôm nay mẹ không làm bánh hay đọc sách nữa à?"
"Không, hôm nay mẹ phải đi về nhà con dâu... À không.. Về nhà Tuyết Nhi để dọn đồ, những việc đó không quan trọng bằng.", Trương Lệ Thu suýt chút lỡ miệng gọi con dâu tương lai.
Thấy mẹ mình có gì đó lạ lạ, Huỳnh Công Nam lại hỏi: "Mẹ nói gì mà con dâu, mẹ đang giấu con gì đó phải không?"
Trần Tuyết Nhi ngồi im lặng nhìn hai mẹ con trước mặt, cố gắng nén mình thành một nắm không khí.
Trương Lệ Thu lắc đầu: "Không, mẹ có gì mà giấu con chứ, mẹ còn cần phải giấu gì sao?", hồi phục tâm tình bất ổn lại, lập tức ra lệnh: "Một chút nữa con cũng đi cùng để dọn phụ Tuyết Nhi, nghe rõ chưa?"
Huỳnh Công Nam: "......"
Trần Tuyết Nhi: "....?...."
Khoảng 30 phút sau, Huỳnh Công Trạch xử lí xong công việc của mình, chở Trần Tuyết Nhi đi về nhà để lấy đồ.
Trước khi lên xe, Trần Tuyết Nhi xoay người lại nói: "Một mình con về lấy được rồi ạ, cũng không có gì nhiều, chỉ là sách vở với đồ dùng cá nhân thôi, cô với Công Nam không cần cất công đi đâu."
Giả vờ như bản thân không nghe gì, Trương Lệ Thu vẫn vui vẻ lên xe, còn Huỳnh Công Nam thì đang bị giai cấp thống trị đàn áp nên mặt ủ mày chau.
Để Trần Tuyết Nhi ngồi chung với anh, cô lại cảm thấy thế giới dường như bị thiếu không khí trầm trọng, xung quanh toàn CO2 với khí Nitơ thôi.
Hôm nay được ngồi trên chiếc Ferrari Portofino, lên xe khoảng năm phút Trần Tuyết Nhi xoay sang nói nhỏ với Huỳnh Công Nam: "Một chút đến thì cậu ngồi trên xe chờ đi, tôi sẽ dùng tốc độ ánh sáng để dọn đồ rồi xuống ngay, không phải chờ lâu đâu nên cậu vui vẻ lên chút có được không?"
Huỳnh Công Nam bất ngờ về thái độ của cô, nhưng cũng thuận theo, giả vờ kéo khoé miệng cười lên một cái.
Mặc dù nhìn nụ cười rất là giả tạo nhưng cô lại bất giác say mê, có một cảm xúc mãnh liệt nào đó muốn trỗi dậy nhưng cô không xác định được nó là gì.
Nhìn nét mặt gượng cười đó, cô phì cười nói tiếp: "Có ai nói cho cậu biết lúc cậu không cười thì cứ như thần chết đang cầm lưỡi hái kề cổ người ta, còn lúc cậu cười thì tựa như thiên thần hạ cánh chưa? Đẹp đến nổi khiến người ta say nắng đó.", vừa nói hết câu Trần Tuyết Nhi mới ý thức được mình vừa nói gì, xoay sang im lặng không trầm mê trong nam sắc nữa.
Huỳnh Công Nam định bày ra vẻ mặt âm u, nhưng khi nhìn thấy cô cười, mọi thứ lại đảo lộn hết cả lên, môi hơi mỉm cười trả lời: "Chỉ có cậu phản ứng chậm nên bây giờ mới nhìn thấy, còn người khác ai cũng biết hết rồi.", ngừng một chút lại hỏi "Vậy cậu có nằm trong số đó không?"
Trần Tuyết Nhi ngơ ngác nhìn sang anh: "Nằm trong số đó là số nào? Cậu đang hỏi về vấn đề gì?"
Không gian lại trở về trạng thái ban đầu.
Trương Lệ Thu ngồi ghế lái phụ, ngóng tai nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, trong lòng tức tối xoay xuống nói lớn: "Thằng bé đang hỏi con có bị say nắng hay không đó, sao con khờ quá.", nói rồi lại thấy hình như bản thân làm sai gì đó, xoay về vị trí cũ.
Huỳnh Công Trạch đang lái xe cũng giật mình quay sang nhìn Trương Lệ Thu.
Trần Tuyết Nhi trố mắt nhìn ghế trước mình, chưa down load kịp hiện trường vừa rồi.
Vẻ mặt Huỳnh Công Nam có hơi ngượng ngùng, xoay nhìn ra cửa sổ.
Trạng thái trong xe lại một lần nữa im lặng. Chỉ còn nghe tiếng nhạc.
'Có lẽ cần một cái gật đầu xin cha mẹ về bên anh.
Để chẳng may đường về chưa đông đã rét.
Có bàn tay chở che em này.
Cái gật đầu dù chẳng sang giàu nhưng chỉ cần được bên em.
Để sẽ chia và dù cho ai có lỗi.
Sẽ là anh giữ chân em lại. Vì tìm được nhau, phải đâu dễ dàng.'
*Bài hát: Chỉ bằng cái gật đầu - Yan Nguyễn.
Xe vừa đến trước cửa nhà, Trần Tuyết Nhi chạy tới mở cửa ngay, sau đó phi nước đại vào nhà, dồn hết sách vở vào balo, chạy ráo riết lấy đồ dùng cá nhân, đồng phục, quần áo,... Nhét hết vào vali, sau đó nhìn quanh căn phòng xác nhận không bỏ quên gì mới chạy ra.
Mặc váy mà chạy như đang chạy nước rút 500m.
Huỳnh Công Nam phụ trách xách đồ cho cô, mặt thì tỏ vẻ khó chịu nhưng thái độ làm việc vẫn rất nhiệt tình.
Xoay một vòng đã đến giờ đi học, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì cả hai cùng xuống nhà ăn cơm trưa để đi học, Trần Tuyết Nhi hỏi: "Đường này tới trường đi như thế nào vậy ạ? Có gần không cô chú?"
Huỳnh Công Trạch trả lời: "Từ nhà đi đến trưởng mất khoảng mười lăm phút đi xe thôi, ra khỏi nhà quẹo tay trái sau đó cứ đi thẳng là tới trường rồi."
Trần Tuyết Nhi đánh trống lãng: "Lúc trước va chạm con thấy xe chú chạy chung với đường nhà con, nhưng hôm nay con để ý thì không phải, nên con không biết đường đi tới trường."
Trườn Lệ Thu nghe vậy thì trả lời: "Hôm đó gia đình cô chú về lại nhà cũ ở đó nghỉ vài hôm nên mới đi chung đường với con, nhà cũ cũng cách nhà con không xa lắm, nhưng nhà con phải quẹo trái còn nhà cô chú thì đi thẳng."
"Dạ, thì ra là vậy, nếu gần trường với dễ đi vậy thì một chút nữa con ăn xong rồi tự đi bộ đến trường, xem như vận động để tiêu hoá thức ăn, chú không cần đưa con đi đâu ạ!", Trần Tuyết Nhi nói xong còn cười thật tươi.
Huỳnh Công Trạch nhìn sang Trương Lệ Thu, Trương Lệ Thu lại nhìn sang Huỳnh Công Nam, Huỳnh Công Nam lại nhìn sang Trần Tuyết Nhi.
Trần Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh đó thì chớp mắt: "Con nói gì sai sao?"
Cuộc đối thoại tưởng chừng đã bị Trần Tuyết Nhi làm cho bế tắc, bỗng dưng Trương Lệ Thu nhớ ra: "À đúng rồi, tối nay cô chú định đi thăm ông nội của con, khi nào con học về thì chở con đi thăm ông luôn."
Trần Tuyết Nhi nghe vậy thì mừng rỡ, chớp mắt lia lịa, gật đầu.
Huỳnh Công Nam ăn rất từ tốn, dường như rất nghe theo lời dạy bảo "khi ăn không được nói chuyện".
Nhìn đồng hồ chỉ 11 giờ 45 phút, Trần Tuyết Nhi tự nhủ: "Giờ này bắt đầu được rồi.", nói xong đội nón cối lên đầu, đeo khẩu trang, mặc áo khoác trùm kín như ninja, lưng đeo balo, hừng hực khí thế mở cửa nhà định đi ra cổng lớn.
Vừa mở cửa, chân chưa bước được ra ngoài thì đã bị thứ gì đó kéo mạnh lại, ngã ra phía sau va vào một cái gì đó cứng cứng.
Nhìn lại thì thấy cái thứ kéo mình là Huỳnh Công Nam và thứ cứng cứng đó là lồng ngực của anh, cô đang nằm trọn trong vòng tay của anh.
Sau đó bị anh ôm ngang hông, trấn lột lấy balo xách đi ra phía nhà xe.
Huỳnh Công Nam vừa ôm cô đi vừa nói: "Mới dời mắt khỏi cậu để lên lầu lấy cặp sách, vậy mà đã muốn đào tẩu rồi."
Trần Tuyết Nhi phản khán giãy giụa, la lớn lên: "Cậu làm gì vậy? Xách tôi đi đâu? Tôi phải đi tới trường, không có thời gian đùa đâu, cậu mà lôi lôi kéo kéo một chút là trễ bây giờ."
Không thấy ai trả lời, cô lại hét lên: "Nè.. nè... nè.... có nghe tôi nói không hã? Hôm nay cậu ăn trúng gì vậy, lúc sáng còn vui vẻ mà, tôi chọc gì cậu nữa sao?"
Vẫn không có câu trả lời.
Trần Tuyết Nhi buông xuôi mặc kệ số phận.