Trần Tuyết Nhi tỉnh dậy thì đã là 7 giờ sáng hôm sau.
Vừa mở mắt ra đã thấy căn phòng ngập tràn sắc hồng, cứ ngỡ lạc vào xứ sở thần tiên làm cô thoáng rung động.
Giường kiểu công chúa, gối, ga nệm, đèn ngủ hello kitty, có cả tủ đựng gấu bông, có cả tủ quần áo, tất cả đều là hồng. Hồng phấn, hồng cánh sen, hồng truyền thống, hồng pha,... một căn phòng lớn hoàn toàn màu hồng.
Giờ này cô mới nhớ tới việc mình đang ở nhà người khác, nhìn con hello kitty là nhớ bình giữ nhiệt của ai kia rồi.
"Sao lại có phòng nữ tính thế trong một căn nhà không có con gái? Không lẽ đây là sở thích đặt biệt của Huỳnh Công Nam?", nói xong cô lại tự rùng mình phủ nhận: "Chắc không tới mức độ này đâu."
Quan sát một lúc lâu, thấy có cửa sổ, có cả ban công để ngắm cảnh nên cô bước ra nhìn thử xung quanh. Thì ra cô đang ở lầu một, phía dưới là một khoảng sân rất rộng và dài, có thể tách biệt ngôi biệt thự này với tiếng ồn ào huyên náo xung quanh. Sân được lát gạch toàn bộ, trồng thêm lớp cỏ nhân tạo ở khe của những viên gạch và bao trùm toàn bộ những khoảng trống khác của sân, tạo nên một màu xanh tươi mát.
Phía trước còn trồng hoa hồng, kế bên là khóm hoa mười giờ đang đợi thời gian khoe sắc, dọc theo hàng rào có thêm hàng hoa giấy trên cao. Trong sân có thêm nhiều con đường nhỏ được lát gạch và nhiều chậu hoa đặt dọc theo hai bên, có cả những chậu hoa mai rất lớn được uốn nắn rất đẹp đặt ở giữa khoảng sân rộng. Trang trí dọc theo hai bên đường từ cổng vào nhà lại là hàng cây cau, vừa cao vừa to, tuổi đời chắc không nhỏ.
Phía sau nhà có xây thêm một đình nghỉ mát, bày biện sẵn những bộ bàn ghế gỗ rất to, còn có cả xích đu tròn tròn nhìn rất giống quả trứng, xung quanh đình toàn trồng cây to để lấy bóng mát như cây bằng lăng, cây sung.
Nhìn cảnh này Trần Tuyết Nhi ngỡ bản thân đang đi nghỉ dưỡng. Cứ như được đặt chỗ trước ở một resort 5 sao nào đó rồi vào ở. ( ´ ▽ `)ノ
Phía bên hông nhà chính là nhà xe, ở đó có hai chiếc xe. Một chiếc là Mercedes-Benz S-Class màu đen, chiếc còn lại là Ferrari Portofino màu đỏ, trong góc kế bên có thêm một chiếc xe đạp nam màu đen.
Nhìn hai chiếc xe kia thôi cũng đủ làm người ta phải hết hồn vì độ chịu chi của gia đình này rồi.
Nhìn hết một cảnh này, Trần Tuyết Nhi mở to đôi mắt, sau đó nói: "Sao lại có nhà giàu như vậy trời. Làm gì mà giàu vậy, kinh doanh bất động sản hay đầu tư chứng khoáng gì gì đó sao? Sao trước giờ người ta cứ nói gia cảnh nhà Huỳnh Công Nam bình thường lắm. Bình thường chỗ nào, ai đó làm ơn nói lại cho tôi biết chỗ bình thường đi.", ngừng một đoạn lại giật mình nói tiếp: "Trời, hôm bữa chiếc xe đụng mình là màu đen, chiếc đó bao nhiêu tiền vậy? Bốn tỷ hay năm tỷ? Còn xe mình bao nhiêu tiền? Bốn triệu hay năm triệu? Người ta không bắt nhà mình đền mà mình còn muốn làm khó dễ người ta.... Hết hồn... Xém chút là mất mặt nữa rồi.", tay vuốt vuốt ngực thở phào.
Nói xong lại quan sát xung quanh thêm vài vòng, tâm trạng thoải mái khiến cô rơi vào trạng thái hưởng thụ, nhắm mắt hít thật sâu: "Sống hai kiếp, đây là lần đầu cảm nhận được ở trong nhà giàu cảm giác thế nào, đứng trên người ta một tầng không khí cảm giác thế nào, đúng là nhà giàu có cách hưởng thụ của nhà giàu mà.".
Lúc này cô mới nhớ ra một vấn đề khá là nghiêm trọng: "Nhớ không lầm là lúc tối mình ngủ trên xe, rồi sau đó là ngủ trên giường. Vậy làm sao từ trên xe lại trở lên giường mà mình không cần đi?"
"Chắc là chú rồi, dù sao chú cũng khoẻ khoắn, ẳm mình chắc không vấn đề.", Trần Tuyết Nhi tự trấn an bản thân.
Rồi lại tiếp tục lải nhải: "Mà khi mình ngủ có la hét hay nói mớ gì không? Lúc trước nghe mẹ nói có vài lần mình đang ngủ lại la hét rồi đứng dậy đi lòng vòng nhà, làm mẹ hoảng hồn một phen. Mới về nhà người ta có một hôm mà mất thể diện như vậy thì chắc phải bỏ về nhà chứ chẳng dám ở lại thêm hôm nào.", nói xong thì cũng bước tới mở cửa đi ra.
Cửa vừa mở đã thấy một gương mặt thiếu niên anh tuấn đứng trước mặt làm cô giật mình lùi về sau mấy bước suýt la toáng lên, cũng làm cho người đối diện hoảng hốt không kém.
Huỳnh Công Nam nhìn cô với ánh nhìn sâu sắc, không đợi cô mở miệng đã tuôn ra một tràng: "Con gái gì mà lên xe người khác ngủ say như chết, có đem cậu đi bán chắc gì cậu đã tỉnh lại. Nết ngủ còn xấu nữa chứ, tôi mà không giữ cậu lại chắc cậu đã chạy vòng quanh sân cả buổi tối rồi."
Khó khăn lắm cô mới dùng hết can đảm mở cửa, nghe xong sớ kể tội này thì hoàn toàn suy sụp ủ rủ đóng cửa lại ngay và luôn.
Huỳnh Công Nam đứng trố mắt nhìn cánh cửa đang đóng trước mặt rồi tự lẩm bẩm: "Mình nói gì quá đáng lắm sao? Không có mà, chỉ đơn giản là thuật lại hiện trường tối qua."
Gõ thêm vài lần cũng không thấy cô mở cửa, anh nói vọng vào: "Mẹ tôi bảo cậu xuống ăn sáng, còn ở đó nữa là nguội hết."
Tình hình Trần Tuyết Nhi bên trong, cô đang vò đầu bức tóc lục lọi kí ức xem có tồn đọng chút nào về tối qua không nhưng không nhớ gì, không có chút ấn tượng nào.
Đi vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương, cô lại mếu máo đủ kiểu để xem gương mặt mình xấu nhất biểu tình là thế nào rồi lại ôm mặt kìm nén nhục nhã.
Vệ sinh cá nhân xong cô chỉnh chu bản thân gọn gàng, tiếp tục nhìn vào gương và nói: "Không phải mày, không phải mày đâu, tươi tỉnh lên, vui vẻ lên, ngày đầu ở nhà người ta phải thể hiện cho tốt", nói xong kéo miệng tạo thành một vầng trăng khuyết và đi ra.
Đối diện phòng cô còn có một căn phòng, chính là của người cô vừa gặp, đi xuống cầu thang phía trước chính là phòng khách. Chiếc đèn pha lê xoắn từ trần nhà dài xuống giữa nhà, xung quanh phòng khách bày biện sopha, tivi màn hình phẳng, trên tủ sát vách trang trí rượu vang, dĩa ngọc, còn có mô hình vũ trụ, toàn là đồ có giá trị.
Đi xuống nhìn xung quanh, có ba hướng để cô lựa chọn, đi thẳng là phòng khách, thông tới cửa chính.
Quẹo cua sang trái là đi ra phía nhà sau, nhìn rất rộng cũng rất dài lại có thêm hai căn phòng, trần nhà ở đây được khắc hoa văn nhìn rất hoa mỹ, Trần Tuyết Nhi cũng không biết là hình gì chỉ thấy nó rất cổ điển và đẹp mắt. Chùm đèn pha lê nến mạ vàng làm sáng chiếu cả bức hoạ điêu khắc, cách bày trí xung quanh nhìn cứ như trở về những năm của thế kỉ XVIIII.
Căn nhà vừa kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, khiến ai cũng phải trố mắt mà nhìn.
Đi tới đi lui, xác nhận đúng vị trí nhà bếp nằm ở phía bên tay phải thì cô tiến thẳng tới.
Vừa vào đã thấy Huỳnh Công Nam ngồi ở bàn ăn, Trương Lệ Thu đứng trang trí dĩa đồ ăn, lại là hình kitty.
Trương Lệ Thu thấy cô đi vào thì ngẩng đầu lên nói: "Con dậy rồi à, lúc nãy cô bảo Công Nam lên gọi con, nhưng nó lên xong lại xuống ngồi đó không nói gì, cô nghĩ là con chưa thức, nào ngồi xuống đây đi.", chỉ vào vị trí kế bên Huỳnh Công Nam.
Trần Tuyết Nhi liếc xéo anh, khẽ thì thầm: "Con trai cô lên cho con ăn mắng buổi sáng rồi, nên mới không nói gì.", nhìn vị trí mẹ anh vừa chỉ rồi nhìn anh, thấy ai kia vẫn bất động ngồi đó không lên tiếng mới ngồi vào.
Mẹ anh lại nói: "Con đói chưa? Chờ cô đi gọi chú vào ăn sáng, chú con đang ở trong phòng sách."
Trần Tuyết Nhi thấy có đường thoát thân nên định đi thay Trương Lệ Thu, bắt cô ngồi chung với anh còn không bằng bắt cô chạy vài vòng sân để đỡ phải bị đả kích tinh thần.
Cô vội nói: "Để con đi gọi chú cho, cô ngồi đó đi ạ."
Vừa đứng dậy thì Huỳnh Công Nam kéo tay cô lại, bắt cô ngồi xuống ghế.
Trương Lệ Thu thấy vậy nháy nháy mắt, sau đó đi ra khỏi nhà bếp.
Không gian bỗng nhiên đông cứng lại.
Trần Tuyết Nhi ngượng ngùng hỏi: "Tối qua là cậu cõng tôi lên phòng thiệt sao?"
Huỳnh Công Nam nhìn cô với vẻ mặt hờ hững: "Cậu nói xem? Phải nói cho đúng là ẳm cậu, ôm cậu lên chứ chẳng thể nào mà cõng con tép nhảy như cậu lên phòng được, lỡ như rớt rồi móp méo chỗ nào thì ba mẹ lại mắng là tôi ăn hiếp cậu."
Cô nghe xong thì hỏi: "Sao không để chú Huỳnh ẳm tôi lên, sức chú khoẻ hơn cậu mà?"
Đặt cục rubik trên tay xuống, anh nhìn cô cười với vẻ thần bí: "Tôi cũng không hiểu sao đã mười hai giờ khuya mà ba mẹ cứ cố tình gọi tôi dậy, chạy từ trên lầu xuống chỉ để ẳm cậu lên phòng thôi."
Nghe xong câu này cô rùng mình một phát, sau đó xoay qua nói nhỏ: "Cảm ơn cậu nhiều, tôi cũng không biết sao lại ngủ quên nữa."
"Sau này chú ý hơn, đừng ngủ trên xe người khác, rất nguy hiểm. Nếu là nhà tôi thì không sao, lỡ như người có ý đồ xấu thì sao?", anh tỏ vẻ nghiêm khắc giáo huấn cô.
Trần Tuyết Nhi chỉ biết cụp mắt gật gật đầu như đang nghe trưởng bối dạy dỗ.
Ngoài phòng bếp kia có hai người đang lấp ló rồi nhìn nhau cười.
Huỳnh Công Trạch: "Em có chắc là Công Nam có ý với con bé không, với lại bây giờ tụi nó còn nhỏ, chuyện này không tốt lắm. Anh chị Trần gửi gắm mình chăm sóc mà em cứ ghép đôi thế này, anh thấy không ổn."
Trương Lệ Thu bĩu môi nói: "Đây là con dâu em chấm từ trước rồi, bây giờ chỉ là gầy dựng tình cảm thôi, để con bé ấn tượng Công Nam nhiều vào thì sau này Công Nam mới có nhiều cơ hội hơn, cha con anh đúng là không hiểu gì cả, cứ suốt ngày phụ lòng em.", nói rồi nhìn vào phòng bếp, rồi lại nhìn sang chồng mình nói tiếp: "Một người cha thì không hiểu phong tình, một thằng con thì đần độn hết mức, cứ cho nó cơ hội là nó lại phá cho hư hết lên, anh nhìn xem, mới nói mấy câu đã làm con bé buồn nữa rồi kìa, thật làm người ta bực mình."
Trương Lệ Thu lúc đi ra mặt vui vẻ bao nhiêu thì đi vào hậm hực bấy nhiêu, liếc nhìn thằng con trời đánh của mình xong thì lại càng bực hơn.
Vào bàn ăn, Trương Lệ Thu cố gắng lấy lại vẻ mặt tươi cười, xoay qua Trần Tuyết Nhi bảo: "Con ăn đi đừng ngại, món này hôm nay cô mới học nấu đó, ăn thử xem ngon không."
Trần Tuyết Nhi thấy Trương Lệ Thu nhiệt tình như vậy thì cũng vui vẻ ăn thử, ăn xong lại giơ ngón cái cùng vẻ mặt bất ngờ lên: "Woaa, ngon lắm đó cô, tay nghề của cô đúng là tuyệt vời thật, hôm trước ăn bánh đã thấy ngon, hôm nay được ăn món cô nấu đúng là phước phần của con mà."
Tâm tình Trương Lệ Thu cực kì nóng nhưng nghe mấy câu vừa rồi của Trần Tuyết Nhi thì mát hết cả ruột gan, tựa như ngày hè nắng gắt bỗng có một trận mưa rào, thầm nghĩ "Đúng là con dâu mình chọn mà, không sai vào đâu được, ngoan ngoãn lại xinh đẹp thế này", sau đó liếc nhìn hai người đàn ông đang có mặt trên bàn ăn với ánh mắt cảnh cáo.
Trần Tuyết Nhi chỉ lo ăn nên không thấy ánh mắt sắc bén kia, lại ngẩng đầu lên nói với mẹ anh: "Lúc ở nhà con cũng vào bếp phụ mẹ nấu ăn, học được vài món nhưng nấu ăn chưa ngon lắm, nếu lúc nào cô rảnh dạy con học nấu ăn được không cô, học thầy giỏi thì nhất định nấu ngon miễn bàn luôn."
Trương Lệ Thu vui như tết đến: "Được được, con chịu học thì lúc nào tìm cô học cũng được hết, đúng là con gái ngoan mà, anh chị Trần đúng là có phước lắm mới có cô con gái ngoan như con."
Trần Tuyết Nhi ão não trong lòng "Phải chi đời trước cũng ngoan như đời này thì ba mẹ ông bà đâu phải buồn một khoảng thời gian dài như vậy, hai mươi tám tuổi mới trở về được nên hiểu chuyện hơn là phải rồi."