Trả Lại Thanh Xuân

Chương 10: Hôn trộm




Huỳnh Công Nam ôm Trần Tuyết Nhi mà cứ tưởng đang ôm một con mèo bông, vừa mềm vừa nhẹ.

Đi thẳng ra phía nhà xe, anh thả cô xuống còn bản thân đi dắt xe đạp ra. Nhìn thấy con mèo bông vẫn chưa lên xe, anh vội giục: "Không phải sợ trễ giờ sao? Giờ còn đứng đó chờ gì nữa? Chờ ba tôi lấy xe chở đi à?"

Cô ấm ức nói: "Thì tôi đi bộ tới trường được mà, có phiền tới ai đâu mà cũng không cho, cậu thích kiếm chuyện với tôi vậy sao?"

Thấy mắt cô đỏ hoe, anh đành xuống nước nhỏ nói chuyện: "Tôi cũng tới trường, chạy một mình hay có thêm cậu cũng không vấn đề gì đâu, lên xe đi."

Thấy cô vẫn đứng im bất động thì bổ sung thêm: "Còn đứng đó nữa thì tới trường trễ giờ tôi không chịu trách nhiệm."

Trần Tuyết Nhi nhìn thoáng qua ai kia, sau đó ngồi vào ghế sau, biểu cảm vô cùng khó hiểu.

Xe đạp chạy bon bon trên đường, hôm nay thời tiết dịu mát, nắng giữa trưa cũng không gắt như ngày thường, tựa như đang ưu ái cho hai người.

Nam sinh gương mặt tuấn tú, áo sơmi trắng, quần tây đen lịch sự đang chở nữ sinh đáng yêu, áo dài trắng, tay đang ôm balo. Dọc hai bên đường là hàng cây che bóng mát, làn gió vi vu nhẹ thổi qua làm lung lay những cành cây lớn, vừa như tiếp sức vừa như cổ vũ bọn họ.

Tà áo dài trắng tung bay phấp phới trong gió, như đang đem cảm xúc của hai người hoà quyện vào mà bay bổng. Khung cảnh đặc biệt nên thơ, rơi vào cảm nhận của những cô gái hay mộng mơ như Trần Tuyết Nhi, không biết tâm hồn đã bay tới phương trời nào.

Đi được một đoạn, cô thoáng tỉnh mộng, tìm đường lui cho tương lai của mình: "Một chút nữa cậu thả tôi xuống ở quán nước gần trường được không?"

"Vì sao?"

Cô ngồi phía sau trộm liếc anh một cái, sau đó nói: "Vì sao vì trăng gì chứ, cậu không biết được đâu, nếu tôi đi với cậu thì tương lai không có ngày yên ổn, thật đó."

Một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên cười lớn, cười đến run rẩy tấm lưng: "Cậu suy nghĩ gì vậy? Tôi đâu có vay nặng lãi hay chọc trúng giang hồ, sao cậu đi với tôi lại không yên ổn."

Trần Tuyết Nhi không đáp lời, Huỳnh Công Nam nói xong cũng chạy thẳng một mạch tới trường.

Đến nơi cô không dám ngước mặt lên, nhắm thẳng đích đến cúi đầu mà chạy.

Huỳnh Công Nam thấy cô lén lút cứ như đang làm chuyện xấu thì lắc đầu cười: "Cô gái này càng ngày càng thú vị."

Vào lớp Trần Tuyết Nhi thở hắt ra một hơi, đoạn đường từ nhà xe lên tới lớp khá xa, cô đang trùm kín, mặc áo dài lại còn chạy như marathon, bây giờ tưởng như người bị suyễn sắp ngất tới nơi, không khí xung quanh không còn đủ dùng nữa.

Khoảng năm phút sau Huỳnh Công Nam tới lớp, chân dài nên đi thong thả cũng đến rất nhanh, không như ai kia chạy vắt chân lên cổ mà chẳng được bao xa.

Nhìn cô ngồi trong lớp, áo khoác đã được cởi lộ ra một mảng mồ hôi đọng lại trên áo dài, gương mặt đáng yêu đỏ ửng lại còn đang gấp gáp thở bù, vừa đáng thương vừa mắc cười.

Anh đi thẳng về phía cô, khom lưng xuống mặt đối mặt nói: "Trộm cướp hay làm chuyện xấu mà chạy nhanh vậy? Bỏ quên luôn bạn đồng hành của mình, lợi dụng xong định phủi người bỏ trốn sao?"

"Cậu nói cái gì vậy? Ai lợi dụng chứ, cậu tự hiến thân hiến sức lại còn quay sang nói tôi phủi người bỏ trốn, tôi sợ gì mà phải trốn chứ?", cô né xa anh ra, lớn giọng phản bác.

"Đúng đó, cậu sợ gì mà phải trốn vậy?"

"Chính là đám fan thiếu não của cậu đó chứ còn gì...gì.. nữa.", Trần Tuyết Nhi miệng nhanh hơn não, nói gần xong thì nhớ ra mình lỡ lời nên lấp vấp.

Huỳnh Công Nam bật cười thật lớn, ngồi hẳn vào ghế đối diện: "Ngang ngược vậy mà cũng biết sợ nữa à? Đúng là mới thấy lần đầu, mở mang tầm mắt đó.", nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó nhướng mày nói tiếp: "Mà cậu cũng không cần lo, họ biết gu thẩm mỹ của tôi nên không làm khó dễ cậu đâu."

"Ngang ngược, cậu ta nói mình ngang ngược sao? Lại còn gu thẩm mỹ, mình cũng không tới nổi nào mà." Trần Tuyết Nhi thì thầm, nói xong còn nhìn xuống cơ thể mình, từ ngực xuống eo, từ eo xuống mông, từ mông nhìn xuống tới chân.

Sau đó gật đầu xem như đồng ý với lời anh vừa nói, ấp úng phản bác: "Đúng là không có chỗ nào quá bắt mắt... Nhưng mà.... Thì.. Dù sao tôi cũng là con gái, con gái đó cậu hiểu không? Bọn họ không nói lý đâu, tôi cũng không đánh lại họ. Với lại cậu có thấy bọn con gái đánh nhau chưa? Toàn là lột đồ, xé áo, nắm tóc, cào mặt,... Cậu có thể hình dung nó ghê gớm cỡ nào không?"

Nghe cô luyên thuyên anh chỉ cười tươi gật đầu, không nói gì mà đứng dậy bước đi về phía bàn học của mình.

Lúc sắp tan học, Cao Thanh Nhi quay sang nhắc nhở cả ba người còn lại: "Ngày mai tám giờ tới trường tập nhảy với diễn kịch nha. Đừng có quên đó, nhất là não cá vàng Tuyết Nhi này."

Lê Cẩm Tiên cùng Hồ Anh Thư gật đầu xem như hồi đáp.

Nhờ Cao Thanh Nhi nhắc nhở, Trần Tuyết Nhi mới sực nhớ: "Ok bạn yêu, mai sẽ có mặt đúng giờ, không gặp không về hihi."

Buổi chiều về, Huỳnh Công Nam sợ cô lại bỏ trốn, nên đi ra sớm hơn đợi ở cổng trường.

Bên phía Trần Tuyết Nhi, cô vẫn chưa phát hiện ra điều gì, lấp lấp ló ló như ăn trộm, ngó tới ngó lui không thấy ai thì định "công thành", tốc đánh tốc thắng.

Nhưng khổ nỗi, mới tiến công tới cửa thành thì đã thấy "đại tướng quân anh dũng" đang trấn giữ chốn sa lộ.

Huỳnh Công Nam thấy kế hoạch của ai kia đã bị mình bắt thóp thì không khỏi hả dạ, cười thầm: "Con mèo này đúng là thích trèo tường."

Nhìn Trần Tuyết Nhi lủi thủi đi ra càng ngày càng chậm, Huỳnh Công Nam dựng xe xuống, đi tới tóm áo khoác, kéo cô đặt lên yên xe, chở về nhà.

Nhìn cảnh tượng này cứ liên tưởng đến tục lệ cướp dâu của dân tộc nào đó. Đi đường gặp cô gái ưng ý, vừa độ tuổi là được quyền bắt đem về làm vợ.

Buổi tối được đi thăm ông nội với gặp người nhà nên tâm tình Trần Tuyết Nhi cứ như hoa mùa xuân, từ lúc bước vào nhà là tươi tắn hết mức, gặp ai cũng cười gặp ai cũng chào hỏi.

7 giờ 30 tới bệnh viện.

Ông cụ Trần được đưa ra phòng thường, nhưng do Huỳnh Công Trạch có quen biết nên đặc biệt nhờ chuyển qua phòng VIP, có giường cho người nhà và không gian thoải mái hơn.

Bà cụ Trần thấy cháu gái được săn sóc tỉ mỉ, khoẻ khoắn thì an tâm giao cô cho gia đình Huỳnh Công Trạch, khẽ thủ thỉ với cô: "Cháu ngoan của nội, con ở với cô chú vài ngày, chờ ông nội khoẻ thì bà nội kêu ba qua rước con về, ngoan nha con."

Trần Tuyết Nhi cố kiềm nước mắt, cười nói: "Dạ, con biết mà nội, con ngoan lắm nên nội khỏi lo, nội rán giữ gìn sức khoẻ nha, ăn uống nhiều vô cho có sức đề kháng, đừng để sinh bệnh.".

Sau đó bước đến chỗ ông cụ Trần, ngồi xuống xoa bóp cho ông: "Ông nội mau khoẻ để nhanh về nhà nha, cố gắng ăn uống nha nội, khi nào về nhà rồi con nhổ tóc bạc cho nội."

Ông cụ Trần gật gật đầu: "Ừm, ông nội biết rồi."

Nguyễn Thanh Nhã đi lại vuốt tóc cô: "Con ở nhà cô chú phải nghe lời, vài ngày nữa ông nội xuất viện ba mẹ qua rước con về, ráng học cho tốt. Qua bên kia nói chuyện với bà nội thêm một chút đi, để cho ông nội nghỉ ngơi, ông con còn mệt lắm."

Cô gật đầu đứng dậy: "Mẹ cho chị hai hay ông nội nằm viện chưa mẹ? Trường của chị hình như cũng gần đây nè."

Nguyễn Thanh Nhã trả lời: "Mai mẹ gọi cho chị hai con, hôm qua đến giờ bận rộn nên quên bén luôn."

Trần Tuyết Nhi còn có một người chị ruột, lớn hơn cô một tuổi đang học ở trường đại học của tỉnh.

Trần Minh Tâm trò chuyện vài câu với Huỳnh Công Trạch, thấy họ hết lòng lo cho gia đình mình thì cảm kích không thôi.

"Thật tình cảm ơn anh chị đã hết lòng giúp gia đình tôi, không có gì đền đáp được tôi cảm thấy hổ thẹn lắm.", vừa nói Trần Minh Tâm vừa cười gượng.

"Đền với đáp gì chứ, chỗ quen biết, giúp được anh chính là niềm vui của gia đình tôi, sao nói đến ơn nghĩa, anh cứ khách sáo.", Huỳnh Công Trạch vừa nói vừa vỗ vai Trần Minh Tâm.

Nguyễn Thanh Nhã cùng Trương Lệ Thu ngồi nói chuyện phiếm với nhau, ba mẹ của anh và cô đều đang trò chuyện, khung cảnh rất hài hoà.

Một buổi tối cứ thế trôi qua, Trần Tuyết Nhi trong lòng vẫn bùi ngùi. Lên xe cô im lặng suốt chặn đường, tâm trạng buồn tủi không kể xiết, dù có lấy tay vuốt ve cũng không thể an ủi được.

Về đến nhà, cô nhìn căn nhà to lớn, nhìn đến gia đình đang hạnh phúc kia cô lại càng nhớ nhà mình hơn nên xin phép về phòng ngủ, nhưng vừa vào phòng thì đã trùm chăn lại mà khóc nức nở.

Cô nhớ mẹ, nhớ món ăn mẹ nấu, nhớ những câu chuyện xưa mẹ hay kể, nhớ những lúc mẹ dạy dỗ.

Cô nhớ bà, nhớ mỗi cái ôm cái hôn, nhớ mỗi câu bà mắng.

Cô nhớ ba, nhớ cả những lúc ba lớn tiếng nhưng cũng có lúc mềm mỏng đùa giỡn, nhớ những lúc ba hát cho cô nghe.

Cô nhớ ông nội, nhớ mỗi lúc ông bắt cô nhổ tóc hay làm chân sai vặt cho ông.

Cô nhớ chị, nhớ những lúc giành giật đồ, nhớ những lúc đánh nhau cô không đánh thắng thì làm ầm ĩ lên.

Cô nhớ gia đình của mình, chính là gia đình thật sự của cô, muốn làm thế nào thì làm thế ấy chứ không phải ở đây, muốn làm gì cũng phải e dè ngại ngùng, phải nhìn sắc mặt người khác để sống.

Chỉ xa một ngày đã thấy như trôi qua ngàn thu.

"Cuộc sống tốt thì thế nào? Giàu thì thế nào? Dùng toàn đồ mình thích thì thế nào? Cũng không thể đổi được sự ấm áp và niềm hạnh phúc thật sự mà chỉ có gia đình mang lại. Nhà nhỏ thì sao, nhỏ mà vui vẻ thoải mái.", nói xong cô khóc lớn, vừa khóc lại vừa nói nghẹn ngào: "Ba mẹ ơi..hức.. ông bà nội ơi..hức.. chị ơi.. con nhớ mọi người, khi nào ông nội mới khoẻ, khi nào ba mẹ tới đón con về..hức.. con muốn về nhà, con nhớ nhà, con nhớ mọi người."

"Mẹ ơi..hức...mẹ rước con về đi mẹ..hic.. mẹ kể chuyện con nghe, mẹ nấu món ngon cho con ăn..hức... mẹ ở bên con đi mẹ... con không muốn xa mẹ nữa đâu...hic.. một lần là đủ lắm rồi mẹ ơi."

"Bà nội ơi... hức... bà nói mẹ rước con về đi, con nhớ bà nội lắm, con muốn ôm bà nội ngủ, con muốn nội nói với con là con ngoan lắm.... nội ơi."

"Ba ơi, ông nội ơi sao không ai rước con về? Không ai cần con nữa sao?"

Không hiểu sao cô lại buồn lại tủi thân đến thế, năm năm cô rời xa nhà để đi làm cũng chưa bao giờ thấy ấm ức như bây giờ.

Cô cứ khóc như trút hết bao nỗi buồn giấu kín, khóc để buông bỏ hết những quá khứ đau thương, bao nhiêu chuyện cứ ùa về làm cô càng khóc càng thương tâm, khóc thế nào cũng không đủ giải bày nỗi lòng của mình.

Tựa như cô gái nhỏ này đã phải chịu đựng quá nhiều, gồng mình mạnh mẽ quá lâu, bây giờ được phép yếu đuối nên cô lại trở thành một đống bùn nhão, cứ nhem nhuốt mặc kệ người đời.

Cửa phòng chỉ khép hờ, Huỳnh Công Nam ở ngoài cửa nghe Trần Tuyết Nhi khóc nức nở, nghe những câu cô nói, bản thân cũng đau quặn thắt cả ruột gan.

Nhớ lại từng câu bản thân mình từng nói, nhớ lại từng thái độ kiêng dè của cô, nhớ lại lúc cô không dám cãi lại, không phải không dám mà chính là không thể.

Nhớ lại những lúc cô tỏ ra hồn nhiên vui vẻ hay cứng rắn không cần ai lo. Thì ra cũng có lúc yếu đuối, cũng có lúc cần được yêu thương che chở thế này.

Nhớ lại mọi chuyện mình làm, anh gục mặt trách bản thân, tự lấy tay đấm thật mạnh vào ngực mình, cơn đau da thịt sao sánh bằng con tim đang nhức nhói.

Anh dựa lưng vào tường, ngước mắt lên nhìn trần nhà nhớ lại những chuyện xa xăm, mắt đượm mang một nỗi buồn khó ai có thể lý giải.

Sau một lúc lâu, chân đứng cũng tê rần thì trong phòng im lìm, không còn tiếng nói không còn tiếng khóc, chỉ còn tiếng nức nở còn sót lại và hơi thở đều đều.

Anh đi tới bên giường, kéo chăn đắp lên cho cô, nhìn một lúc lâu bàn tay bỗng nhiên đưa tới vuốt ve khuôn mặt cô.

Trong lòng trỗi dậy cảm xúc mãnh liệt thúc giục Huỳnh Công Nam phải kề gần cô hơn. Nhìn gần hơn lại thấy không đủ, lại gần hơn nữa, gần hơn nữa, đến khi cảm nhận được hơi thở của cô, đến khi môi mình chạm môi cô thì mới ngừng tiến tới.

Chính là cảm giác này, cảm giác mà bản thân luôn muốn có, luôn mong mỏi, luôn hướng tới. Cánh môi mềm mại này, khuôn mặt đáng yêu này, chính là điều mà trong lòng anh đã xác định rõ bao lâu nay.

Đây là lần thứ hai Huỳnh Công Nam lén hôn trộm cô ở trong căn phòng này.

Nhắm mắt cảm nhận thật sâu hương vị này, anh tự nhủ với bản thân "Không thể chân chính thì chỉ có thể lén lút thôi, như vậy cũng đủ rồi."

Không biết đang mộng mị thấy gì, cô bỗng nhiên đáp trả nụ hôn này, không biết là hôn hay là gặm nhắm nữa, cứ như đang nhai singum.

Huỳnh Công Nam hoảng hồn tưởng cô thức giấc, vừa định rút quân thì con ma mộng mơ đang nằm kia bỗng kéo cổ anh lại sát hơn. Sau đó hôn mãnh liệt làm anh ngã ra trước hai tay chống xuống giường.

Phối hợp theo nhịp điệu như mơ như mộng kia, anh không còn sức để chống cự và cũng không còn muốn chống cự nữa, thoả sức gặm nhắm cánh môi mềm mại gây thương nhớ, mút lấy hương thơm trong miệng cô, hôn đến say mê không còn biết bến dừng chân.