Nguyễn Thanh Nhã thấy mẹ chồng đi ra thì phục hồi tinh thần, cố gắng làm như không có chuyện gì nói: "Có người mới gọi điện tới nói ba bị va chạm, đang ở bệnh viện nên kêu nhà mình tới xem, con với anh Minh Tâm đi xem tình hình trước rồi gọi điện về báo với mẹ sau, mẹ ở nhà với Tuyết Nhi nha, cũng đừng lo lắng quá."
Bà cụ Trần nghe xong xuýt chút nữa té ngã, bà ngồi xuống ghế rồi nhìn Nguyễn Thanh Nhã nói: "Để mẹ kêu thằng út chạy qua đây chở mẹ với Tuyết Nhi đi chung luôn, ở nhà mẹ không yên tâm, mẹ phải đi xem mới được."
***
Xuống đến bệnh viện, người gọi điện cho nhà cô đang đứng dưới sảnh chờ, vừa gặp Nguyễn Thanh Nhã thì vợ chồng người đó đã đi lại chào hỏi.
Người phụ nữ hớn hở tiến đến bên cạnh Nguyễn Thanh Nhã: "Tôi cứ thấy ông cụ quen quen nhưng không nhớ ra, bây giờ gặp anh chị mới nhớ thì ra là người nhà của anh chị đây."
Người đàn ông cười điềm đạm: "Chào anh chị, đã lâu không gặp. Ông cụ đang trong phòng cấp cứu để làm vài cuộc tiểu phẩu, anh chị ở đây chờ khi nào ông cụ được đẩy ra rồi hẳn đi lên."
Nguyễn Thanh Nhã cười rồi mới nhớ điều gì đó hỏi: "Chào anh chị, vậy ra là anh chị chở ba chồng tôi vào viện giúp đó sao? Cảm ơn anh chị nhiều, nhờ anh chị mà ba tôi được đưa vào kịp thời, cảm ơn anh chị nhiều lắm."
Nhìn thấy đôi vợ chồng đó Trần Minh Tâm cũng tỏ vẻ thân quen chào hỏi: "Chào anh chị, đã lâu không gặp, lần này nhờ ơn gia đình anh cứu ba tôi một mạng, không biết phải cảm tạ anh chị thế nào nữa."
Đôi vợ chồng kia vội xua tay: "Anh cũng nặng lời quá rồi, ơn nghĩa gì mà cảm tạ, chúng ta cũng xem như chỗ quen biết cũ, anh chị không cần khách sáo.", sau đó xoay qua chào bà cụ Trần.
Nhìn người đàn ông cùng người phụ nữ trước mặt Trần Tuyết Nhi cảm nhận có nét quen thuộc nào đó khó nói thành lời, nhưng với tâm tình hiện tại thì cô cũng chẳng có thời gian để nghiền ngẫm chỉ bước tới chào hỏi.
Đôi vợ chồng kia nhìn thấy Trần Tuyết Nhi thì mỉm cười, người phụ nữ tiến đến vuốt vuốt tóc cô: "Dạo này con khoẻ không? Lần trước bận việc nhiều quá nên không vào viện thăm con được, cô với chú vẫn cảm thấy áy náy lắm."
Người đàn ông kia cũng nói: "Đúng rồi, lần trước phải đến để tạ lỗi với con, tại chú không cẩn thận nên mới xảy ra tai nạn đáng tiếc, vậy mà đến bây giờ mới gặp lại con."
Ban đầu cô còn mờ mịt chưa hiểu gì thì bây giờ đã hiểu ra rồi, tai nạn, bệnh viện, không đến thăm. Vậy đây chính là người gây ra tai nạn cho cô, cũng chính là nói đây là ba mẹ của Huỳnh Công Nam, chú Huỳnh Công Trạch và cô Trương Lệ Thu.
Chuyện là, có lần Trần Tuyết Nhi lên phòng giáo viên tìm thầy chủ nhiệm, vô tình nhìn thấy danh sách phụ huynh học sinh trên bàn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nhìn ngay cái tên Huỳnh Công Nam, sau đó nhìn thẳng qua gia phả nhà người ta nên mới biết tên.
Bảo sao cô thấy quen đến thế, hoá ra là do Huỳnh Công Nam thừa hưởng hết mọi tính trạng trội của ba mẹ anh rồi.
Định hình xong, Trần Tuyết Nhi vội trả lời: "Dạ con khoẻ hẳn rồi ạ, cô chú không cần khách sáo vậy đâu, có lời thăm hỏi của cô chú là con thấy vui lắm rồi.", sau đó nhớ ra một chuyện, cô lại nói tiếp: "Nước sâm với bánh ngọt cô làm ngon lắm ạ, con cảm ơn cô nhiều lắm, nhưng mà con thấy bánh đó làm khá cầu kì, cô lại cất công làm nên con thấy hơi ngại."
Nghe Trần Tuyết Nhi nói vậy Trương Lệ Thu cười vui vẻ trả lời: "Đâu có cực khổ gì, khi nào cô rảnh là cô làm đó mà, cho con bồi bổ. Công Nam nhà cô cứ nói không biết con có bị di chứng gì không, mà nhìn con càng ngày càng gầy gò xanh xao nên mới nói với cô, kêu cô làm cho con đó chứ."
Trần Tuyết Nhi mở to mắt long lanh, ai gầy gò xanh xao? Ai cần bồi bổ? Là cô sao.
Nhìn xuống thân hình mủm mỉm sắp thành heo rồi đem cân bán được luôn mà bảo cô gầy gò xanh xao, lại còn di chứng gì nữa, đang trù cô sao?
Mẹ cô nghe vậy cười tươi, nói: "Thằng bé đúng là tốt tính hiểu chuyện mà, chị thật là có phúc mới có được đứa con ngoan vậy đó."
"Đâu có, nhờ thằng bé nhắc tôi mới nhớ bấy lâu nay tôi chưa làm gì cho Tuyết Nhi, đó là việc hiển nhiên mà thằng bé nhà tôi phải làm để bù đắp cho con bé nhà chị đó chứ.", mẹ anh nắm tay mẹ cô dẫn đến hàng ghế chờ gần đó ngồi xuống.
Họ thân thiết tới vậy hả?
Trần Tuyết Nhi đành tìm một chỗ gần đó ngồi xuống, người ta nợ nhà cô một lần, nhà cô cũng nợ nhà người ta một ân huệ.
"Vậy xem như huề nha", cô tự nói rồi tự "ừ ờ" trả lời xem như đồng ý.
Chờ đến mười một giờ bác sĩ bước ra thông báo: "Tình trạng của ông cụ đã ổn định, xương cẳng chân bị gãy đã được nối lại, xây xác bên ngoài cũng đã được xử lí, nhưng do tuổi ông cụ đã lớn nên chúng tôi còn phải theo dõi thêm. Khoảng 6 đến 8 tiếng mới được đưa ra khỏi phòng hậu phẫu, người nhà phải ở lại để hoàn tất hồ sơ của bệnh nhân."
Trần Minh Tâm rối rít cảm ơn bác sĩ.
Nghe vậy Nguyễn Thanh Nhã xoay ngang, nói với mẹ chồng: "Hay là kêu chú út chở mẹ với Tuyết Nhi về trước đi, con với chồng con ở lại lo liệu là được rồi, sức khoẻ mẹ yếu với Tuyết Nhi còn nhỏ, ngày mai còn phải đi học, ngủ ở đây không tiện lắm."
Bà cụ Trần do dự hồi lâu, sau cùng vẫn không chịu về: "Mẹ ở lại đây, khi nào ông ấy được đẩy ra yên ổn thì mẹ mới an tâm."
Chú út Trần Thanh của cô thấy bà như vậy thì cũng lên tiếng: "Hay là mẹ về trọ của con ngủ nha, rồi khi nào ba được đưa ra thì con chở mẹ xuống lại, trọ con cũng gần đây."
Bà cụ Trần lúc này mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Trần Tuyết Nhi thấy vậy cũng có ý định muốn ở lại: "Con ở lại với bà nội được không mẹ?"
"Không được, ngày mai con còn phải đi học, với trọ của chú con cũng không lớn, làm sao mà con với nội ở hết được.", không đợi Trần Tuyết Nhi nói gì thêm Nguyễn Thanh Nhã đã lập tức phản bác.
"Con mà về nhà thì ở có một mình, mẹ đành lòng để con ở một mình sao? Con sợ ma lắm đó mẹ.", cô vẫn không bỏ cuộc, tìm hết mọi lý do ra để nói.
Trương Lệ Thu thấy vậy lên tiếng đề nghị: "Nếu chị không ngại thì hôm nay tôi đưa con bé về nhà tôi rồi ở lại một đêm, ngày mai trở về nhà lấy đồ rồi đi học cũng tiện. Vả lại anh chị cần chăm lo cho ông cụ, nên nếu có thể thì tôi xin đưa con bé sang nhà tôi ở vài hôm để tôi săn sóc, khi nào anh chị sắp xếp được thì hẳn đón con bé về, để nó ở một mình không ai yên tâm."
Nguyễn Thanh Nhã vội xua tay: "Sao làm phiền anh chị được nữa chứ, giúp gia đình tôi như vậy rồi giờ mà đưa nhóc rắc rối này cho anh chị nữa tôi ngại lắm, vợ chồng tôi xử lí được mà."
Trương Lệ Thu mỉm cười vỗ vai Nguyễn Thanh Nhã rồi nói: "Tôi quý con bé từ lần đầu thấy nó, nên cũng muốn nó thường xuyên qua nhà tôi chơi cho có người hủ hỉ với tôi, ở nhà chỉ có một mình Công Nam nên nhiều lúc cũng muốn có một cô con gái thế này."
Thấy vợ từ chối không được, Trần Minh Tâm cũng lên tiếng: "Cảm ơn anh chị đã chiếu cố, nhưng mà để con bé qua nhà anh chị tôi thấy có chút không tiện, vừa phải nhọc anh chị chăm sóc lại còn có Công Nam cũng ở nhà, tôi sợ thằng bé không tiện."
Nghe ra ý tứ trong lời nói, Huỳnh Công Trạch vội nói: "Chúng ta cũng là chỗ quen biết lâu nay, vợ chồng tôi sẽ chăm lo con bé chu toàn, không nhọc gì hết. Vợ tôi thích con bé Tuyết Nhi lắm, về nhà cứ nhắc suốt, nên anh chị xem như giúp hoàn thành tâm nguyện cho vợ chồng tôi được không?"
Hồi lâu sau Nguyễn Thanh Nhã mới trả lời: "Vậy tôi đành phiền anh chị, nhưng tôi sẽ cố gắng sắp xếp ổn thoả để đón con bé về sớm nhất có thể, anh chị thông cảm cho."
Trương Lệ Thu nghe vậy vội xua tay: "Không cần khách sáo, chị cứ từ từ sắp xếp công việc đi, tôi cũng muốn ở với con bé lâu hơn một chút, chị không để bụng là tốt lắm rồi."
Sau một hồi khách sáo, đưa qua đẩy lại thì Trần Tuyết Nhi bỗng nhiên có nhà mới để về, cô gục mặt vò góc áo thầm thủ thỉ: "Sao kì kèo ở lại không thành mà lại thành qua nhà người ta ở rồi, vừa về nhà chưa bao lâu đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ, hic hic."
Nguyễn Thanh Nhã kéo tay Trần Tuyết Nhi lại dặn dò đủ thứ chuyện, đến nổi cô muốn lấy giấy ra ghi lại từng thứ lên trên đó, ước chừng hai trang giấy cũng không đủ dùng. Nào là lấy đủ dụng cụ học, nào là chuẩn bị đồ dùng cá nhân, nào là không được đòi hỏi nhà người ta, nào là phải biết lễ phép,... Nghe cứ như dặn con gái sắp xuất giá vậy.
Đúng vậy, chính là như thế! Căn dặn trước sau này bớt nhọc lòng.:)
Sau một hồi lâu căn dặn thì Trần Tuyết Nhi được một gia đình xa lạ hộ tống ra xe để đưa về dinh.
Lên xe Trương Lệ Thu gọi điện về nhà, cô ngồi kế bên loáng thoáng nghe được vài câu, đại loại là dặn người dọn dẹp phòng.
Gọi điện xong Trương Lệ Thu vui vẻ ra mặt nói: "Con thích ăn gì, mai cô mua về nấu cho con ăn"
Trần Tuyết Nhi: "Gì cũng được ạ."
"Con thích màu gì, mai cô đi shopping sẵn mua cho con vài bộ đồ với váy"
Trần Tuyết Nhi: "Con thích màu hồng."
Trương Lệ Thu sáng mắt lên: "Vậy trùng hợp quá, cô cũng rất thích màu hồng."
Trần Tuyết Nhi chỉ biết ngồi cười tít mắt, không nói gì thêm.
"Cảm giác có con gái thật tuyệt nha, chồng ơi anh nói có đúng vậy không?"
"Bé nhà ai đâu mà dễ thương vậy không biết, mắt to này, lông mi lại dày nữa, phải chi cô có con gái chắc cũng xinh như con vậy"
"........"
Suốt dọc đường Trương Lệ Thu cứ luyên thuyên không ngừng đến mức Huỳnh Công Trạch cũng lắc đầu chịu thua với vợ mình.
Trần Tuyết Nhi lại nghĩ "Gen này không di truyền sao, mẹ cậu ta nói nhiều vậy mà?"
Càng nghe cô càng buồn ngủ, lúc nãy căng thẳng lo cho ông cụ nên chẳng cảm nhận được, bây giờ được thư giãn mí mắt lại cứ đánh vào nhau.
Và rồi cô cứ ngủ như thế, chẳng biết xe chạy đi đâu qua đường nào và lúc nào thì đến. Nói thẳng ra thì bây giờ người ta đem cô đi bán nội tạng cô cũng chưa hay.