Trả Lại Thanh Xuân

Chương 71: Tan nát cõi lòng




"Công Nam.. Là cô ta đặt bẫy, em.. Em bị cô ta lừa.", Trương Thuỵ Yến nhào tới, siết chặt tay anh, không thể thua, không thể thua được.

Huỳnh Công Nam nhìn xuống bàn tay mình, mạnh tay hất ra làm cô ta lảo đảo lùi về phía sau: "Tôi đã cho cô một cơ hội, là do cô không biết nắm bắt.", sau đó xoay sang Phạm Trí Viễn: "Gọi người đưa cô ta đi, tôi sẽ xử lý sau."

Anh chính là một người lạnh lùng như thế, sống càng lâu càng không thấy hơi ấm nào tồn tại.

"Okay.", Phạm Trí Viễn cười tươi, lấy điện thoại gọi người đến.

Trương Thuỵ Yến không tin được, nước mắt ngắn nước mắt dài lắc đầu: "Anh... Sao anh đối xử với em như vậy, nhiều năm qua em hy sinh cho anh bao nhiêu, anh không cảm động một chút nào sao? Cô ta làm anh tổn thương biết bao năm, anh lại luôn bênh vực... Anh có thấy mình quá không công bằng, quá thiên vị không hả?"

Không có ai đáp lời, Trương Thuỵ Yến dựa vào tường tiếp tục hét lên: "Địa vị, nhan sắc, tất cả em đều hơn cô ta, vậy mà anh không một lần nhìn em, chưa bao giờ xem em là một lựa chọn, tại sao? Anh nói đi, tại sao? Dù em có làm bao nhiêu việc, có nói bao nhiêu lời cũng không bằng một lần xuất hiện của cô ta... Cô ta có gì đáng để anh phải hy sinh? Có gì đáng để anh phải yêu thương tới không màng tính mạng của bản thân? Anh nói đi."

Bao năm qua, bất kể lúc anh buồn bã hay chán chường đều là cô ta ở bên cạnh động viên.

Dù anh đau khổ cũng là cô ta cùng san sẻ.

Anh bị thương hay nằm viện cô ta cũng đến săn sóc.

Mặc dù anh không ngọt ngào hay quan tâm nhiều nhưng sẽ không lạnh nhạt hay cau có, chưa bao giờ vì một ai mà đối xử tệ với cô ta, ngược lại ở trước mặt mọi người còn rất bảo vệ.

Làm cô ta lầm tưởng bản thân đã dần chiếm được vị trí trong trái tim anh.

Ấy vậy mà, từ lúc Trần Tuyết Nhi xuất hiện, anh bất kể ngày đêm, dành hết mọi yêu thương chiều chuộng trên đời này cho cô.

Một người luôn lãnh đạm với tất cả, nay bỗng trở nên yêu đời, hay cười, biết quan tâm chăm sóc, nhưng chỉ với một mình Trần Tuyết Nhi.

Năm năm làm cho họ xa cách, cứ ngỡ bản thân sẽ lấy lại tất cả những thứ đã đánh mất.

Nhưng không ngờ... Là mất trắng.

Anh lạnh nhạt nhìn Trương Thuỵ Yến, thông qua ánh mắt, anh muốn nói rằng "Bởi vì, cô ấy là sinh mệnh của đời tôi."

Trương Thuỵ Yến trượt dài từ trên tường ngồi bệt xuống đất, cười ngây dại trong nước mắt: "Tất cả đều điên hết, điên hết rồi.. Vì tình yêu mà khờ dại bảo vệ người làm mình suýt chết... Hahaha... Anh yêu cô ta, vậy cô ta có yêu anh không hả? Năm năm qua cô ta qua lại biết bao nhiêu người, không lẽ thủ thân như ngọc chờ anh sao? Nếu cô ta thật sự yêu anh, chỉ xa nhau vài ngày đã nhớ nhung không chịu được mà quay về tìm anh rồi... Anh ngu ngốc tới mức không hiểu ra một chuyện đơn giản như thế sao?"

Trần Tuyết Nhi lập tức lớn giọng: "Không phải, là do cô sai người làm tôi mất đi ký ức, không nhớ gì về chuyện đã xảy ra giữa tôi và anh ấy... Còn có, năm năm qua tôi chưa từng yêu một ai, chưa rung động bởi một người nào khác, cô đừng nói bậy bạ."

Trương Thuỵ Yến cười khẩy, đanh giọng đáp lại: "Cô nghĩ trên đời này có chuyện trùng hợp vậy sao? Cô mất tích không tìm về vì tôi xoá ký ức của cô... Tại sao cô có thể nhớ tất cả chỉ quên mỗi chuyện tình giữa hai người? Bác sĩ cũng đâu phải thần thánh, muốn xoá ký ức là xoá, nếu cô muốn nhớ thì dù có xoá cả trăm cả ngàn lần vẫn không thể nào quên... Do cô không thật sự yêu anh ấy, chưa bao giờ tin tưởng anh ấy nên lựa chọn quên đi... Đều do bản thân cô."

Trần Tuyết Nhi đứng chết trân tại chỗ.

Cô ta nói đúng, nếu thật sự không muốn quên thì dù thế nào cũng sẽ nhớ.

Do chính bản thân cô, trách ai được đây.

Nhìn Trương Thuỵ Yến bị hai người vệ sĩ kéo ra ngoài, cô vừa oán giận vừa xót thương.

"Chiếc nhẫn... Em vứt thật rồi hả?", đứng sau lưng cô, anh đột ngột lên tiếng.

Đây là câu nói đầu tiên anh dành cho cô từ lúc bước vào phòng đến nay.

Trần Tuyết Nhi cứng người, giơ bàn tay vốn dĩ có chiếc nhẫn lên.

Bất ngờ hơn khi hai bàn tay cô đều trống trơn, không có dấu vết nào của chiếc nhẫn đính ước kia.

"Em... Không có vứt, hôm đó em vẫn còn giữ lại... Nhưng mà, đâu mất rồi?", cô sốt sắng trong lòng, rối rắm nhớ lại.

Hôm bắt gian anh, đúng thật cô có gỡ chiếc nhẫn ra nhưng không ném đi thật, cầm nó trong tay, cô chỉ biết cười cợt bản thân quá yếu lòng.

Thật may cô không quăng đi, nếu không giờ đây hối hận cũng không còn kịp.

Nhưng nó đâu rồi? Hình như từ lúc cô bị tai nạn đã không còn thấy nó nữa.

"Sao em lại bỏ đi suốt năm năm? Tình cảm tôi dành cho em không đủ để em tin tưởng tôi, nghe tôi giải thích một lần sao?", anh nhìn cô, sự lạnh lùng đã dịu lại vài phần, sâu trong đôi mắt ấy hiện lên vài tia đau thương.

Hoá ra không phải anh lạnh lùng hay vô tâm với cô, mà là do anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nói thế nào.

Từng câu anh nói như xoáy sâu vào trái tim cô, khiến nó rỉ máu tí tách.

"Em... Em xin lỗi... Là em ngốc nghếch nên không biết được anh yêu em đến mức nào, là em không biết suy nghĩ nên mới không tin tưởng anh.. Là em sai.. Chúng ta bắt đầu lại được không anh? Em không muốn mất anh... Em...", nói đến đây, nước mắt cô lại chảy dài.

Cô thật sự muốn bù đắp lại tháng ngày hạnh phúc vốn dĩ anh được nhận.

"Không thể.", anh dứt khoát cắt ngang lời cô.

Sau câu nói đó, tất cả người có mặt trong phòng đều ngừng hít thở, bầu không khí chợt âm u một cách quỷ dị, thời gian như ngưng đọng vào giây phút này.

Không ai tin vào tai mình, họ đều nghe lầm ư?

Huỳnh Công Nam từ chối Trần Tuyết Nhi, người con gái anh tìm kiếm suốt năm năm.

Ngạt khí đến hồ đồ rồi sao?

Trần Tuyết Nhi sững người, bàn tay giơ lên định nắm tay anh ngừng lại giữa không trung.

Cô cười khổ nhìn anh rồi nhìn lại cánh tay mình, thầm buông tay, giọng nghẹn ngào đến chua chát: "Em biết là do mình sai... Không có tư cách đề nghị anh quay lại... Nhưng em chỉ xin anh một điều... Cho em ở bên cạnh anh... Em chỉ muốn được chăm sóc anh, được không?"

"Không được.", lần thứ hai anh từ chối cô.

Lần thứ hai mọi người trong phòng hít phải luồng khí lạnh, im lặng nắm tay nhau rón rén bước ra ngoài.

"Công Nam sao vậy? Không phải sống chết đều muốn tìm Tuyết Nhi hả? Giờ lại từ chối cậu ấy tận hai lần.", Cao Thanh Nhi khép cửa lại, nhỏ giọng thì thầm với mọi người.

Phạm Trí Viễn kéo cô đến bên mình, véo yêu: "Cậu ta tự biết mình nên làm gì, em không cần lo lắng."

"Nhưng...", Cao Thanh Nhi định phản bác lại gặp mẹ của Trần Tuyết Nhi hai tay xách bánh trái đi tới.

Lê Cẩm Tiên hớn hở chạy đến phụ giúp: "Con chào bác gái."

Nguyễn Thanh Nhã bước tới trước, đưa tay định mở cửa: "Các con tới thăm Tuyết Nhi hả? Sao không vào trong mà ở ngoài này?"

Hồ Anh Thư vội ngăn lại: "Không, không, chúng ta ra ngoài ngồi hóng gió một lát đi bác gái, Tuyết Nhi với Công Nam đang giải quyết hiểu lầm với nhau, không nên vào."

Nguyễn Thanh Nhã đương nhiên biết chuyện của bọn trẻ, cười hiền gật đầu, dẫn các cô cậu thanh niên xuống sân trò chuyện.

Bên trong căn phòng ngập tràn lạnh lẽo, Trần Tuyết Nhi tuyệt vọng nhìn anh: "Em chỉ muốn ở bên anh thôi, nếu anh không muốn thấy mặt em thì em sẽ cố gắng hoàn thành mọi thứ trước khi anh xuất hiện rồi rời đi... Hoặc anh muốn ở bên một ai đó... Em.. Cũng sẽ không ý kiến..."

"Không thể.", Huỳnh Công Nam một lần nữa cắt ngang lời cô, nhắm mắt chôn giấu mọi đau khổ tận sâu đáy lòng.

Dòng lệ cô như dòng suối nhỏ, tí tách chảy trên gò má: "Anh giận em tới mức đó sao? Không muốn em xuất hiện bên cạnh anh nữa?"

Anh vẫn nhắm mắt, không hồi âm.

Cô khẽ gật đầu, mỉm cười chua xót: "Cũng đúng, một đứa con gái vô tâm vô phế như em, có bị bỏ rơi suốt đời cũng đáng lắm.", cô xoay người, đôi chân bước đi không vững, cố gắng nhích từng chút từng chút bước ra cửa.

Từng bước đi là từng nhịp cõi lòng vỡ nát.

Hoàn toàn không giống giấc mơ, anh không cần cô, không cần tình yêu của hai người.

Không những là không cần, chỉ sợ anh hận cô đến nỗi không giày xéo, moi tim cô ra xem nó là đen hay đỏ thì không thể nào hả dạ.