Chân bước đến cửa, tim cô nghẹn uất khiến bản thân không thở được, nắm lấy chốt cửa cố gắng gượng đứng thẳng.
Đang lúc định mở cửa bước ra thì cô bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hơi ấm quen thuộc bao đêm cô mơ thấy.
Vòng tay ấm áp bao năm qua cô mong chờ.
Anh ôm cô vào lòng, cất giọng trầm ấm: "Em muốn đi đâu? Bỏ đi năm năm vẫn chưa thấy đủ sao?"
Lòng cô "lộp bộp" hai tiếng, bao nhiêu ấm ức che giấu đều bị vòng tay cùng câu nói của anh phanh phui hết thảy.
Cô khóc nấc lên từng hồi: "Em... Em thật sự không muốn bỏ đi... Em không muốn rời xa anh nữa... Em xin lỗi... Chúng ta bắt đầu lại đi mà... Em xin anh... Không có anh em không thể sống nổi."
Chỉ cần anh đồng ý, chỉ cần làm anh hồi tâm chuyển ý, muốn cô nói bao nhiêu lời xin lỗi hay cầu xin đều được.
Cô chỉ muốn ở bên anh, bên cạnh người cô yêu.
Huỳnh Công Nam khom người ôm chặt cô hơn, hít thật sâu hương thơm làm anh nhung nhớ suốt năm năm: "Không thể bắt đầu lại... Bởi chúng ta chưa từng kết thúc."
Một câu nói, tuy ngắn gọn nhưng chứa đầy đủ thông tin.
Đúng vậy, họ chưa từng kết thúc thì sao bắt đầu lại?
Trần Tuyết Nhi chợt khựng người, đôi môi vẽ lên một nụ cười sung sướng, nước mắt vẫn cứ rơi: "Anh... Sao không nói sớm hơn chứ, làm em nghĩ anh không cần em nữa, không thương em nữa, không muốn tiếp tục đoạn tình cảm này nữa."
"Sao có thể, dù lên trời hay xuống đất, dù địa ngục hay trần gian, anh vẫn yêu em, quyết đeo bám đến luân hồi vạn kiếp.", anh vẫn ôm cô, bao nhiêu dịu dàng đều dồn vào cái ôm này: "Anh không cần em chăm sóc, chỉ cần em ở bên anh, yêu anh... Mọi thứ cứ để anh lo, người nên chăm sóc phải là anh."
Vốn dĩ không phải anh không muốn cho cô ở bên cạnh mình, là do cô đã nói sai.
Anh yêu cô, nên ngoại trừ yêu anh, những việc còn lại cô không cần bận tâm tới.
Anh muốn cô làm những điều mình thích, thoải mái sống một cuộc sống an yên.
"Chăm sóc người mình yêu là điều hạnh phúc nhất trên thế gian, em muốn được săn sóc lo lắng cho anh.", cô dựa cả người vào anh, nước mắt cuối cùng cũng ngừng chảy.
"Được, theo ý em, nhưng phải nghe lời anh.", anh nói một câu gần như huề vốn.
Cô khó hiểu nhìn anh: "Theo ý em mà phải nghe lời anh là sao?"
"Những lúc anh cảm thấy em có thể làm thì làm, còn không thì không được làm... Anh xót.", anh xoay người cô lại, tay đưa lên vuốt ve gương mặt, lau đi giọt nước còn vươn trên má.
Con tim anh từ sớm đã co rút kịch liệt vì thấy những giọt nước mắt của cô.
Bao đau thương anh phải chịu không làm anh đau lòng bằng việc thấy cô khóc.
Nước mắt cô là châu là ngọc với anh, sao có thể để chúng rơi vãi bừa bãi như thế.
Hạnh phúc bất chợt ập đến, Trần Tuyết Nhi tham lam muốn được nhiều hơn, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, cảm giác chân thật này, đến cả mơ cô cũng một lần ao ước.
Đôi môi mềm mại của anh, hương thơm nam tính quyến rũ từ anh, dù mơ hay thực cô vẫn lưu luyến không muốn rời.
"Ngoài ra, còn một việc anh phải đính chính lại.", tách nhau ra, anh trịnh trọng nhìn cô.
"Hửm? Chuyện gì?"
Anh véo má cô, cọ chóp mũi mình vào mũi cô, trao nhau hơi thở quen thuộc: "Ngoài em ra anh sẽ không ở bên một cô gái nào khác, cũng không yêu thêm ai khác, vậy nên câu nói khi nãy... Đừng nói lung tung."
Từng tế bào trên cơ thể đều hạnh phúc sắp nhảy tung tăng, lông tơ trên người cũng vui vẻ đến mức dựng đứng lên, muốn nghiêng ngã tới lui hò hét.
Câu nói khi nãy là do cô buộc miệng nói ra, dùng đến cách thức cuối cùng để trao đổi việc được ở bên anh.
Nói thật, cô chưa từng nghĩ đến một ngày như thế, phải chăng nó sẽ đau đớn hơn cả lúc cô buộc phải nói ra.
Nhìn anh bên một người phụ nữ khác ân ái.... Nghĩ đến đây cũng đủ làm tim cô chết lặng rồi.
"Em biết rồi, sẽ không nói nữa.", cô cười đến sáng lạng.
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Sau mọi hiểu lầm họ lại trở về bên nhau.
Trần Tuyết Nhi sực nhớ đến một việc: "Em có một chuyện muốn hỏi anh."
"Em nói đi."
"Em nghe mẹ nói anh vì cứu em nên hôn mê rất lâu, còn trở nặng chuyển đi, sao lại trở về sớm vậy? Anh có thật sự khoẻ chưa hay cố gượng chịu đựng?", cô nhìn anh dò xét, mặt có chút nhợt nhạt, thân hình gầy gò chẳng còn bao nhiêu thịt, đúng là người vừa bệnh khỏi.
"Anh biết thân thể mình ra sao, em không cần lo.", anh cười dịu dàng vuốt tóc cô, đặt lên đó một nụ hôn.
"Còn nữa... Lúc hôn mê anh có từng mơ một giấc mơ dài không?", cô chớp chớp đôi mắt long lanh nước, mong chờ nhìn anh.
Nếu cô mơ thì anh cũng phải mơ, như vậy anh mới đi vào giấc mơ của cô, nói cho cô nghe bao nhiêu sự thật.
Không biết đúng không, nhưng hiện tại đó là suy nghĩ của cô.
"Có... Nhưng hình như anh quên rồi."
Nghe anh nói vậy, cô chợt vui mừng nhảy nhót rồi chợt ỉu xìu: "Sao có thể quên được? Em vẫn nhớ như in mọi việc."
"Em biết anh mơ thấy gì sao?"
Cô gật đầu: "Là trở về năm mười tám tuổi, anh bắt đầu theo đuổi em rồi chúng ta yêu nhau, sau đó anh vì cứu em mà bị xe đụng rồi mất đi... Ba năm sau em cũng tự vẫn theo anh... Nhưng lại rơi vào khoảng không, không tìm thấy lối về... Là anh vào giấc mơ dẫn em về đúng không?"
Huỳnh Công Nam mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng: "Sau này dù có ra sao anh vẫn mong em sống tốt, sống hạnh phúc, đừng khờ dại như vậy nữa."
Câu nói của anh đủ làm cô hiểu rằng, chính anh là người luôn đứng ra bảo hộ cho cô, mặc dù anh không bao giờ thừa nhận.
Cũng như những lần anh âm thầm hy sinh vì cô, nếu không có những giấc mơ, không có lần cãi nhau với Trương Thuỵ Yến, e rằng suốt đời này cô cũng không được biết.
"Không có anh thì đời này còn gì là hạnh phúc hay vui vẻ, em gắng gượng sống tiếp ba năm đã quá sức chịu đựng lắm rồi.", cô nhụi vào ngực anh, siết chặt anh hơn.
Lần đầu tiên trong đời cô biết cảm giác sống không bằng chết.
Lần đầu tiên trong đời cô biết còn có nỗi đau tan nát tâm can hơn cả dùng dao đâm thọc vào nó.
"Cô gái ngốc.", anh ôm cô đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng đặt xuống môi cô một nụ hôn.
Bởi vì cô ngốc nghếch nên mới cần có anh.
Bởi vì cô yếu đuối nên anh mới phải bảo vệ.
Bởi vì anh yêu cô, nên dù có ra sao anh cũng nguyện đứng bên cạnh chở che.
Trao nhau nụ hôn say đắm, cả anh và cô đều quên rằng đây là bệnh viện.
Lê Cẩm Tiên thò đầu vào dò xét, Cao Thanh Nhi và Hồ Anh Thư chưa kịp ngó đầu nhìn thì cô ấy đã vội đóng cửa lại, chặn ngay chốt cửa: "Không được vào, không được vào."
"Sao vậy? Họ cãi nhau nữa à?", Cao Thanh Nhi nóng lòng muốn vào xem.
Lê Cẩm Tiên lắc đầu: "Không phải, nhưng mà..."
Chưa nói hết câu cửa phòng liền mở ra, cô ấy đang dựa vào cửa nên theo đà ngã thẳng ra sàn.
"Ui da...", Lê Cẩm Tiên sờ soạng mông mình, ấm ức nhìn lên người không biết phải trái, rõ ràng cô đang giúp đỡ cho họ có thời gian mặn nồng, vậy mà lại làm cô té đau điếng thế này.
Hạ Đồng nhanh chân chạy tới đỡ cô ấy dậy: "Đau lắm không em? May là thịt mỡ nhiều, chắc không mẻ xương đâu."
Lê Cẩm Tiên liếc nhìn người yêu mình: "Giờ này mà anh còn có tâm trạng trêu đùa em hả? Dập mông luôn rồi nè, đau chết đi được."
Sau đó xoay sang người đàn ông đang hiên ngang đứng ở cửa, chỉ trích: "Trước khi cậu mở cửa cũng nên thông báo trước một tiếng chứ, tôi đang giúp hai người đó."
"Vào trong nói chuyện.", Huỳnh Công Nam bỏ lại một câu, bước thẳng vào trong.
Nguyễn Thanh Nhã phía xa đi tới, cười tươi rói: "Hai đứa đã hoà giải rồi thì chúng ta vào trong thôi, mấy đứa ăn gì để bác nấu, hôm nay bác mua nhiều nguyên liệu lắm."
Nhìn thấy mẹ mình bước vào, Trần Tuyết Nhi lập tức chồm người tới: "Mẹ... Lần con bị đụng xe mẹ có gặp chiếc nhẫn của con đâu không?"
Nguyễn Thanh Nhã gật đầu, bước tới gian bếp: "Nhẫn hả? Có... Lúc đó con nắm chặt trong tay, gở thế nào cũng không được, sau khi phẩu thuật con mới thả lỏng tay nên mẹ mới lấy được... Mẹ để trong tủ ở nhà, giữ rất kỹ."
Cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng đâu bản thân làm mất nó rồi.
Chiếc nhẫn đó là tín vật đính ước của hai người.
Lần đó anh cũng hẹn sau khi tốt nghiệp họ sẽ kết hôn.
"Tuyết Nhi, vì bảo vệ tình yêu hai người mà mình bị té ê mông rồi đây, cậu tính bù đắp cho mình thế nào?", Lê Cẩm Tiên được Hạ Đồng dìu đến ghế sofa ngồi xuống.
Cô ấy vẫn rất hậm hực liếc nhìn Huỳnh Công Nam đang đứng bên mép giường.
"Ban nãy người đóng cửa là cậu hả?", Trần Tuyết Nhi cố kiềm nén nụ cười.
Lê Cẩm Tiên gật đầu khai nhận: "Ừm, thấy tình hình bên trong nên mới chặn ngoài cửa đó."
"À... Hôm sau mình với Công Nam khao cậu một chầu hoành tráng, được không anh?", cô níu vạt áo anh, cố gắng lắm mới không cười rộ lên.
Huỳnh Công Nam mặt đen như lọ nồi, tức muốn nổ phổi, ậm ừ trả lời cho qua.
Lúc nãy hai người đang đến lúc cao trào, chuẩn bị tiến tới bước tiếp theo thì bỗng cửa phòng vang lên tiếng lạch cạch làm cả hai giật mình.
Không chuyện gì thất đức hơn việc làm mất hứng của người khác.
Cả anh và "thằng em" đang phất cờ khởi nghĩa đều muốn biểu tình.
Dồn nén bao năm nay sắp được giải thoát lại gặp phải cảnh "mỡ treo mèo nhịn đói"*.
Thấy mà không làm ăn được, còn gì túng quẫn hơn.
*Mỡ treo mèo nhịn đói: Ý chỉ thứ mình thèm muốn đang ở ngay trước mặt nhưng không được ăn hay không có được.