Trả Lại Thanh Xuân

Chương 70: Lạnh lùng




"Công Nam...", cô xúc động đến mức con tim nhảy nhót lung tung, huyết dịch trong người đều dồn hết lên não, mặt nóng bừng bừng, thần kinh căng lên cực hạn.

Anh quá khác so với trí nhớ của cô.

Gương mặt tuy có chút xanh xao hốc hác nhưng không làm mất đi phong độ vốn có của anh.

Mang trên người khí chất của một người đàn ông trưởng thành đỉnh đạc, thần thái ngút trời.

Năm năm không gặp, sức hút của anh ngày càng lớn, lớn đến mức cô không thể dời mắt đi nơi khác.

Hai hàng nước mắt như cơn lũ trào tới, từng đợt nối tiếp nhau chảy dài.

Người cô yêu... Anh trở về, thật sự trở về rồi.

Huỳnh Công Nam chỉ ngừng lại nhìn cô vài giây, tiếp tục chậm rãi bước đến trước mặt Trương Thuỵ Yến: "Mọi chuyện là thế nào?"

"Không, Công Nam anh nghe em nói, là cô ta bịa đặt, em không có làm gì hết, anh phải tin em.", Trương Thuỵ Yến níu lấy tay anh, sợ hãi lắc đầu liên tục.

Anh rút tay mình ra, nheo đôi mắt sâu thẳm đánh giá, cất giọng âm trầm: "Đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, hoặc tự mình khai nhận, hoặc để tôi tự điều tra... Kết cục sẽ rất khác nhau."

Cô ta nước mắt giàn giụa, lắc đầu liên hồi: "Công Nam, không phải em làm thật mà, anh phải tin em, năm năm qua người luôn ở bên cạnh chăm sóc anh là em, người luôn dõi theo anh cũng là em, em dành cả thanh xuân của mình chỉ để bên cạnh anh, em chưa bao giờ muốn làm hại anh... Anh nhất định phải tin em."

Chỉ tay vào Trần Tuyết Nhi, Trương Thuỵ Yến hét lên: "Là cô ta bịa đặt, từ đầu đến cuối cô ta chưa từng yêu anh, chỉ nhìn ngó gia sản của nhà anh thôi, nên khi anh hôn mê, gia đình cô ta cũng ôm tiền bỏ đi mất.. Anh đừng bao giờ nghe lời kẻ tham lam này... Cô ta muốn chia rẽ em và anh nên mới nói vậy."

Anh xoay người, nhìn cô thật lâu: "Vậy sao?", đặt ra một câu hỏi, không hiểu đang hỏi ai.

Trần Tuyết Nhi vẫn ngây ngốc nhìn anh, không mở miệng trả lời, mặt đối mặt nhìn nhau.

Trương Thuỵ Yến kéo anh về phía mình: "Là thật, em nói toàn là thật... Năm năm qua không phải anh rõ ràng tình cảm của em nhất sao, không phải anh hiểu rõ con người em nhất sao? Em không thể nào làm ra những chuyện độc ác đó."

"Ừm...", anh gật đầu.

Trương Thuỵ Yến mừng rỡ, nghĩ anh đã tin mình, cô ta liền có ý định châm dầu vào lửa, nước mắt hai hàng: "Lần đó rõ ràng có người sắp đặt, làm sao em với anh đều bị chuốc say, rồi cô ta làm sao có thể biết đúng nơi mà đến... Không phải rõ ràng quá sao? Cô ta muốn vòi tiền nên đã tìm em lấy một số tiền rồi bỏ đi mất... Bây giờ hết tiền lại về đây kể rằng do em hãm hại... Quá oan cho em, vì em nể tình cô ta từng chăm sóc anh mà bây giờ lại thành ra là em đuổi cô ta đi."

Dựa vào vai anh, cô ta ỉu xìu như người không có xương sống, đáng thương vô cùng.

"Nín đi, đừng khóc.", anh vỗ vai cô ta, không hiểu thái độ hiện tại là thế nào, tin hay không tin.

"Ừm..", cô ta gật đầu, dựa hẳn người vào anh.

Huỳnh Công Nam ân cần với cô ta, có nghĩa là anh đã tin những gì cô ta nói.

Len lén liếc nhìn Trần Tuyết Nhi, cô ta nhếch môi cười khinh miệt.

Trần Tuyết Nhi bây giờ mới hoàn hồn, cảnh trước mắt làm tim cô muốn nứt ra, nhỏ giọng: "Em nói thật, là cô ta hãm hại."

Cảm giác bất an cứ ập đến, không biết cô đang sợ hãi điều gì?

Là sợ anh không tin cô hay tự ray rứt về những chuyện anh phải trải qua vì cô?

Sợ thời gian làm anh thay đổi hay sợ tình yêu của họ không còn đủ lớn để tiếp tục đi cùng nhau?

Huỳnh Công Nam yên lặng nhìn cô, mắt không dao động.

Trần Tuyết Nhi mong chờ nhìn anh, chỉ cần một hành động nho nhỏ để trấn an cũng giúp cô yên lòng, nhưng sao anh lại im lặng?

Anh không nhớ ra cô hay anh đã quên đoạn tình cảm của họ như cô đã từng?

Nhận thấy tình hình không ổn, Cao Thanh Nhi là người đầu tiên bước tới lau nước mắt cho cô: "Cậu sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ nữa không?"

Giật mình, cô ngước nhìn cô ấy: "Mình.. Mình ổn."

Giờ đây cô mới chú ý đến những người phía sau: "Mọi người sao lại đi cùng nhau?"

"Không phải cậu nhờ mình tìm tin tức của Công Nam sao? Đem người tới cho cậu luôn, không cần mắc công đi kiếm.", Cao Thanh Nhi nháy mắt với cô, sau đó nói tiếp: "Mình rù quến họ ra đây du lịch, không ngờ đúng dịp cậu gọi mình nên cùng tới thăm cậu luôn."

"Nếu trễ một hai ngày là bọn này về nhà rồi, cậu chọn đúng thời điểm lắm đó.", Hồ Anh Thư tung tăng đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

Lê Cẩm Tiên hậm hực bước tới, chau mày trách móc: "Đúng đó, cậu quá đáng lắm luôn, không một lời từ giã đã biến mất, tưởng cậu quên bọn này luôn rồi."

"Rồi rồi, không liên lạc với các cậu là mình sai.", cô mỉm cười nhìn họ.

Đem tình cảnh xúc động kia ném sang một bên.

Nhận ra có điểm gì đó khác lạ, Trần Tuyết Nhi nhìn đi nhìn lại vài lần, xác nhận bọn họ giống ba cặp đang hẹn hò.

Phạm Trí Viễn với Cao Thanh Nhi đúng với trong mơ, Lê Cẩm Tiên với Hạ Đồng cũng đúng... Nhưng sao Hạ Huyền lại đi với Hồ Anh Thư?

Cô có chút khó hiểu: "Trịnh My đâu? Không đi du lịch cùng cậu ư, Hạ Huyền?"

Hạ Huyền giật thót mình: "Tuyết Nhi à, chúng ta mới gặp nhau lần đầu mà cô đã vội đốt nhà tôi rồi hả? Trịnh My là ai?"

Trần Tuyết Nhi vẫn khăng khăng: "Không phải cậu với cô ấy đang yêu nhau sao?"

Hồ Anh Thư liếc sang Hạ Huyền: "Anh nói rõ em nghe."

Hạ Huyền ôm nổi oan còn hơn cả Đậu Nga, lắc đầu: "Anh không biết, chưa từng nghe qua cũng chưa từng gặp qua cô gái nào có tên thế này."

Bỏ qua vấn đề của Hạ Huyền, cô chớp mắt nhìn Hồ Anh Thư: "Còn cậu và Gia Huy, cậu ấy đâu sao không đi cùng cậu?"

Hồ Anh Thư trợn tròn mắt, lòng đen muốn bay ra ngoài: "Gia Huy nào? Cậu nói gì vậy?"

Trần Tuyết Nhi vẫn tỉnh bơ: "Lớp trưởng cấp ba của bọn mình đó, cậu ấy với cậu không còn quen nhau nữa sao?"

Hồ Anh Thư cứng người: "Học cấp ba mình có quen ai đâu? Lớp trưởng đó mình còn không nhớ mặt nữa thì quen cái nổi gì."

Giờ này đến lượt cô chau mày: "Sao lạ vậy? Đúng theo giấc mơ thì hai người yêu nhau, Hạ Huyền cũng yêu Trịnh My, sao giờ lại đổi thành cậu với Hạ Huyền?"

Cả nhóm ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người một biểu cảm.

"Công Nam... Cậu đi hỏi bác sĩ xem Tuyết Nhi có bị vấn đề gì về thần kinh hay bị rối loạn trí nhớ không? Mình thấy cô ấy có chút bất bình thường.", Hạ Đồng lên tiếng, nhìn Tuyết Nhi rồi dời mắt sang Công Nam.

Trương Thuỵ Yến đứng thẳng dậy, quàng tay anh níu lại: "Cô ta đang giả vờ để lấy lòng mọi người đó, chiêu này sử dụng nhiều đến mức thành thạo luôn rồi, anh đừng mềm lòng."

"Là tôi giả vờ hay cô giả nai?", Trần Tuyết Nhi ánh mắt rét lạnh đứng dậy bước tới.

Trương Thuỵ Yến nép sau lưng Huỳnh Công Nam, lí nhí: "Công Nam, cô ta muốn đánh em, lúc nãy cô ta đã đánh em một lần rồi, em sợ lắm."

Giả vờ đáng thương trước mặt anh chính là nghề của cô ta, dù làm công không ăn lương nhưng nghề nghiệp phải ráng đeo.

Trần Tuyết Nhi lấy trong túi áo bệnh nhân ra một chiếc điện thoại, nhếch môi: "Nghe cho rõ."

Nói xong cô ấn nút play trên màn hình.

Đoạn đối thoại khi nãy của cô và cô ta vang lên, từng câu từng chữ như kim đâm thẳng vào não cô ta, từng sợi lông tơ trên người đều dựng đứng lên.

"Cô.. Cô.. Gài tôi.", Trương Thuỵ Yến chỉ tay vào mặt Trần Tuyết Nhi, lắp bắp không nên lời, chân loạng choạng lùi về sau vài bước, giương đôi mắt tội nghiệp nhìn anh.

Cô thoáng nhìn anh, vẫn gương mặt lạnh lùng với tất cả, nhưng với cô mà anh cũng như thế.

Sau đó bước về phía cô ta: "Gài cô? Tôi đâu thích làm mấy chuyện bỉ ổi đó, đoạn đối thoại này diễn ra lúc cô còn minh mẫn bình thường, tôi hỏi cô trả lời, không hề ép buộc... Chỉ là, nói chuyện với loại người như cô, phải ghi âm lại mới không bị lật thuyền."

*Tác giả cute pho mai que hột me: Hôm qua không up chương được nên hôm nay up bù nha... Không biết sao anh lại lạnh lùng với chị vậy nữa, lâu quá không gặp nên bối rối sao?