Trả Lại Thanh Xuân

Chương 69: Là anh




"Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi sẽ không chết khi chưa trả thù được đâu."

Trần Tuyết Nhi chợt nhớ đến những điều cô ta đã làm trong mơ, lửa giận công tâm nhưng vẫn cố gắng kiềm nén.

"Vậy sao? Cô muốn trả thù gì? Trả thù ai?", cô ta điềm tĩnh nhìn cô, tay giấu phía dưới khẽ run.

"Cô thực sự không biết sao? Ai hãm hại tôi hết lần này đến lần khác, ai đã dàn dựng để tôi hiểu lầm Công Nam rồi xảy ra cớ sự hôm nay, cô đã quên hay trí nhớ kém vậy?", cô cười mỉm, miệng cười lòng không cười.

Trương Thuỵ Yến khựng người giây lát, chỉ một hành động thoáng qua, nếu không để ý sẽ không thấy được: "Không phải cô đã mất trí nhớ sao?"

Trạng thái kia sao qua mắt được Trần Tuyết Nhi, cô gật đầu: "Ừ.. Bây giờ nhớ rồi, ngoại trừ nhớ hết ra còn biết nội tình trong đó nữa."

"Sao có thể, họ đã nói mãi mãi cũng không thể nhớ ra.", Trương Thuỵ Yến giật thót mình, lẩm bẩm.

"Sao cô biết tôi mất trí? Thật sự do cô làm sao?", thấy cô ta đã lọt vào tròng, cô khẽ cười thầm.

Dù bé hay lớn, vẫn ngu ngốc như nhau, chỉ mỗi tính độc ác là thăng hoa.

"Tôi nghe người khác nói, bây giờ cô quản luôn chuyện tại sao người khác biết chuyện à?", cô ta bật dậy, bước tới nâng mặt cô lên: "Nhớ lại rồi thì nên tránh xa Công Nam ra, cô chính là sao chổi của đời anh ấy."

"Vậy sao? Gặp tôi anh ấy không may mắn hay bởi vì có người bày mưu lập kế nên anh ấy mới xảy ra chuyện, chắc cô mới là người rõ ràng.", hất tay cô ta ra, cô giáng thẳng xuống mặt cô ta một cái tát.

Cái tát này, đánh rất hay... Giải toả được bao nhiêu tức giận trong lòng cô.

Cô không tin chuyện cả dãy nhà trọ đột ngột rò rỉ khí gas rồi phát nổ quy mô lớn như vậy, chắc chắc có người nhúng tay.

Người đó không ai khác, khẳng định là cô ta, Trương Thuỵ Yến.

"Rõ ràng gì? Thần kinh cô có vấn đề à?", cô ta hét lớn, giơ tay định đánh lại.

Trần Tuyết Nhi dù trước hay sau sức lực vẫn hơn cô ta rất nhiều, nắm chặt cánh tay kia, cười dịu dàng: "Ồ... Xem ra thiên kim đại tiểu thư bận bịu nhiều việc nên dễ quên, vậy để tôi nhắc cho cô nghe từng chuyện.", cô bước xuống giường, biết bản thân mình cử động chưa linh hoạt nên chỉ đứng yên, nhìn chằm chằm cô ta.

Trương Thuỵ Yến có chút sợ hãi khí thế này, nhưng vẫn cố vờ bình tĩnh, rút tay về.

Trần Tuyết Nhi chậm rãi bước từng bước nhỏ đến bên cô ta, mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm như đang dí con mồi vào góc tối: "Cô cho người bắt cóc rồi cố ý nói cho tôi biết rằng có người muốn phá hoại danh tiết để tôi không thể nào lấy Công Nam... Cô rất khôn ngoan, biết tôi sẽ gọi điện cho anh ấy nên sắp đặt thêm màn kịch đang làm tình cùng anh ấy, sợ chưa đủ chân thực còn sai người giả giọng anh ấy rồi ghi âm lại phát lên cho tôi nghe... Mục đích muốn tôi hiểu lầm rằng người đã lên kế hoạch đó chính là Công Nam, để tôi nghi ngờ rồi hận anh ấy."

"Toàn bịa đặt, cô gọi điện cho anh ấy, nếu tôi không ở cùng anh ấy thì sao nghe được.", cô ta có chút chột dạ.

"Đây là chuyện tôi thắc mắc mãi, cho đến bây giờ mới phát giác ra... Cô từng tới nhà anh ấy ở nhờ một khoảng thời gian dài.", cô nhẹ vuốt lọn tóc uốn xoăn của mình, mỉm cười đắc ý nhìn cô ta.

Đúng là cô bịa đặt tất cả.

Sâu chuỗi lại những tình tiết từng xảy ra trong quá khứ, còn có giấc mơ của cô, mọi chuyện xảy ra đều theo một chiều hướng.

Cô tin mình đã suy luận đúng, từ đầu đến cuối đều do cô ta bắt tay cùng người khác làm.

"Rồi sao?", cô ta hững hờ nhìn cô.

"Chẳng sao cả, câu chuyện sau đó chắc ai cũng có thể nghĩ ra rồi.", thoáng ngừng, cô hắng giọng: "Còn cả chuyện giả vờ làm người báo tin, hẹn tôi đến khách sạn bắt gian, lúc đó tôi ngu ngốc mới không suy nghĩ đã vội tin tất cả, để rồi xảy ra cớ sự chia lìa như hôm nay."

Trương Thuỵ Yến cười khẩy, quyết định lật bài ngửa, gật đầu: "Cô đúng là ngu thật, còn gì nữa?"

Trần Tuyết Nhi bước đến, nắm chặt vai cô ta: "Vụ nổ khí gas này cũng là do cô sai người làm đúng không? Người đứng sau tiếp tay cho cô là ai? Võ Mỹ Nhân hay còn ai khác nữa?"

Trương Thuỵ Yến hất tay Trần Tuyết Nhi ra, áp sát người cô: "Cô biết cũng nhiều quá đó, vậy thì đã sao? Tôi làm hết mọi chuyện đó, cô làm gì được tôi, báo cảnh sát hay đi nói với mọi người? Họ sẽ tin một người ôm tiền bỏ trốn như cô hay tin tiểu thư danh giá bỏ ra năm năm chăm sóc anh ấy vì tình yêu như tôi?", dương dương tự đắc khoanh tay trước ngực khiêu khích.

Trần Tuyết Nhi thoáng bất ngờ, không ngờ cô ta dễ dàng nhận tội nhanh vậy: "Cô nói bản thân yêu anh ấy, vậy mà hết lần này đến lần khác dồn anh ấy vào hố tử thần, không từ thủ đoạn độc ác hãm hại người khác, cô thấy mình có xứng nói yêu anh ấy hay không?"

"Xứng... Haha", cô ta bỗng cười lớn, cười đến ngặt ngẽo: "Cô mà cũng dám mở miệng nói xứng hay không xứng à? Kẻ luôn miệng nói yêu Công Nam, luôn miệng nói tôi chia rẽ hai người, vậy cô có từng nghĩ nếu bản thân tin anh ấy thì mọi kế hoạch tôi sắp đặt có thuận lợi đến vậy không?"

Không đợi Trần Tuyết Nhi kịp trả lời, cô ta lại tiếp tục ép tới: "Cô nói yêu anh ấy, vậy mấy lần anh ấy vì cô mà bị thương thì cô đang ở đâu? Cô có hay biết anh ấy đau đớn hay vật vã thế nào không? Đến cả một chút chuyện nho nhỏ cũng khiến cô bỏ mặc anh ấy rồi biệt tăm biệt tích suốt năm năm trời, cô nói xem ai mới là kẻ không xứng?"

Trần Tuyết Nhi hơi đờ người: "Cô nói gì? Anh ấy bị thương khi nào?"

Trương Thuỵ Yến đẩy cô ngã ra giường: "Bất ngờ lắm đúng không? Bởi cô đâu thể nào biết được Công Nam vì cô mà hi sinh biết bao nhiêu, cứ mở miệng ra là nói tại tôi phá hoại hay vì anh ấy phản bội."

Cô gấp gáp ngồi thẳng dậy: "Cô nói rõ ràng hơn đi."

"Đôi mắt cô, sáng tỏ lắm đúng không?", cô ta đưa tay lên mặt cô, vẽ một đường dọc theo mí mắt.

Tuy có hơi nhột nhưng cô không hề né tránh: "Thì sao?"

Cô ta mỉm cười: "Cô không muốn biết người hiến giác mạc cho cô là ai à?"

Trần Tuyết Nhi thoáng kinh hồn: "Không lẽ nào?"

Cô ta gật đầu nhanh chóng: "Đúng, chính Công Nam tình nguyện đổi giác mạc lành lặn của mình để lấy giác mạc bị thủng của cô, đôi mắt này là anh ấy ban cho cô để rồi nhận lại đôi mắt không mấy sáng tỏ, hay bị cơn đau nhức hành hạ."

"Anh ấy...", Trần Tuyết Nhi trợn tròn mắt vẻ không tin nổi.

Nhớ lại lần đó, sau khi phẫu thuật ghép giác mạc, cô phải băng đôi mắt mình lại, anh luôn túc trực bên cạnh chăm nom cô.

Đúng thật có vài việc anh làm không được thuận lợi, như đút cơm cho cô hay rót nước cho cô uống... Nhiều lần rơi vãi ra ngoài cô còn cằn nhằn anh.

Vỡ lẽ ra, anh cũng đang băng bó đôi mắt mình, một người vừa phẫu thuật xong lại không ngại tình hình sức khoẻ bản thân, luôn ở bên cạnh chăm sóc cô.

Còn cô? Anh dâng tặng thứ ánh sáng lành lặn của mình cho cô, cho đến bây giờ cô mới được biết.

Có phải cô đã quá vô tâm với anh?

Anh có đau lắm không? Lúc đó cảm giác của anh ra sao?

Nhìn Trần Tuyết Nhi thẫn thờ, Trương Thuỵ Yến áp sát mặt tới, nghiến răng ken két nói ra từng chữ: "Tương lai của anh ấy tươi sáng thế nào cô biết không? Anh ấy vì cô, vì cô ở đây nên nhất quyết từ bỏ tất cả... Cô có biết ngôi trường hoàng gia khác biệt với ngôi trường ở đây lớn thế nào không? Tương lai của một người đi du học ở ngôi trường danh giá khác biệt thế nào với học trong ngôi trường cũ nát như nơi này không?"

Cô ta vẫn chưa chịu ngừng: "Lần cô bị thương ở chân, gọi điện cho Công Nam, cô biết anh ấy đang ở đâu không? Anh ấy đang chuẩn bị thi Olympic cấp quốc gia, vì một cuộc gọi của cô mà anh ấy không thèm liếc nhìn lại một cái, lên xe chạy thẳng về."

Vì sao mọi thứ liên quan đến cái tên Trần Tuyết Nhi luôn khiến anh không tiếc mọi giá đánh đổi tất cả? Cô ta có gì ngoài tấm thân rách nát này chứ?

Trần Tuyết Nhi lớn giọng phản bác: "Không phải, lần đó anh ấy nói chỉ là một cuộc thi bình thường.. Những chuyện như du học là người lớn bàn tính, từ đầu anh ấy đã không đồng ý."

Cô ta cười rộ lên: "Haha...Vì dỗ dành cô mà anh ấy nói vậy à? Cũng đúng, từ chối đi du học mà tuyệt thực suốt nửa tháng còn được thì nói chi là một cuộc thi... Cô đúng là có bản lĩnh làm anh ấy không ngóc đầu lên nổi."

Cô hét lên: "Cô nói dối."

"Nói dối sao? Nếu không tin cứ gặp trực tiếp bác hai tôi hỏi rõ ràng, sẵn hỏi luôn chuyện xảy ra sau khi cô bỏ đi, để biết ai ác hơn ai.", cô ta bóp mạnh cằm cô.

Trần Tuyết Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác tránh né: "Chuyện gì thì cô nói hết một lượt đi."

"Cô còn tư cách hỏi tôi chuyện gì?", Trương Thuỵ Yến lớn giọng: "Vì đuổi theo cô mà anh ấy bị đụng xe đến mức xuất huyết não, hôn mê hơn hai tháng... Vừa tỉnh dậy đã vội vã đi tìm cô, hết lần này đến lần khác bị tai nạn, không tìm được cô thì lại vùi đầu trong phòng không ngừng uống rượu, cơ thể suy nhược đến thân tàn ma dại, cô có biết trong khoảng thời gian đó anh ấy phải vào viện nằm còn nhiều hơn ở nhà không? Có lần nghe được tin tức của cô, anh ấy một mình chạy xe đi tìm, suýt chết vì rơi xuống đèo... Vì cô mà anh ấy chẳng quan tâm đến bản thân, bây giờ lại vì cứu cô khỏi hoả hoạn, anh ấy suýt trở thành người thực vật... Cô nói xem, cô có điểm nào xứng đáng với tình yêu cao thượng của anh ấy, cô nói đi."

"Công Nam...", Trần Tuyết Nhi lệ hoen mi, ban đầu muốn bắt tội người ta, bây giờ người bị buột tội lại là chính cô.

Không ngờ những ngày tháng vì tìm cô anh đã sống khổ sở như thế.

Ba năm trong mơ kia, có lẽ quá yên ả so với giông tố mà anh trải qua.

Không tìm thấy cô, anh gắng gượng sống tiếp suốt năm năm.

Không còn anh, cô không có dũng khí tồn tại trên cõi đời này.

Vậy hỏi ra, là ai đau khổ hơn ai?

Trương Thuỵ Yến thấy giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, cô ta cười lớn: "Hahaha... Nhiều lúc tôi vừa ghen ghét vừa thấy đáng thương cho cô, bỏ lỡ một người yêu mình hơn cả mạng sống suốt năm năm, còn làm anh ấy tổn thương suốt năm năm, coi như ông trời trừng phạt cô, không cho cô có được hạnh phúc.. Hahaha... Thanh xuân của cô không bao giờ được vui vẻ trọn vẹn."

Cửa phòng đột ngột mở mạnh ra, giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên: "Nói đủ chưa?"

Ngoài cửa xuất hiện một đoàn người, khí thế hừng hực.

Trương Thuỵ Yến run sợ khi nghe giọng nói kia, chân lảo đảo lùi về sau mấy bước: "Anh... Không phải anh đang ở nước ngoài dưỡng bệnh sao?"

Trần Tuyết Nhi hốt hoảng xoay người 180 độ nhìn về hướng phát ra âm thanh: "Là anh."