"Con tỉnh rồi, tỉnh rồi sao? Còn đau ở đâu không? Thấy không thoải mái ở đâu nữa?", Nguyễn Thanh Nhã mừng rỡ, không đợi cô trả lời đã đứng bật dậy chạy đi gọi bác sĩ,
Trần Tuyết Nhi nhìn mẹ mình, gần một năm không gặp, dường như bà đã già đi một chút, trên gương mặt hiền hậu ấy lại có thêm vài vết chân chim.
Kiếp này cô thật bất hiếu, ngoài gây chuyện ra cô chưa từng làm gì để ba mẹ yên lòng.
Luôn tự hứa sẽ cố gắng thay đổi, đến giờ vẫn chưa làm được.
Hết lần này đến lần khác phải nhập viện làm mẹ mình mất ăn mất ngủ.
Hiện tại nơi cô đang nằm là một phòng VIP của bệnh viện Bạch Mai ở thành phố phía Bắc, khá gần nơi cô làm việc.
Theo như lời mẹ mình nói, cô đã hôn mê suốt một tháng, Công Nam cũng từng nằm ở đây.
Nhưng bệnh tình trở nặng phải chuyển lên tuyến trên là chuyện thế nào? Cô không sao mà anh lại bị nặng đến vậy.
Còn có, lý do nhà cô chuyển đi cũng vì Trương Thuỵ Yến... Mọi chuyện đều do cô ta bày ra, đến cả trong mơ cô cũng minh mẫn nhận ra, vậy mà đời trước lại ngu ngốc tin, để rồi đánh mất anh suốt năm năm.
Đang miên man trong suy nghĩ.
Vài cô y tá từ cửa bước vào đỡ cô qua một chiếc giường đẩy khác, đưa đi xét nghiệm tổng quát.
Buổi trưa, bác sĩ cầm một xấp giấy kết quả, đến thông báo với Nguyễn Thanh Nhã: "Bệnh nhân đã hoàn toàn bình phục, các chỉ số đều bình thường, theo dõi vài ngày là có thể xuất viện."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.", Nguyễn Thanh Nhã ríu rít cúi đầu.
"Không có gì, bổ sung dinh dưỡng để cô ấy nhanh chóng hồi phục, không cần kiêng cử, hiện tại nên cho cô ấy ăn thức ăn dạng lỏng.", vị bác sĩ trẻ dặn dò kỹ lưỡng, nhìn cô một lúc mới rời đi.
Nguyễn Thanh Nhã cười tươi như hoa tiễn bác sĩ ra khỏi phòng.
Ngồi vào ghế, nụ cười kia vẫn không tắt đi mà càng ngày càng tươi hơn: "Con thấy trong người thế nào, có thèm ăn món gì không?"
Trần Tuyết Nhi khó nhọc lên tiếng: "Con khát nước."
Uống xong ngụm nước ấm, cô từ tốn hỏi: "Mẹ ở đây một mình chăm con cả tháng nay sao?"
Nguyễn Thanh Nhã gật đầu: "Ừ, ba con ở nhà lo công việc với trông nom nhà cửa, mẹ lên đây một mình."
"Mẹ cực khổ rồi, con xin lỗi, làm mẹ lo lắng.", cô mỉm cười dịu dàng với mẹ mình.
Biết bao lần bản thân suy nghĩ về những chuyện đã làm, cô lại ân hận, muốn một lần nói tiếng xin lỗi ba mẹ, mong họ có thể tha thứ mọi lỗi lầm cô gây ra.
Thật sự quá nhiều, dù có hàng trăm hàng ngàn lời xin lỗi được nói ra cũng không giúp cô chuộc tội, nhưng cô vẫn muốn nói.
"Khờ quá, con là con của mẹ, không lo cho con thì lo cho ai, lỗi phải gì mà xin chứ.", mẹ cô đưa tay tới xoa nhẹ đầu cô.
Con gái bà có lẽ đã lớn khôn hiểu chuyện, không còn bốc đồng hay luôn chống đối làm bà lo âu nữa.
"Sao không nằm phòng thường mà vào phòng VIP, chi phí ở đây mắc lắm đó mẹ.", cô nhìn một vòng căn phòng, nội thất đầy đủ, có cả bếp nấu ăn, như một căn nhà thu nhỏ, giá phòng hàng ngày không thể nào dưới 1 triệu.
"Anh chị Huỳnh một mực đòi chuyển con sang đây, mẹ chỉ đành nghe theo.", Nguyễn Thanh Nhã cười hiền.
Mặc dù hai bên chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng gia đình Công Nam luôn đối xử rất tốt với gia đình bà, quà cáp không thiếu, thăm hỏi có thừa.
Chỉ có, chưa có duyên làm sui gia với nhau.
"Con nghe mẹ nói Công Nam chuyển lên tuyến trên, anh ấy sao vậy mẹ, chuyển đi đâu mẹ có nghe nói không?", cô hấp tấp chồm người tới, nắm chặt tay bà.
Ba năm chia ly trong mơ như trải qua ba mươi năm cuộc đời.
Khi biết được mọi chuyện, năm năm xa cách của hiện tại tựa như nửa đời biệt ly.
Bây giờ cô rất muốn gặp anh, nghe giọng anh, được anh ôm vào lòng vuốt ve.
Mỗi tế bào trong người đều nhớ anh đến nhức nhối.
"Khoảng một tuần sau khi con hôn mê thì Công Nam chuyển đi, mẹ chỉ kịp thăm hỏi anh chị Huỳnh, không biết thằng bé chuyển đi đâu.", Nguyễn Thanh Nhã lắc đầu.
Cô loay hoay tìm tới tìm lui trong tủ, lục lọi mọi thứ rồi lại muốn bước xuống giường.
Chân vừa chạm đất, cả người cô liền ngã khuỵ ra sàn, chân yếu ớt không đứng vững.
"Cẩn thận, bác sĩ nói cả tháng nay con không vận động, muốn đi thì cũng nên tập từ từ.", bà tiến đến đỡ cô dậy: "Con tìm gì? Để mẹ tìm giúp."
Cô ngồi trên giường, nắm chặt tay bà: "Điện thoại, mẹ có đem điện thoại di động ở đây không?"
Đúng, cô phải tìm cách liên lạc với bạn bè của anh để hỏi thăm tin tức, chắc chắc họ sẽ biết.
"Có, để mẹ lấy."
Nguyễn Thanh Nhã đưa chiếc smartphone cho cô, khó hiểu nhìn cô chằm chằm: "Con tìm điện thoại gấp vậy làm gì?"
"Con muốn liên lạc với bạn con để hỏi thăm tin tức của anh ấy, có lẽ họ sẽ biết anh ấy đang ở đâu.", cô vừa nói tay vừa bấm lia lịa, lên facebook tìm danh sách bạn bè.
Tìm mãi cũng không thấy những người cần tìm, cô đành bấm vào một nick name tên Nhi Cao, ảnh đại diện là một cô gái với thân hình gợi cảm đang mặc trên người chiếc đầm body đen.
Gọi trực tuyến cho người đó.
"Alo", giọng nữ trong trẻo vang lên.
"Thanh Nhi, là cậu đúng không? Mình Tuyết Nhi đây.", cô mừng rỡ khi nghe được giọng nói của cô gái kia.
"Tuyết Nhi.. Là cậu thật sao?", đầu dây bên kia bất ngờ, có chút kích động.
"Ừm.. Là mình, lâu quá không liên lạc, mình tưởng cậu quên mình rồi.", cô mỉm cười, năm năm không liên lạc, hoá ra cô ấy vẫn còn nhớ đến cô.
"Cậu đi đâu biệt tăm biệt tích suốt năm năm vậy hả? Có biết bọn này tốn công tốn sức tìm cậu thế nào không? Cậu quá đáng lắm đó.", đầu dây bên kia giở giọng trách móc, xúc động muốn rớt nước mắt.
Người đó không ai khác chính là Cao Thanh Nhi, một trong ba cô bạn thân từ thuở học cấp ba đến tận đại học của cô.
"Mình xin lỗi, lần đó có chút chuyện ngoài ý muốn, gia đình mình cũng chuyển ra phía Bắc ở rồi, khi nào có dịp chuyển vào Nam rồi hẹn nhau đi uống nước tâm sự, mình kể các cậu nghe.", cô chậm chạm giải thích, lòng nôn nóng muốn vào vấn đề chính.
"Trùng hợp vậy? Mình cũng đang ở thành phố lớn phía Bắc đây."
"Hả? Không phải gia đình cậu kinh doanh rất khấm khá trong Nam sao, ra Bắc này làm gì?", nghe Cao Thanh Nhi nói, cô giật mình.
Vậy là trước nay họ cùng sống trong một thành phố.
"Hihi.. Mình muốn tự lập nghiệp nên quyết định đi làm xa, với Trí Viễn cũng đang tiếp quản công ty ngoài này nên mình ra đây cùng anh ấy."
Nghe đến cái tên quen thuộc, Trần Tuyết Nhi có chút ngỡ ngàng, tất cả những gì trong mơ đều là thật sao? Hai người họ quen nhau, nhưng quen nhau khi nào? Lúc tốt nghiệp đại học rồi à?
"Cậu quen Phạm Trí Viễn khi nào? Lúc mình còn ở đó chưa nghe cậu nói qua."
Đầu dây bên kia cười hì hì: "Lúc mình tốt nghiệp rồi mới quen anh ấy, chưa kịp giới thiệu thì cậu đã biến mất rồi còn gì, ai cũng biết chỉ có mình cậu không biết."
"Mình sẽ tạ tội với cậu sau, bây giờ cậu có thể giúp mình một chuyện được không? Liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của mình đó.", cô nhẹ giọng nài nỉ.
"Chuyện gì nghiêm trọng vậy?"
Trần Tuyết Nhi từ tốn thuật lại mọi chuyện đã xảy ra vào năm năm trước, từ chuyện cô bị Trương Thuỵ Yến bắt cóc cho đến cả chuyện cô "bắt gian tại giường", từ chuyện lái xe gây tai nạn đến việc mất trí nhớ, từ việc gia đình cô bị đe doạ đuổi đi nơi khác cho đến việc cô mơ một giấc mơ dài và tỉnh lại thì đã nằm ở bệnh viện.
"Hả? Sao cuộc đời cậu ly kỳ như phim vậy? Gì mà hãm hại đủ kiểu rồi hết bị tai nạn xe tới gặp hoả hoạn, rồi giờ cậu sao rồi, khoẻ hơn chưa?"
Trần Tuyết Nhi cười khổ: "Mình khoẻ rồi, có điều Công Nam trở nặng nên chuyển đi nơi khác, mình không biết anh ấy đang ở đâu, cậu giúp mình hỏi thăm Trí Viễn xem cậu ấy biết Công Nam đang ở đâu không?"
"Vòng vo nãy giờ cậu chỉ muốn mình giúp chuyện nhỏ này thôi hả? Sao không nói thẳng, có gì khó đâu, chờ mình xíu, mình hỏi anh ấy xong rồi tới thăm cậu luôn, nhắn địa chỉ cho mình."
Cô mừng rỡ, gật đầu lia lịa: "Được, được, mình nhớ cậu lắm, nhanh tới nha."
"Cậu nhớ nhung gì mình, gấp nghe tin tức thì đúng hơn."
Cuộc gọi kết thúc, cô thấp thỏm chờ đợi, lâu lâu lại ngóng ra cửa, lâu lâu lại liếc nhìn đồng hồ.
"Con ăn chút cháo đi, bác sĩ nói hiện tại con chỉ được ăn thức ăn lỏng.", Nguyễn Thanh Nhã đưa chén cháo thịt bầm đến cho cô.
Trần Tuyết Nhi đón lấy chén cháo, mắt cứ nhìn ra cửa.
"Con chờ ai mà lóng ngóng từ sáng tới giờ, sắp có bạn tới thăm sao?", Nguyễn Thanh Nhã nhìn ra cửa, ngó nghiêng tới lui xong lại nhìn cô.
"Dạ..."
Còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng bỗng mở mạnh ra, tiếng giày cao gót lạch cạch bước vào, theo sau đó là giọng nói mang vài phần đanh đá: "Ồ, lâu rồi không gặp."
Trần Tuyết Nhi dần tắt ngóm nụ cười, đôi mắt lạnh đi vài phần.
Cô mỉm cười nói với Nguyễn Thanh Nhã: "Mẹ mua giùm con chút trái cây nha, chút nữa Thanh Nhi tới."
"Được.", Nguyễn Thanh Nhã nhìn thoáng qua vị khách không mời mà đến, gật đầu bước đi.
"Cô tới đây làm gì?", chờ mẹ mình rời đi, cô lập tức đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng.
"Tới thăm cô, không được sao?", Trương Thuỵ Yến bước tới sofa ngồi xuống, tự rót mình một ly nước rồi vắt chéo chân ngồi đó nhâm nhi, xem đây như nhà mình.
"Chúng ta thân thiết như vậy từ khi nào mà tôi không biết, được đại tiểu thư danh gia vọng tộc ghé thăm quả là phước phần ba đời nhà tôi tu được.", cô cất giọng mỉa mai, chóng cằm nhìn cô ta.
Trương Thuỵ Yến cười tươi: "Đúng là cô rất có phước, hai lần bị tai nạn mà chưa chết, tôi cứ tưởng khi tôi gặp lại cô là trong đám tang cô chứ."
*Tác giả: Có chút thất hứa, hôm nay mệt quá nên ra chương ngắn, không gặp anh Nam chính của mọi người được rồi, hẹn chương sau nha!!!
- Quyết đấu với Trương Thuỵ Yến cho tới bờ tới bến luôn... Hẹn mọi người vào ngày mai. <3