Trả Lại Thanh Xuân

Chương 67: Tất cả là một giấc mơ!




"Muốn gì hả? Vệ sĩ của tôi đang ở dưới, chỉ cần một cú điện thoại thì mấy người không biết mình chết khó cô thế nào đâu.", Trương Thuỵ Yến bị đẩy đến choáng váng, dựa vào bức tường đối diện trừng mắt.

"Ồ.. Vậy à... Để anh mở mang tầm mắt xem nào, gọi đi..", Phạm Trí Viễn hờ hững khoanh tay, mắt chẳng thèm nâng mí.

Chơi chung nhiều nên bị lây tính cách lạnh lùng của Huỳnh Công Nam chút ít đây mà.

Trương Thuỵ Yến nhanh chóng móc điện thoại, khoảng 5 phút sau có một tốp người áo đen chạy tới, thân hình lực lưỡng, trang phục chỉnh tề, tai nghe gắn ở tai, tư thái vô cùng chuyên nghiệp.

Có điều.... Không phải người của cô ta.

"Mấy người mau...", chưa kịp nhìn kỹ đã vội mở miệng phân phó, Trương Thuỵ Yến bị một bàn tay bị miệng lại, ú ớ ngước nhìn họ, sau đó trợn trừng hai mắt.

"Người của cô em đâu? Sợ nên chạy hết rồi à?", Phạm Trí Viễn cười khẩy, tay phất cho vệ sĩ đem cô ta lui đi.

"Đem tới nhà kho, giáo huấn một trận nho nhỏ, khi nào cảnh sát tìm tới thì giao cô ta ra, dù sao cũng là em họ của Công Nam, không nên làm bậy.", Phạm Trí Viễn bỏ lại một câu, đỡ Cao Thanh Nhi đứng dậy, cùng những người còn lại bước vào phòng.

"Bọn này tới tiễn cậu đoạn đường cuối, đi bình an, kiếp sau vẫn là anh em tốt."

"Mãi là anh em tốt."

Cả nhóm cùng cúi đầu trước anh, có người cố kìm nén tiếng khóc, có người thút thít thành tiếng.

Trong nhà kho.

"Không được xem thường người khác, khi nói chuyện phải lễ độ, không hống hách, không ngang ngược."

"Không được xem thường người khác, khi nói chuyện phải lễ độ, không hống hách, không ngang ngược."

Trương Thuỵ Yến vừa ấm ức đọc vừa rưng rưng nước mắt, hai bên má đã đỏ ửng vì bị đánh.

"Đọc lớn lên, đọc tới khi nào nhớ thật kỹ, làm người phải thế nào? Hả?", một tên vệ sĩ la lớn, cầm roi đi tới lui trước mặt cô ta, hoàn thành trách nhiệm "dạy dỗ" thứ con gái ngỗ nghịch không được dạy bảo cho tới nơi tới chốn này.

Phải công nhận cô ta rất cứng đầu lại còn hung hăng, ban đầu phản kháng rất dữ dội.

Chỉ có điều thể loại nào mà bọn này chưa từng trị qua, càng cứng đầu thì thuần phục càng hứng thú.

Vừa đánh vừa hù doạ đến mức nghe lời răm rắp, nói phía tây cô ta không dám bước về phía đông.

Dạy dỗ trẻ hư phải dạy từ trong tư tưởng.

***

Trên sân thượng của một khách sạn.

Trần Tuyết Nhi nhắm mắt thả lỏng theo làn gió, hít thật sâu cảm nhận từng luồng không khí trong lành mát mẻ.

Ba năm rồi, cô luôn tìm kiếm động lực để mình sống tiếp, mỗi ngày đều vùi đầu vào làm việc, không làm việc lại đi nói chuyện luyên thuyên với mọi người.

Dường như cô đang cố gắng hoà nhập để bản thân không phải nhớ đến anh.

Ba mùa tết cô ngắm pháo hoa một mình, ba mùa đông trôi qua trong lạnh lẽo, ba mùa xuân không có hoa nở.

Nhớ lại lần đó, cô tỉnh dậy cũng đã 3 ngày sau.

Mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc, cứ ngỡ bản thân vừa trải qua một cơn ác mộng, cô chạy thật nhanh ra ngoài.

"Mẹ.. Mẹ ơi."

"Có chuyện gì? Con tỉnh rồi sao? Thấy có chỗ nào không thoái mái nữa không?", Nguyễn Thanh Nhã sờ trán, vuốt mặt rồi nắm lấy bàn tay cô.

"Con không sao? Công Nam vẫn khoẻ đúng không mẹ, tối qua con mơ thấy anh ấy bị đụng xe.. Là mơ thôi phải không mẹ.", cô nhìn mẹ mình, bao nhiêu chờ đợi đều dồn vào đôi mắt ấy.

Nguyễn Thanh Nhã ngừng động tác tay, gượng cười: "Con nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, lát nữa sang nhà Công Nam dự đám tang."

Như sét đánh ngang tai, cô cứng đờ nhìn mẹ mình, ngồi thụp xuống, tay ôm đầu rưng rưng nước mắt: "Không phải là mơ sao? Sao không phải là mơ, tại sao?"

"Ngoan.. Đừng khóc nữa... Ba ngày rồi con sốt mê man, đến trong mơ cũng khóc gọi tên Công Nam.. Mẹ biết con đau lòng, nhưng phải cố giữ gìn sức khoẻ.", Nguyễn Thanh Nhã xúc động, ôm chầm cô vào lòng vỗ về, con gái bà, sao số lại khổ thế này, chồng chưa cưới chết ngay trước mặt mình, sao có thể chịu nỗi đả kích này đây.

"Mẹ ơi... Anh ấy bỏ con đi thật rồi sao mẹ? Anh ấy không cần con nữa sao mẹ?", cô nằm trong lòng bà, không còn sức lực để gượng dậy nữa.

"Con gái ngoan.. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..", Nguyễn Thanh Nhã trực trào nước mắt, vuốt tóc cô trấn an.

Lúc cô đến nhà anh, quan tài đã đậy, chỉ tiếp người đến thăm viếng.

Đến gặp mặt anh một lần trước khi vĩnh biệt mãi mãi mà ông trời cũng không cho cô.

Thật trớ trêu.

Cô thẩn thờ ngồi nhìn bài vị của anh, tấm ảnh có gương mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt luôn vì cô mà hé nụ cười như nắng xuân, đôi mắt sắt bén âm lãnh với thiên hạ nhưng luôn dịu dàng ân cần với cô.

Nhìn anh hồi lâu, cô chợt mỉm cười.

Hôm nhập quan, nhìn chiếc quan tài từ từ hạ vào lòng đất, con tim cô cũng bị ai đó từ từ đào xén đi từng chút.

Nếu ban đầu chỉ tin anh đã mất đi thì bây giờ cô mới nhận ra rằng, mãi mãi về sau cô không thể gặp lại anh thêm một lần nào nữa.

Bất chấp tất cả, cô nhào xuống huyệt mộ, ôm chầm lấy chiếc quan tài to tướng kia.

"Không được, không được chôn... Mấy người không được chôn anh ấy."

Cô hét lên, từng giọt lệ rơi lã chã, thì thầm: "Công Nam... Anh mau tỉnh dậy đi, họ sắp chôn anh rồi.. Anh thức dậy đi mà... Nếu không sau này chúng ta không gặp nhau được nữa... Không bao giờ gặp nhau nữa... Anh đừng đi như vậy mà."

Trương Lệ Thu dựa vào người Huỳnh Công Trạch uất nghẹn, không còn sức đứng vững.

Nguyễn Thanh Nhã, Trần Minh Tâm bất lực nhìn con gái mình, xót xa tận đáy lòng.

Khó khăn lắm mới lôi cô lên khỏi huyệt mộ đầy bùn đất, những người mai táng nhanh chóng xúc từng xẻng đất cát hất xuống, càng ngày càng đầy, che lấp tất cả.

Kỷ niệm của hai người, hạnh phúc của hai người, tương lai của hai người.

Mất hết rồi.

Trần Tuyết Nhi bất lực trong vòng tay mẹ mình, nhiều lần giãy giụa xông tới nhưng bị cản lại, cô đành ngồi thụp xuống đất, nhìn người mình yêu bị đất cát vùi lấp.

Khóc đến tê tâm liệt phế, tay chân vì bư quào nên máu me be bét, không còn biết cảm giác đau đớn là gì nữa, bởi nỗi đau vô cùng vô tận cô đang trải qua, có gì so sánh được.

"Công Nam~~~"

Xẻng cát cuối cùng lấp lại, họ chuẩn bị xây cho anh một căn nhà nhỏ ở đây.

Cô ngồi yên lặng nhìn tấm bia mộ của anh, đưa tay vuốt ve từng dòng chữ trên đó.

Miệng thì thào: "Huỳnh Công Nam... Huỳnh Công Nam..."

Mặc kệ có ai gọi, cô vẫn ngồi lì ở đó, không bận tâm lời mọi người.

Ngồi đến buổi chiều, tâm trạng cô dần bình tĩnh, ôm tấm bia đá lạnh lẽo vào lòng thì thầm: "Công Nam... Anh chờ em.. Chờ em được không?"

"Em không ép anh tỉnh dậy hay đi tìm em nữa... Bây giờ em sẽ đi tìm anh.. Anh ở đó chờ em được không? Đừng rời đi, đừng đi một mình.."

"Ba năm nữa được không? Em cố gắng báo hiếu với ba mẹ, sau đó đi cùng anh.."

"Lâu quá sao? Em sẽ cố gắng tranh thủ... Còn phải trả thù cho anh nữa... Anh chờ em nha..."

"Khi nào em nhớ anh... Anh có thể vào trong mơ cho em gặp được không? Em sợ bản thân không đủ kiên trì để sống tiếp, chỉ mong anh tiếp cho em chút động lực..."

"Công Nam... Em... Em yêu anh... Cũng rất nhớ anh..."

Cô vừa lẩm bẩm, nước mắt âm thầm rơi xuống, chảy dọc theo tấm ảnh của anh.

Những ngày sau đó, cô như người vô hồn, quên trước quên sau, lơ thơ lửng thửng suốt ngày, ngồi một mình có khi cười ngây dại, có lúc lại buồn bã rơi lệ.

Một khoảng thời gian dài như thế, ngay cả gia đình hay bạn bè cô đều lắc đầu chịu thua, bởi khi nói chuyện cô sẽ tỏ ra mình rất bình thường, nhưng trong mỗi lời nói, mỗi hành động hay cử chỉ đều mất tự nhiên, cứ như cố tình vẽ nên một người không sầu không lo.

Ngày xử án Võ Mỹ Nhân cùng Trương Thuỵ Yến, cô ngồi ở hàng ghế phía dưới nhìn hai cô gái xinh đẹp.

Người nào cũng nói yêu anh, yêu đến hy sinh mọi thứ, bỏ ra cả thanh xuân của mình.

Vậy mà, một người lái xe cố ý đâm vào anh đến chết, người lại đồng loã phía sau hỗ trợ lên kế hoạch cùng viện trợ.

Nực cười thay cho hai chữ "tình yêu" của họ.

Yêu đến mức dồn anh vào ngôi mộ lạnh lẽo nằm giữa đồng hoang.

Trần Tuyết Nhi biết gốc rễ nhà cô ta mạnh nên cố tình mượn thế lực của Phạm Trí Viễn cùng hai anh em nhà họ Đồng, mướn đoàn luật sư giỏi nhất, cãi đến không còn đường cho hai ả ta giảm án.

Phải cho hai ả biết thế nào là đau khổ, phải trả giá cho sự mù quáng cùng độc ác của mình.

Trương Thuỵ Yến khóc lóc với người nhà, cầu xin họ giúp mình.

Võ Mỹ Nhân lại im lặng đi theo người giám sát, không hé một lời, thái độ không hối lỗi cũng không phản khán.

"Trần Tuyết Nhi... Con khốn, mày dám đẩy tao vào tù... Tao trù mày sống không bao giờ hạnh phúc, chết không toàn thây.", Trương Thuỵ Yến hét lên, đầu tóc rối ren ra sức giãy khỏi tay người giám sát.

Trần Tuyết Nhi hờ hững nhìn cô ta, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói không mang theo chút hơi ấm: "Nếu là Công Nam, bản án của mày không nhẹ tới mức này đâu... Nên nhớ, chỉ mới bắt đầu thôi, từ từ mày sẽ biết thế nào là địa ngục."

Lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một Trần Tuyết Nhi lãnh đạm đến vô tình thế này, có lẽ vì quá đau thương nên cô tự tạo nên một lớp rào chắn bảo vệ mình.

Giờ đây, có lẽ cô vẫn chưa báo hiếu hết cho ba mẹ mình, nhưng cô thật sự quá nhớ anh, thật sự không còn thiết tha gì cuộc sống tẻ nhạt này nữa.

Chỉ mới ba năm, anh rời xa cô ba năm là ba năm cô nhớ nhung đến hao mòn, đau khổ đến cùng cực, không biết thế gian vui buồn là gì.

Vậy năm năm cô rời đi, anh phải sống thế nào? Phải chăng cũng như cô hay còn cô quạnh, thê lương hơn thế này.

Phải chăng ông trời đang bắt cô trả báo do mình gây nên, bắt cô cảm nhận nỗi đau đột ngột mất đi người mình yêu mà cô từng làm với anh.

Mở mắt ra nhìn bầu trời quang đãng, cô cười tươi: "Công Nam... Em tới thực hiện lời hứa của mình, bắt anh chờ lâu rồi... Em xin lỗi... Em tới tìm anh đây... Công Nam.. Em không thất hứa giống như anh, đúng không?"

Bước tới phía trước, nhìn xuống con đường tấp nập người qua lại, nơi đây chính là nơi anh trút hơi thở cuối cùng.

Bỗng cô nghe giọng nói anh vang dậy từ trên không trung: "Tuyết Nhi... Em phải sống tốt... Đừng dại dột... Tuyết Nhi... Em phải hạnh phúc.."

Cô xoay mặt dáo dác nhìn khắp nơi, tìm hướng phát ra âm thanh kia: "Công Nam... Là anh đúng không? Anh đang ở đâu.. Công Nam... Em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà... Anh ra đây đi.."

Cô hét lên, viền mắt đỏ ửng chực khóc.

"Sao anh không ra đây, ba năm rồi anh không tìm em, anh không nhớ em sao? Anh không cần em nữa sao? Công Nam..."

Không nghe tiếng đáp lại, cô nhắm mắt để hai hàng lệ mình tuôn rơi, mỉm cười: "Anh giận em sao? Đừng giận, em tới ngay đây."

Nói xong cô liền gieo mình xuống dưới, chờ đợi khoảnh khắc đau đớn như anh từng chịu giúp cô.

Nhưng kỳ lạ thay, cứ nhắm mắt chờ mãi cũng không thấy cơn đau nào ập đến với mình.

Cô mở mắt ra, xung quanh chỉ toàn một màu đen, dường như cô đang nằm trong vòng tay một ai đó, dù có nhìn thế nào vẫn không thấy rõ mặt người đối diện.

"Ngốc quá, sao em lại khờ khạo thế này?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, con tim cô như bị ai đó bóp mạnh từng hồi, quên cả hít thở.

Máu trong người như được đun nóng, tốc độ chảy nhanh gấp đôi.

Từng mạch đập trong cơ thể cũng vì đó phập phồng liên hồi dưới từng lớp da từng tấc thịt.

Không lẫn vào đâu được, là anh, Huỳnh Công Nam.

Cô sợ bản thân mình lại mơ, ôm chầm lấy anh không buông, khóc lóc: "Đừng đi, anh đừng bỏ em nữa, anh đừng đi nữa mà... Em sợ lắm rồi... Em biết những tháng năm qua anh phải sống thế nào rồi... Em xin lỗi.. Là em sai, là em không tin tưởng anh, là em ngu ngốc... Anh đừng rời xa em... Không có anh em tưởng rằng linh hồn mình cũng không còn nữa.. Công Nam.. Đừng bỏ em mà.."

"Anh không rời đi, anh đang chờ em.", anh cất giọng trầm ấm, tay ôm cô chặt hơn.

Bỗng nhiên cô rơi vào một khung cảnh trắng xoá, vòng tay đang ôm cô cũng biến mất tăm.

Từng đoạn ký ức chợt hiện lên, tất cả những điều cô đã quên, mọi thứ ùa về làm cô đau đầu đến tột cùng.

Có quãng thời gian anh đeo đuổi cô lúc còn học cấp ba đến tận học đại học.

Có cả lúc hai người yêu nhau.

Những lúc giận hờn.

Mọi ký ức cô mất đi nay đã phục hồi một cách hoàn chỉnh, không thiếu sót cũng không lấp lửng một chút nào nữa.

"Đi tới trước, anh chờ em."

Giọng nói anh vang dậy thức tỉnh cô khỏi cơn đau đầu.

Bật người đứng dậy đi tới phía trước, vẫn là một mảng trắng xoá.

"Công Nam... Anh ở đâu... Công Nam.."

Cô vừa đi vừa gọi.

"Đi tới trước, anh chờ em."

Vẫn giọng nói, vẫn câu nói cũ, càng ngày càng gần hơn.

Một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt làm cô nhắm tịt lại, không thể mở ra được.

Cô cố gắng mở ra nhưng mí mắt nặng trì như đá, không cách nào nhấc lên nổi.

Cơ thể cũng cứng đờ, không nhúch nhích được.

Mọi chuyện là sao thế này?

"Sao rồi bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?"

"Có dấu hiệu tỉnh lại, ý thức dần phục hồi, ý chí chiến đấu của cô ấy rất mạnh, gia đình cố gắng động viên nhiều hơn."

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."

"Không có gì, chức trách của tôi thôi."

Tiếng ồn ào xung quanh làm cô tò mò, thử cố gắng động đậy tứ chi.

Đầu ngón tay dần có cảm giác, cô mừng rỡ tiếp tục động đậy.

"Tuyết Nhi, con nghe mẹ nói không? Con đã nằm đây một tháng rồi, tỉnh lại đi con, mọi người ai cũng nhớ con, mong con tỉnh lại."

"Số con sao cứ khổ thế này, năm năm trước bị tai nạn xe cũng hôn mê hơn một tháng, năm năm sau lại bị hoả hoạn hôn mê tiếp một tháng, con nói xem có phải kiếp trước làm tội lỗi gì không hả con?"

"Con còn nhớ Công Nam không? Thằng bé hồi học đại học con dẫn về ra mắt ba mẹ đó.. Hôm con được đưa vào viện có người gọi cho mẹ báo tin, đến đây mẹ vô tình gặp thằng bé, nghe nới mới biết nó vì cứu con nên bị thương không ít, bệnh tình trở nặng nên phải chuyển viện lên tuyến trên nữa rồi, con cố khoẻ lại đi."

"Có phải con với thằng bé làm hoà rồi không? Kể ra nó cũng chung tình với con lắm, nhưng không may, lần đó con bị tai nạn, khi tỉnh dậy lại không nhắc gì cũng không nói gì về chuyện này nên mẹ cũng im lặng."

"Nhưng mà con biết không? Lần đó có người đến nhà mình, cô ta nói là vợ sắp cưới của Công Nam, bảo con là hồ ly tinh chen ngang phá hoại... Cô ta đưa cho mẹ một số tiền ép gia đình mình phải chuyển đi, còn nói là sẽ đưa con đến bệnh viện lớn nhất nước điều trị, nếu không đồng ý thì con sẽ chết, gia đình mình cũng bị phá cho tan nhà nát cửa."

"Lần đó mẹ không kịp đi tìm người để đối chất rõ ràng, bây giờ mới biết thì ra cô ta là em họ của Công Nam, sao có thể cưới nhau được, tất cả là do cô ta bịa ra để đuổi gia đình mình đi... Phải chi lúc đó mẹ biết chuyện sớm hơn, có thể nào bây giờ hai đứa đã cưới nhau rồi sinh cho mẹ vài đứa cháu ngoại xinh xắn không?"

"Con nói xem, khi nào mới chịu tỉnh đây hả? Mẹ ngồi đây một mình nói chuyện cả tháng trời rồi, chán lắm đó con biết không? Mau tỉnh dậy nói chuyện với mẹ đi con gái."

Nguyễn Thanh Nhã ngồi trên ghế nhìn con gái mình nằm im trên giường bệnh, ống dẫn khí, bình truyền dịch, đủ loại máy móc kim tiêm ghim vào da thịt cô.

Từ sau hôm dãy nhà trọ cô đang ở bị nổ khí gas, cả tháng nay cô vẫn im lặng như thế, thân hình ngày càng gầy gò xanh xao nằm ngoan ngoãn một chỗ, cơ thể không có gì đáng ngại, chỉ có phổi và não bị chút vấn đề do ngộ độc khí gas.

Bác sĩ nói do bản thân cô không muốn tỉnh lại, có thể là do tổn thương quá nhiều hay đả kích quá lớn, cố gắng động viên nhiều hơn để tiếp động lực cho cô phục hồi, chỉ cần tỉnh dậy mọi thứ sẽ ổn.

Cô nghe giọng mẹ mình thì thầm, từng câu từng chữ như giày xéo tâm tư mình, cũng cho cô một phát hiện rất lớn.

Cô trở về, trở về năm 28 tuổi của mình.

Không, nói đúng hơn, không phải là cô xuyên về năm 18 tuổi, mà đó chỉ là một giấc mơ, giấc mộng hoàn lương do chính bản thân cô tạo ra.

Những mong muốn, ước nguyện cùng khao khát, tất cả đều do cô viết nên trong vỏn vẹn một tháng hôn mê này.

Quãng thời gian êm đềm hạnh phúc bên anh là do tiềm thức nhắc nhở cô rằng, từng có người yêu cô như thế, từng có người vì cô mà hy sinh nhiều đến thế.

Tất cả, là vì cả con tim lẫn lý trí đều muốn cô tìm lại ký ức của mình.

Tìm lại tình yêu đích thực của đời cô.

Vậy Huỳnh Công Nam, anh vẫn còn sống, anh vẫn sống đúng không? Anh đang ở đâu?

Phải tỉnh dậy, cô phải tỉnh dậy để đi tìm anh, là anh gọi cô trở về, là anh dẫn dắt cô tới đây.

Trần Tuyết Nhi tiếp tục cử động, làm đến mệt thì nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại cố gắng nhúc nhích cơ thể mình, mất khoảng vài ngày cô mới thành công mở đôi mắt mình ra, tay chân có thể giơ lên cử động.

*Tác giả: Khúc cua này tác giả ôm vậy được không mọi người? Chương sau sẽ gặp lại anh Nam chính đẹp trai ngời ngợi của mọi người nhaaa. Không chờ lâu đâu.

- Hiện tại là 11 giờ đêm, cố gắng hoàn thành chương này để không thất hứa với mọi người nè!!!!

- Like + Cmt và Follow tác giả để tiếp thêm động lực cho mình nha, mỗi lượt like hay cmt của mọi người chính là liều thuốc tinh thần giúp mình cố gắng mỗi ngày đó... Yêu thương <3