"Cô ta sống ở đây với Công Nam à?", Lê Cẩm Tiên tròn xoe mắt nhìn Trần Tuyết Nhi.
Trương Thuỵ Yến nghe vậy thì cười thầm trong lòng, nhỏ giọng: "Em và anh ấy không có chuyện gì thật mà, mấy lần em không ngủ được mới qua phòng anh ấy, em cũng không cố ý gọi anh ấy vào phòng em nhờ giúp đỡ đâu, chị đừng suy nghĩ nhiều."
"Không ngủ được?", Lê Cẩm Tiên nhướng mắt nhìn cô ta.
"Vào phòng?", Trần Tuyết Nhi liếc Huỳnh Công Nam.
Trương Thuỵ Yến nhanh chóng chen lời, không cho Huỳnh Công Nam kịp mở miệng: "Chị đừng trách, đều do em tìm anh ấy, nếu sau này chị không muốn thì em không nhờ anh ấy giúp nữa, chị đừng giận."
Cô ta cụp mắt như chú cún con tội nghiệp bị bỏ rơi giữa đường, dáng vẻ đáng thương không sao che giấu được.
"À... Vậy hả? Vậy sau này đừng tìm nữa là được.", Trần Tuyết Nhi rời mắt khỏi anh, nhìn cô ta cười tươi.
Chuyện gia đình sau này xử lý, hiện tại ở bên ngoài, bạn bè lại đầy ra, chừa chút mặt mũi lại cho cả hai, sẵn tiện xem xem cô ta còn vở kịch nào muốn diễn nữa.
"Em... Chị... Chị rộng lượng quá, anh Công Nam đúng là có phước mới cưới được chị về làm vợ, đâu như em, hôn ước gia đình đã định sẵn từ bé mà còn không được chấp thuận nữa là.", Trương Thuỵ Yến giở giọng oan ức, nói lấp lửng cho mọi người tò mò.
"Bớt nói nhảm, vào nhà đi.", Huỳnh Công Nam lập tức lạnh giọng, thoáng liếc sang cô ta.
Trương Thuỵ Yến khựng lại, mặt gượng cười: "Em muốn tham dự buổi tiệc cùng mọi người, dù sao hôm nay em cũng về nhà, anh xem như làm tiệc chia tay với em được không?"
"Không.", anh không mặn không nhạt buông ra một từ làm nụ cười trên mặt cô ta cũng biến mất.
"Xem như tiễn cô ấy cũng được, vào đây ngồi đi, chút nữa bác trai về rồi hẳn đi.", Trần Tuyết Nhi vỗ nhẹ vào tay anh, dời mắt sang nhìn cô ta.
Cô gái này đúng là có chút tâm cơ, cứ mở miệng là muốn cho người ta hiểu lầm.
Có thể nào đời trước cô cũng bị lừa bởi những vở kịch hoàn hảo cùng sự chuyên nghiệp của cô ta?
Phải chú ý hơn mới được.
Trương Thuỵ Yến đắc ý, thầm nghĩ "Mất bao nhiêu nước bọt, không dụ được cô thì sao tôi cam lòng."
Phạm Trí Viễn vuốt tóc Cao Thanh Nhi, không nhanh không chậm nói: "Hoạ từ miệng mà ra.", mong cô ta hiểu ý của anh, đừng tìm ngõ cụt mà bước vào.
Trần Tuyết Nhi một tay chóng cằm, một tay gõ nhẹ lên bàn: "Em nói hôn ước, là hôn ước của ai mà không được chấp thuận?"
"Là... Là...", Trương Thuỵ Yến sợ sệt không dám nói, lén nhìn Huỳnh Công Nam, sau đó cúi đầu: "Của em với anh Công Nam."
"Hửm? Em với Công Nam?", Trần Tuyết Nhi có hơi bất ngờ lặp lại lời cô ta.
Trương Thuỵ Yến cúi mặt gật đầu.
"Không phải là anh em họ sao?", cô vẫn giữ nguyên tư thế, chăm chú nhìn cô ta.
"Là do người lớn nói, em chỉ nghe vậy thôi, không biết ẩn tình bên trong thế nào nữa.", cô ta cúi mặt đáp lời, khoé miệng cười nham hiểm.
"Ra vậy.", cô gật đầu, nhìn sang anh chớp chớp mắt: "Anh nói em nghe đi."
Huỳnh Công Nam chưa kịp nói, Trương Lệ Thu đã dẫn theo một tốp người làm, trên tay bưng khay thức ăn bước ra: "Có đủ món hết rồi, nhập tiệc thôi các con."
Bà đang tươi cười rạng rỡ, ngẩng mặt lên lại thấy Trương Thuỵ Yến đang ngồi nhìn mình cười, chợt khựng lại đôi chút, sau đó vẫn vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Bác trai cũng vừa về tới, chờ chút nữa ra sau, các con cứ nhập tiệc trước đi.", Trương Lệ Thu tay cầm đũa gắp món ăn cho mọi người.
"Dạ, con mời bác gái dùng bữa.", Trần Tuyết Nhi đón lấy miếng thịt, đũa gắp một miếng mực để ngược lại vào chén bà.
Gắp thêm một miếng mực khác, định bỏ vào chén anh, nhưng nghĩ sao lại đưa tới bên miệng anh, khẽ mĩm cười: "Há miệng...Aaaaa"
Anh có chút bất ngờ, khẽ cong môi đón nhận.
"Ngon không?", cô cười ngọt ngào, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.
Huỳnh Công Nam cười gật đầu: "Ngon lắm, em ăn thử một miếng đi.", anh lấy đũa gắp một miếng đút cho cô, không quên gắp thêm một chút rau.
"Ngon.", mắt cô sáng quắc, tay gắp thêm một miếng thịt nướng ăn cùng, bỏ vào miệng nhắm mắt cảm nhận.
Anh cười bất đắc dĩ, tay lấy khăn giấy lau khoé môi dính chút sa tế: "Ngon thì ăn nhiều vào, mẹ toàn dặn làm món em thích."
Cô gật đầu, xoay sang Trương Lệ Thu: "Bác gái thương con quá, yêu bác gái.. Hihihi."
Cả bàn cười rộ lên, tâm trạng thoải mái ăn uống.
Riêng Trương Thuỵ Yến môi cười nhưng lòng u uất khôn nguôi, cả bác hai và anh Công Nam đều thương yêu cô ta, có phải bị bỏ bùa hết rồi không? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Bẫy Tình
3. [Đồng Nhân Harry Potter] Drahar Nơi Ngã Rẽ Thời Gian
4. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
=====================================
Tâm trạng không vui suốt buổi tiệc, một phần vì phải xem cảnh tình tứ của ai kia, một phần vì mọi người đều xem cô ta như không khí, không ai đoái hoài.
Buổi tiệc kết thúc vào lúc chiều tà, mọi người đều say rồi tỉnh, tỉnh xong lại say, giờ này đều nhập nhèm lờ đờ hai mắt.
Trương Lệ Thu cùng Huỳnh Công Nam đã rời bàn từ lúc trưa, chừa không gian cho bọn trẻ cùng nhau chơi đùa, lâu lâu ra xem cần gì để phục vụ hay góp vui chút ít cho có không khí rồi trở vào nhà.
Ban đầu chẳng ai nghĩ sẽ say bởi chỉ uống nước ngọt, sau đó Huỳnh Công Trạch lại lên tiếng mời mọc: "Bác có hai chai rượu vang Château Haut-Patailley Pauillac (Grand Cru Classé) với chai rượu vang đỏ Château La Gurgue Margaux, cồn nhẹ với dễ uống, các con có muốn uống thử không?"
Cả nhóm đương nhiên đồng ý, rượu vang thì say bao nhiêu mà sợ.
Rượu vào thì máu lên, nhiệt huyết trong người sôi trào, uống xong hai chai thì các cô lại hùng hùng hổ hổ vào hầm rượu của Huỳnh Công Trạch chọn thêm vài chai Whisky, Vodka, Rum,...
Tay xách nách mang đi ra bàn ngồi uống tiếp, một chân để trên ghế, một chân thỏng xuống đất, dáng ngồi bụi đời vô cùng.
Cầm ly rượu cụng: "2, 3.. Dô.", liên hồi.
Uống xong còn vỗ bàn vỗ đùi chát chát, nói: "Nó đã gì đâu."
Đúng là vỗ đùi, nhưng toàn vỗ vào người kế bên, đánh đến đỏ tay đỏ đùi các anh mà vẫn chưa chịu ngừng, vẫn còn ngồi cười "haha" tám chuyện hát hò.
"Không say không về, có say thì bắt xe về.", các cô hát hò, gõ bàn gõ chai inh ỏi: "1 2 3 dô, 3 2 1 dô, ta dô cạn ly chúc mừng cho đàn gái, ta dô cạn ly chúc mừng cho đàn trai..."
Cuối cùng lấy thêm vài chai rượu Gin, uống vào là say quắc cần câu vì nó là một loại rượu mạnh, các cô ở đây chỉ mới biết uống sương sương, làm sao cưỡng nổi biết bao nhiêu cồn đổ vào trong người, say đến ngã tới nghiêng lui.
Yếu còn bày đặt ra gió chính là nói nhóm "ngũ long công chúa" này, bọn nam nhân kia chỉ biết mắt nhắm mắt mở lắc đầu đi theo, không dám uống nhiều vì phải chừa đường lui còn tiếp đãi các cô cho chu toàn.
"Hay chúng ta chơi trò chơi đi.", Hồ Anh Thư dựa đầu vào vai Gia Huy giơ tay phát biểu.
"Chơi gì?", Trần Tuyết Nhi nằm trên đùi Huỳnh Công Nam ngóc đầu dậy hỏi.
"Nói thật hay mạo hiểm.", Hồ Anh Thư đưa tay chỉ chai rượu trên bàn, nói: "Dùng chai rượu này xoay đi."
Lê Cẩm Tiên hai mắt mơ màng, cầm đũa giơ lên: "Tán thành."
Hạ Đồng phải ngồi đỡ hờ phía sau, sợ cô ngã vật ra lại nguy hiểm.
Trịnh My đang nằm trên tay của Hạ Huyền, ngẩng đầu lên: "Duyệt, hôm nay phải moi hết tin từ các ông này."
Hạ Huyền lắc đầu, không biết ai moi tin của ai, bản thân thì say bí tỉ, vậy mà đòi moi tin từ người ta, đúng là hết nói nổi.
Trần Tuyết Nhi ngồi thẳng dậy: "Không được... Nói thật thôi, không mạo hiểm, biết đâu họ lại chọn mạo hiểm hết thì sao."
Huỳnh Công Nam vươn người theo đỡ cô, cô đang vật vờ thế này mà té cắm thẳng đầu xuống đất là đi đầu thai luôn chứ chẳng cần vào bệnh viện.
Hồ Anh Thư gật đầu, khều nhẹ Cao Thanh Nhi: "Cậu chơi nổi không?"
Cao Thanh Nhi đang nằm trong lòng Phạm Trí Viễn, mở mắt ngơ ngác: "Hả? Chơi chứ.", nhắm mắt gật đầu trong vô thức.
5 người con trai như 5 con robot, hành động được lặp trình sẵn vào giờ phút này chính là: gật đầu theo lời nói, đưa tay đỡ lấy các cô, kéo các cô vào lòng để bảo vệ, ôm,..
Không hề có cơ hội lên tiếng, quyền bình đẳng nam nữ tạm thời ngừng hoạt động trong thời gian này.
Trương Thuỵ Yến nằm gục trên bàn, chẳng ai biết say thật hay giả vờ, nhưng có một chuyện mà ai cũng nhận ra.
Cô ta đang ngày càng tiến sát lại Huỳnh Công Nam hơn, ban đầu ngồi cách 3 ghế, bây giờ chỉ còn 1 ải cuối cùng.
Chẳng ai quan tâm cô ta tỉnh hay ngủ, bởi họ cũng không muốn mời cô ta tham gia trò chơi này.
"Mình xoay đầu tiên.", Trần Tuyết Nhi lắc lư thân hình, giơ tay chộp lấy chai rượu trống trơn trên bàn, xoay mạnh.
Miệng chai rượu xoay quanh bàn điểm mặt từng người, cuối cùng định mệnh vẫn giúp cô, nó ngừng lại trúng người bên cạnh, chính là Huỳnh Công Nam.
Cô nhìn anh cười ngây ngô: "Ông trời cũng không tha cho anh đó... Nghe đây... Nói cho rõ chuyện hôn ước giữa anh với cô ta đi.", cô chỉ vào Trương Thuỵ Yến đang gục trên bàn.
Hôn ước gì chứ? Anh là của cô, ban đầu đã như vậy, hai người đã thề ước từ lúc bé, đâu lòi ra hôn ước với em họ, định loạn luân à?
"Chỉ là vài lời bông đùa của ba anh với ba cô ta, tình cờ mẹ cô ta nghe được lại nghĩ là thật rồi đồn đoán ầm lên, ba mẹ anh không phản đối cũng chẳng tác thành nên họ cứ được nước làm tới, sau này ba mẹ anh giải thích rõ ràng họ mới chịu yên... Em nghĩ sao khi anh em họ có hôn ước với nhau? Dù cô ta đồng ý, anh cũng không chấp nhận.", Huỳnh Công Nam kéo cô vào lòng, lấy chiếc đũa từ tay cô để lên bàn.
Trương Thuỵ Yến bỗng bật đầu ngồi dậy, chỉ thẳng vào mặt Huỳnh Công Nam: "Anh nói dối, lúc đó anh còn đi nói với bác hai là anh có hôn ước, sau này sẽ cưới cô gái đó làm vợ, ai cũng nghĩ anh đang nói hôn ước với em, không phải là anh chấp nhận em rồi sao, vậy nên em mới đi theo anh, giờ lại nói là không đồng ý."