"Lại bị thương nữa hả? Sao vậy, con bị thương ở đâu?", Trương Lệ Thu nhanh chóng bước tới.
Trời ơi, con dâu tương lai bà cưng yêu từng chút hết lần này tới lần khác bị thương, mà cứ hễ ở bên cạnh Công Nam là bị thương, không hạp nhau sao?
"Cô ấy chạy theo mẹ nên vấp chân té, trầy khắp người, đè lép ngực luôn rồi.", anh khoanh tay nhìn xuống cô, cười rạng rỡ.
Trương Lệ Thu nghe con trai mình nói, không kiềm được phì cười thành tiếng: "Con.. Hì Hì.. Nói gì vậy hả? Gì mà lép ngực, con trai nói chuyện vô duyên quá."
Cô uỷ khuất nhìn ngực mình rồi nhìn lên anh, đúng thật là có hơi nhỏ, nhưng sao anh dám hùng hồn rêu rao là cô lép? Quá đáng lắm...
"Bác gái~~ Anh ấy ức hiếp con.", cô giả vờ nghẹn ngào, mếu máo nhìn bà.
Trương Lệ Thu vỗ vào vai Huỳnh Công Nam, trách móc: "Con đó, suốt ngày chọc con bé, té không lo xử lý vết thương hay an ủi, đứng đó buông lời đắng cay nữa."
"Con nói thật mà, mẹ xem...", anh cố tình chỉ chỉ vào vòng 1 của cô, sau đó mỉm cười vô tội.
"Anh quá đáng...", cô bực tức đánh mạnh vào tay anh, chộp cắn lên đó.
Huỳnh Công Nam vẫn cười tươi, không hề chau mày dù là một chút: "Em đầu thai nhầm năm hả?"
"Thôi được rồi, con xử lý vết thương cho con bé rồi nhập tiệc, ba con chắc cũng gần về tới rồi.", Trương Lệ Thu đẩy hộp y tế cho Huỳnh Công Nam, bước tới ngồi xuống cùng Trần Tuyết Nhi.
Huỳnh Công Nam nhận lấy hộp, cẩn thận khuỵ một gối, rửa vết thương ở chân cho cô.
Trương Lệ Thu nắm tay cô, vui vẻ hỏi han: "Ông bà nội với ba mẹ con dạo này khoẻ không?"
"Dạ khoẻ, ba mẹ con cũng hay nhắc hai bác với anh Công Nam, bảo con hỏi thăm, gửi lời chúc sức khoẻ tới hai bác dùm ba mẹ con.", cô cười tươi đáp lời.
"Vậy cảm ơn anh chị bên đó nhiều, cho bác gửi lời thăm hỏi với chúc bình an tới mọi người."
"Dạ, con cảm ơn bác.", cô nói hết câu thì nhăn mặt hít hà: "Ui da, đau~~"
"Em còn biết đau hả? Ban nãy chạy nhanh lắm mà.", anh vẫn chăm chú rửa vết thương, thái độ hờ hững.
"Em biết sai rồi, anh nhẹ tay chút đi, sau này em cẩn thận hơn mà.", cô cười lấy lòng.
Bỗng người làm bên ngoài chạy vào thông báo: "Bên ngoài có mấy người tới nói là bạn của cậu chủ tới chơi, cho vào không ạ?"
Huỳnh Công Nam nhanh chóng đáp lời: "Mời họ vào đây."
"Con mời bạn tới mà cũng không nói với mẹ nữa, thiệt tình, may là mẹ dặn người làm mua đồ ăn nhiều, bằng không là không đủ đãi khách rồi.", Trương Lệ Thu vẫn nắm tay Trần Tuyết Nhi, nhìn ra phía ngoài phàn nàn: "Sau này nói trước với mẹ, để bạn tới mà không có gì thì mặt mũi biết giấu đi đâu."
"Mẹ à, họ còn xa lạ gì nhà mình nữa mà mẹ sợ mất mặt, chỉ thiếu tới đây ăn vạ thôi.", anh cười, tay nắm tay cô chăm chú thoa thuốc.
"Anh mời ai?", cô thắc mắc nhìn anh.
Chưa kịp đáp lời thì tiếng vọng từ bên ngoài đã truyền tới.
"Còn là ai nữa?"
Phạm Trí Viễn nắm tay Cao Thanh Nhi dẫn đầu đi vào.
Phía sau là Hạ Đồng đi cùng Lê Cẩm Tiên, Hạ Huyền đi cùng Trịnh My, Gia Huy đi cùng Hồ Anh Thư.
"Woa... Các tình yêu của mình, mình nhớ các cậu quá đi à...", Trần Tuyết Nhi bật người đứng dậy, chạy đi.
"Té nữa bây giờ...", Huỳnh Công Nam sốt sắng nói với theo, vừa xong câu nói lại nghe một tiếng hét.
"Á....", Trần Tuyết Nhi vấp chân lần hai, ngã nhào vào lòng Cao Thanh Nhi.
Cao Thanh Nhi giật mình trợn tròn mắt ngã ra phía sau, Phạm Trí Viễn nhanh tay đỡ lại, ôm cô ấy vào lòng cũng giật mình không kém.
Kết quả, cô ôm bụng Cao Thanh Nhi, nằm gọn trong lòng cô ấy, cô ấy lại ngã vào lòng Phạm Trí Viễn, khung cảnh loạn không còn từ nào dễ diễn tả.
Huỳnh Công Nam đi nhanh tới kéo cô dậy: "Chút nữa là mặt mũi cũng dập luôn rồi, em mới nói gì với anh hả?"
"Hihihi... Tại em vui quá, anh mời mọi người đông đủ vậy hả?", cô cười tươi rói vẫy vẫy tay chào mọi người.
Anh gật đầu, bế ngang cô lên đặt về vị trí cũ: "Sau này cột chân em lại rồi suốt ngày ẳm trên tay mới vừa lòng anh."
Trương Lệ Thu nhìn hai đứa trẻ ngọt ngào, yêu thương nhau thì cười tươi: "Con nên cẩn thận hơn một chút, kẻo té đập trúng đâu thì sao, mọi người lo lắng cho con lắm đó."
Cô cười tươi gật đầu: "Dạ, con biết rồi."
Phạm Trí Viễn đỡ Cao Thanh Nhi đứng thẳng dậy, ân cần hỏi han: "Em có sao không? Giật mình rồi hả?"
"Không sao, Tuyết Nhi làm em có chút bất ngờ.", Cao Thanh Nhi cười tươi đáp lời, chân bước về phía đình.
Các cô cậu phía sau cũng tiến đến chào Trương Lệ Thu: "Con chào bác."
Trương Lệ Thu vui vẻ gật đầu: "Các con ngồi chơi."
"Bọn con có mua chút quà gửi cho hai bác, chúc hai bác có một năm mới an khang, sức khoẻ dồi dào.", mọi người cùng đồng thanh cúi đầu, như đã tập dợt sẵn từ lâu.
Trương Lệ Thu cười tươi: "Cảm ơn các con, lát nữa nhớ vui chơi thoải mái, ăn uống nhiều vào, tết nhất phải chơi hết mình."
"Mấy cậu hẹn trước hết hả? Đồng thanh quá à.", Trần Tuyết Nhi nhìn một hàng trai xinh gái đẹp, mặc toàn màu đôi, cặp xanh cặp trắng cặp đỏ cặp vàng, còn cô với anh thì mỗi người một màu, không tình tứ gì hết.
"Hẹn trước gì đâu, tối nói là sáng đi luôn đó.", Cao Thanh Nhi cười tươi câu tay Phạm Trí Viễn.
"Công Nam nhà em gọi điện như lệnh trời ban, bọn anh phải huỷ hết lịch hẹn để tới đây đó.", Hạ Đồng cười cười nhướng mày sang Huỳnh Công Nam.
Hồ Anh Thư cười tươi: "Hôm qua mình còn định hôm nay ở nhà cả ngày ăn rồi ngủ, không ngờ nhận được cuộc hẹn của Công Nam, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh."
Lê Cẩm Tiên hí hửng nói theo: "Đúng đó, mấy ông này có hẹn chứ bọn mình ở nhà suốt... Không dọn nhà thì ăn rồi nằm, kể ra cũng chán."
"Các con ở đây nói chuyện đi, để bác vào trong dặn người làm chuẩn bị thêm vài món với đón bác trai về.", Trương Lệ Thu cười tươi.
Bà phải vào xem cô cháu họ của mình có an phận dọn dẹp về nhà hay không? Để nó lại quấy phá cuộc vui của mọi người.
"Dạ."
Cả đám tươi rói gật đầu.
Chờ Trương Lệ Thu vào trong, cả nhóm lại tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Nhớ mấy cậu quá, cả tuần không gặp rồi, hay 30 tết qua nhà mình đi, hôm đó mẹ mình nấu nhiều món lắm, thêm gói bánh tét nữa, bà với mẹ mình gói là số một đó nha.", Trần Tuyết Nhi chóng cằm mỉm cười nhìn mọi người.
"Ok, nhất định có mặt.", Lê Cẩm Tiên là người đầu tiên đáp lời.
Cao Thanh Nhi ngẫm nghĩ một chút: "Chắc mình tới trễ, hôm đó mẹ mình cũng có mời khách, tiếp một chút rồi mình qua nhà cậu ngay."
Hồ Anh Thư búng tay: "Duyệt, hôm đó mình cũng không làm gì, nhà cửa đã dọn hết rồi, hôm đó ba mẹ mình cũng không mời ai tới chơi, mình qua sớm gói bánh với mọi người."
Trịnh My gật đầu: "Ok ok, mình cũng tới sớm học gói bánh, biết lâu rồi mà chưa gói được."
Cả bọn con trai im lặng nghe họ nói chuyện, nhà là phải có nóc, các cô đã quyết định thì chỉ biết nghe theo, không được quyền ý kiến nên chỉ đành ngồi ngắm các cô gái xinh đẹp của mình.
Trần Tuyết Nhi gật đầu lia lịa: "Duyệt duyệt, hôm đó tới không cần mang quà gì đâu, muốn ăn món gì thì lên menu đi nha, mình trổ tài nấu nướng cho các cậu mở mang tầm mắt."
"À mà... Trịnh My không biết nhà thì lát nữa mình vẽ bản đồ cho cậu, hôm đó đi đem điện thoại theo, khi nào không biết tìm đường thì gọi mình ra rước.", tâm tư cô rộn rã, hiếm khi được hẹn cả nhóm vui chơi thế này, không hứng thú mới là chuyện lạ.
"Hôm đó họ hẹn đi chung với anh là được rồi.", Huỳnh Công Nam nhanh chóng cắt ngang câu chuyện luyên thuyên của cô.
"À... Vậy cũng được, mọi người thấy sao dễ thì làm, hẹn không say không về đó nha.", cô nháy mắt với họ, vẻ tinh ranh.
"Biết uống không mà bày đặt không say không về?", anh cười gian trá nhìn cô, ẩn ý vô cùng.
"Biết.", cô gật đầu chắc cú.
"À... Vậy hôm đó nhiệm vụ của anh phải đóng hết các cửa, trước khi em tông ra đường la hét om sòm.", anh cười tươi nhìn cô, nháy mắt giống cô vừa làm.
"Anh nói gì vậy? Em la hét bao giờ, toàn nói điêu thôi.", cô đánh vào vai anh, cố gắng bình tĩnh nhất có thể.
Hôm nay anh ăn phải thuốc súng hay sao mà cứ mở nòng khơi chuyện suốt, mọi người đang ở đây mà nói vậy là muốn làm cho cô quê hay sao?
Lê Cẩm Tiên ngồi đối diện cười tươi: "Lâu lâu bùng nổ một bữa hả? Tới bữa đó chắc mình gọi taxi chờ sẵn quá."
Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn cô gái của mình: "Em định không say không về thật hả?"
"Đương nhiên, ngày cuối năm phải quên hết mọi thứ, vui vẻ chào đón năm mới chứ.", Lê Cẩm Tiên đá lông mày với anh.
"Được, hôm đó em không say mà đòi về cũng không được với anh đâu.", Hạ Đồng véo mũi Lê Cẩm Tiên, ôm cô ấy vào lòng.
Cao Thanh Nhi cũng hứng trí: "Ba mình mới đem mấy chai rượu Pháp về, hôm đó mình xin hai chai đem sang, phải thử một lần uống say quên sạch sự đời mới được."
Phạm Trí Viễn có chút giật mình: "Em nói em muốn uống rượu hả?"
Cao Thanh Nhi gật đầu.
"Say quên sạch sự đời luôn?"
Cao Thanh Nhi tiếp tục gật đầu.
"Dám hả?", Phạm Trí Viễn chóng cằm, cười tươi hết mức nhìn cô ấy.
Cao Thanh Nhi gật đầu: "Có gì không dám chứ, một năm có một lần, không chơi lớn thì uổng phí quá."
Phạm Trí Viễn cười lớn, kéo cô ấy vào lòng mình, gật đầu: "Vậy anh phải chuẩn bị để theo bồi rượu cho em rồi."
Trịnh My cũng gật đầu: "Phải chơi lớn, hôm đó có ai muốn bỏi quẻ luôn không? Mình đem theo bộ bài vàng cho làm vài quẻ."
4 cô gái gật đầu.
Hạ Huyền nhéo mặt Trịnh My: "Em còn muốn tham gia cờ bạc nữa hả?"
"Đâu có, chỉ dùng để đo độ may mắn thôi, chơi không ăn tiền thì đâu tính là việc phạm pháp.", Trịnh My lí lắc cười tươi.
Hồ Anh Thư gật đầu: "Trịnh My nói đúng, tụ tập phải tìm trò vui để tiêu khiển chứ, hôm đó nhất quyết mình phải thi xem ai là người uống giỏi nhất."
Gia Huy im lặng từ đầu đến giờ, bỗng cười rộ lên: "Em nói thi uống rượu hả? Lần trước ai uống 3 ly là gục tại bàn?"
Hồ Anh Thư nghẹn lời, nhéo tay Gia Huy: "Anh có cần nói lớn vậy không? Lần trước là do em chưa chuẩn bị tinh thần, lần đầu uống nên có chút bỡ ngỡ."
"Haha... Được rồi, để anh xem em hết bỡ ngỡ sẽ ra sao.", Gia Huy cười tươi nhìn Hồ Anh Thư, tay nắm bàn tay đang nhéo mình.
"Hôm đó mọi người nhất định phải có mặt đông đủ nha, có ai tốt bụng đem lì xì cho mình cũng được... Hihihi.", Trần Tuyết Nhi cười lấy lòng, híp mắt nhìn mọi người.
"Nằm mơ đi.", tất cả đồng thanh, nhìn nhau cười tươi.
"Đông vui quá ta, sao không ai rủ em tham gia hết.", phía sau có tiếng nói lãnh lót của Trương Thuỵ Yến, nói xong cô ta cũng đi tới bên bàn.
"Ra đây làm gì?", Huỳnh Công Nam lạnh mặt nhìn cô ta.
"Ra chào hỏi một chút, nghe nói bạn anh đến chơi, em cứ tưởng là ai, nào ngờ toàn người quen.", Trương Thuỵ Yến tỏ vẻ thân thiện, cười tươi ngọt ngào chào mọi người.
Cả bàn mỗi người một vẻ, mười phân vẹn cả mười, trong suy nghĩ lại chỉ có một "Đúng là lật mặt nhanh hơn trở bánh tráng."
Trương Thuỵ Yến nhìn một vòng, tiếp tục: "Mọi người vui quá, em tham gia cùng được không? Hôm nay em phải về nhà thăm ba mẹ rồi, hổm giờ ở đây lâu quá nên ba mẹ em có chút nhớ, buổi tiệc này xem như chia tay em có được không? Qua tết chúng ta gặp lại."
Trịnh My ngồi phía bên kia trề môi nhái theo, vai lúc la lúc lắc: "Em tham gia cùng được không~, hôm nay e bị đuổi về nhà rồi, ở đây lâu quá ba mẹ có chút nhớ~~... Người ta ăn tết chứ chia tay gì... Ai hẹn đâu mà đòi gặp lại."
Lê Cẩm Tiên, Hồ Anh Thư phì cười thành tiếng.
Cao Thanh Nhi cố nén nhịn nên chỉ mím môi cười mỉm, không quá thất lễ.
Trần Tuyết Nhi lại nhịn không được cười lớn: "Haha.. Trịnh My, giọng cậu hay thật nha, sau này nên đi lồng tiếng phim được đó, nhớ phải chọn vai nữ phụ phản diễn, thái độ như cậu là đúng chuẩn luôn."
Trương Thuỵ Yến liếc nhìn các cô, thấy Huỳnh Công Nam nhìn mình thì tỏ vẻ ngây thơ vô tội: "Em muốn cùng mọi người vui vẻ thôi, có cần nói chuyện khó nghe với em vậy không? Em đâu có làm gì đắc tội mọi người, chị Tuyết Nhi, chị chưa tin em với anh Công Nam là trong sạch sao?"
"Hả? Có nói là nghi ngờ bao giờ đâu mà không tin, cô với anh ấy ra sao thì chính cô là người hiểu rõ nhất mà.", Trần Tuyết Nhi được cơ hội phản đòn, sao có thể để đối thủ chạy mất, nói tiếp: "Mà nói đi cũng nên nói lại, em gái nè, chị góp ý một chút, sau này nếu muốn thi đại học thì em nên chọn ngành sân khấu điện ảnh hay sân khấu kịch gì đó chẳng hạn, bảo đảm đậu 100 phần trăm, diễn xuất của em diễn viên lâu năm còn chào thua đó."