Trả Lại Thanh Xuân

Chương 56: Hotboy lạnh lùng đâu mất rồi???




Nhìn xung quanh không thấy Huỳnh Công Nam và Trương Lệ Thu nên cô ta khoanh tay trước ngực, giọng hách dịch: "Sao cô lại ở đây?"

Trần Tuyết Nhi giật mình, nhìn cô ta vài giây: "Sao cô lại ở đây?"

"Sao tôi không thể ở đây, đây là nhà bác tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở.. Còn cô, cô là gì mà vào đây rồi còn ngồi như chủ nhà vậy hả?", Trương Thuỵ Yến bước tới đá vào chân Tuyết Nhi làm cô khẽ nhăn mặt.

Chị dâu tương lai hả? Một con nhà quê nghèo kiếp xác mà cũng muốn lấy anh Công Nam.

"Ah.. Cô làm gì vậy hả? Tôi có nói động chạm gì mà cô đá chân tôi.", Trần Tuyết Nhi cúi người vuốt ve bàn chân vừa bị đá trúng.

"Giả bộ đáng thương cho ai coi, mới động nhẹ một chút mà la làng rồi, bớt diễn đi."

Trương Thuỵ Yến đứng trên cao nhìn xuống, giơ chân định đá thêm một cái nữa thì Huỳnh Công Nam từ trong bước ra.

"Cô đang làm gì hả?", anh la lớn làm cô ta hoảng hồn lùi về sau mấy bước.

"Cô... Em đi tới lỡ trúng chân chị ấy, mà chị ấy bắt bẻ em, bắt em quỳ xuống xin lỗi còn muốn sỉ nhục em nữa..", cô ta nói giọng nghẹn ngào, viền mắt đỏ ửng.

Nếu có tiền đồ làm diễn viên, tin chắc rằng cô ta có thể giành giải oscar nữ diễn viên diễn cảnh khóc đạt nhất năm.

Huỳnh Công Nam chẳng bận tâm lời cô ta, cúi người xuống xem chân cho Tuyết Nhi.

"Em không sao chứ?", anh vừa xem vừa hỏi cô.

"Cô ta đá trúng chỗ miệng vết thương sâu nên nó thốn thốn.", Trần Tuyết Nhi chỉ vào miệng vết thương ở chân mình.

"Mới động nhẹ có một chút mà nói là đá, chị vu oan vừa phải thôi.", Trương Thuỵ Yến nhỏ giọng như đang minh oan cho bản thân, sau đó nỉ non: "Chị muốn em tránh xa anh ấy thì không cần phải dùng thủ đoạn đưa chân ra ngáng đường rồi đổ tội cho em vậy đâu, anh Công Nam rất thương chị, em cũng không phải muốn phá hoại tình cảm của hai người, chị đừng hiểu lầm."

Trần Tuyết Nhi giương mắt nhìn cô ta, trong lòng khâm phục vô cùng, nếu có bảng chấm điểm thì cô sẽ chấm hẳn điểm tuyệt đối để bầu chọn cho cô ta.

"Có chuyện gì vậy?", Trương Lệ Thu từ trong bếp cầm bình nước sâm đi ra.

"Bác hai, chị dâu tương lai hiểu lầm con với anh Công Nam có quan hệ mờ ám nên muốn con tránh xa anh ấy, con chỉ muốn tới chào hỏi một chút thôi mà chị ấy ngáng đường con suýt té rồi đổ cho con đá vào chân bị thương của chị ấy nữa, bác nói cho chị ấy hiểu rõ đi ạ.", Trương Thuỵ Yến chạy tới ôm tay Trương Lệ Thu nức nở, mắt ngấn nước.

"Đá vào chân bị thương sao? Đau lắm không con?", Trương Lệ Thu bước nhanh tới ngồi bên cạnh Trần Tuyết Nhi chăm chú nhìn đôi chân Huỳnh Công Nam đang nâng lên xoa bóp.

"Dạ không sao, có hơi thốn chút xíu thôi à.", Trần Tuyết Nhi cười lắc đầu.

Trương Thuỵ Yến bị làm lơ thì trong lòng bực tức vô cùng, giả vờ cúi đầu: "Em xin lỗi, làm chị hiểu lầm, em với anh Công Nam thật sự không có gì hết, em chỉ dọn tới đây ở chung với anh ấy thôi."

Không biết cô ta đang giải thích hay cố tình châm dầu vào lửa.

"Chị..."

Trần Tuyết Nhi lên tiếng thì bị Huỳnh Công Nam cắt ngang.

"Chào hỏi rồi thì tranh thủ dọn đồ về nhà đi."

Trương Thuỵ Yến ngẩng mặt lên, gượng kéo một nụ cười: "Em... "

"Bác hai đã chuẩn bị vài món quà gửi về cho ba mẹ với em con, lát nữa kêu người sắp lên xe rồi đem về nhà, con vào ăn sáng đi.", Trương Lệ Thu cắt ngang lời Trương Thuỵ Yến, đứng dậy dẫn cô ta đi.

"Nhưng mà con..", Trương Thuỵ Yến khựng lại muốn nói gì đó, nhưng Trương Lệ Thu đã mạnh tay kéo cô ta đi trước khi kịp nói hết câu.

"Không cần xoa nữa, em hết đau rồi.", Trần Tuyết Nhi rụt chân về, kéo anh ngồi lên ghế cùng mình.

"Sau này phải cẩn thận hơn, anh không muốn thấy em đau nữa.", anh nâng mặt cô đối diện mặt mình.

Chỉ cần nghe thấy cô bị thương hay đau đớn dù chỉ một chút, tim anh cũng đau như ai đó đang cào cấu, anh đã tự hứa với lòng biết bao nhiêu lần sẽ bảo vệ cô chu toàn nhất, bởi cô chính là bảo bối mà anh dành cả cuộc đời để giữ gìn.

Cô gật đầu mỉm cười: "Em không nghĩ cô ấy lại manh động vậy nên không đề phòng, sau này sẽ chú ý hơn."

"Không phải với cô ta, mà với tất cả, ngoại trừ anh.", anh vẫn giữ gương mặt cô đối diện mặt mình, nhấn mạnh từng chữ, thái độ nghiêm túc.

Cô gật đầu: "Dạ, em biết rồi.", chồm người tới hôn lên môi anh một cái, làm gương mặt nghiêm túc ban nãy của ai kia thoáng vươn nét cười.

"Nhưng cô ta ở đây lâu tới vậy hả? Nhà có chuyện gì sao?", cô thoáng nhìn vào bếp rồi tựa đầu vào vai anh.

Cô tranh thủ lấy chút hơi ấm từ anh, cả tuần nay không được ở riêng bên nhau, nhớ anh, nhớ mùi của anh, nhớ cả vòng tay ấm áp nữa...

Anh vuốt ve vai cô, mỉm cười: "Hôm nay dọn đi rồi, em không cần lo."

"Em có lo gì đâu, thuận miệng hỏi vậy thôi.", cô yên lặng dựa vào vai anh, lòng lại miên man suy nghĩ.

Sao mọi chuyện lại quen thuộc tới vậy?

Từ lần bị thương ở chân cho tới gặp gỡ Trương Thuỵ Yến lần này, có phải kiếp trước cô cũng từng trải qua những chuyện như vậy không?

Tiếp theo liệu có êm xuôi hay lại gặp phải biến cố gì nữa đây, trong lòng cứ thấp thỏm suốt, thật sự muốn yên ổn ở bên anh thế này...

"Tuyết Nhi..."

"À.. Hả? Em nghe.", cô giật mình vì tiếng gọi của anh.

"Em suy nghĩ gì mà tập trung dữ vậy, anh gọi mấy lần mà em không nghe."

Cô nhẹ giọng đáp: "Em chỉ đang cố gắng nhớ một số chuyện của kiếp trước thôi."

"Chuyện gì? Không nhớ thì không nên ép buộc bản thân, những chuyện đó không còn quan trọng nữa."

Cô gật đầu, tay đan vào tay anh: "Dạ, không nhớ nữa, bây giờ em có anh rồi, những chuyện khác không quan trọng."

"Em học cách lấy lòng này từ khi nào vậy?", anh bỗng cười to, trở bàn tay nắm tay cô đưa lên môi hôn nhẹ.

"Ở với anh lâu ngày nên bị nhiễm chút ít.", cô cười tươi, cảm giác được người yêu nâng niu từng chút đúng thật là hạnh phúc không gì sánh bằng.

"Tuyết Nhi, Công Nam, chúng ta ra sân sau chuẩn bị ăn tiệc thôi.", Trương Lệ Thu từ trong bếp tươi rói đi ra, trừ khử được đám mây đen kia thì bầu trời lại trở nên quang đãng.

Trần Tuyết Nhi thức thời, lập tức bật dậy, lọt tọt chạy theo: "Dạ."

Huỳnh Công Nam nhanh chân đi theo phía sau cô, lắc đầu: "Em chậm thôi, ngã bây giờ.", miệng thì khuyên can, tay cũng không được thảnh thơi mà cầm bình nước rồi còn giương ra hờ sẵn.

"Em 28.. À nhầm em 18 tuổi, tết này là 19, không phải con nít mới 18 19 tháng tuổi mà đi lại té lên té xuống, anh lo xa quá rồi.", cô hí hửng chạy đi trước, bỏ anh một khoảng xa.

Vừa nói xong thì chân vấp phải khe gạch mà té nhào ra bãi cỏ, tư thế như khô nhái đang phơi nắng, váy bay lên lộ ra một khoảng mông cùng chân.

"Ui.. Da..", cô nhăn mặt, hai tay ôm ngực mình xuýt xoa.

Tay đau, chân đau mà bụng cũng đau.

Huỳnh Công Nam lập tức chạy đến đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Sao rồi, em đau ở đâu?"

Cô nhìn tay, nhìn chân, nhìn bụng, sau đó nói: "Chỗ nào cũng đau.", trưng ra bộ mặt đáng thương vô cùng.

"Đã dặn đi chậm thôi, bây giờ đau vậy rồi ai chịu? Mới hứa với anh sẽ cẩn thận, mà giờ nằm vật ra đất rồi.", anh không tiếc buông lời trách móc cô, nhưng có mấy ai biết là anh cũng đang tự trách bản thân mình.

"Em đau~~~", cô thấy mình đúng thật là sai nên đành ra chiêu cuối, anh hùng sao qua ải mỹ nhân, làm cho anh mềm lòng thì sẽ không bị mắng nữa.

"Anh biết rồi, ngoan, không sao."

Đúng như dự đoán, anh lập tức dịu giọng dỗ dành, ẳm cô lên.

"Lấy dùm tôi hộp y tế, đem ra đình phía sau.", anh phân phó cho người làm đang đi tới.

"Dạ, cậu chủ."

Nghe người làm đáp lời, anh xoay người đi thẳng phía sau, đặt cô lên ghế.

"Đỏ hết rồi, trầy chân nữa, tay cũng trầy luôn rồi, ngực...", anh kiểm tra từ chân đi lên, kiểm một vòng tới phía trước ngực cô thì bị cô dùng hai tay đánh chéo phía trước che lại, né ra.

"Ngực gì mà ngực, không sao, anh xem chỗ khác thôi, không được xem chỗ này.", cô ngượng ngùng xoay sang chỗ khác.

Nhìn gì mà nhìn, ban ngày ban mặt, có biết bao người ở đây mà muốn vạch vạch xem xem gì chứ?

"Ngại gì? Những chỗ không nên nhìn anh cũng nhìn rồi, những chỗ không cho thấy cũng thấy hết rồi... Em che làm gì nữa?", anh mỉm cười trêu chọc cô.

Lúc cô mắc cỡ nhìn đáng yêu vô cùng, yêu không sao kể xiết.

"Anh nói gì hả? Thấy thì thấy, lúc đó khác bây giờ khác, anh mà còn trêu em là em mặc kệ anh đó.", cô đỏ mặt liếc xéo anh.

Cái tên nam nhân này, từ lúc quen nhau là anh luôn trêu chọc cô, kể từ hôm đó lại càng trêu nhiều hơn, hình tượng hotboy lạnh lùng kiệm lời vô biểu cảm đâu mất rồi chứ?

"Em mặc kệ anh thế nào? Hửm?", anh cố tình hôn vào đùi làm cô nổi hết da gà, rùng mình giãy giụa.

"Anh... Anh... Em méc bác gái, em bỏ về nhà luôn... Anh đừng có hôn nữa, người ta nhìn kìa.", cô bị nghẹn tức đến đỏ mặt, không sao đẩy anh ra được.

"Vậy em nói xem anh nên làm thế nào? Em định bỏ anh về kìa.", anh nhướng mày nhìn cô, mặt trào ra một tràng biểu cảm "vô liêm sĩ" cực rung động.

"Em... Bác gái ra tới rồi kìa, anh đứng dậy đi.", cô tìm được vị cứu tinh của đời mình nên nhanh chóng nắm tay anh kéo lên.

"Sao vậy? Ban nãy nghe người làm lấy hộp thuốc là sao? Ai bị thương nữa?", Trương Lệ Thu từ phía nhà sau đi ra, mới vào trong lấy vài món đồ để quên mà đi ra đã nghe người làm nói cậu chủ dặn lấy hộp thuốc, đúng là tụi trẻ không bao giờ làm bà yên lòng.

Trần Tuyết Nhi nhìn anh, thấy anh không có ý định trả lời thì rụt rè giơ tay lên: "Con..."