Trả Lại Thanh Xuân

Chương 55: Đổi cách xưng hô, đổi danh phận




"Chúng tôi chỉ nghe lời ông bà chủ, cô Thuỵ Yến là cháu của ông bà chủ, không có lệnh thì sao chúng tôi dám tự ý xưng danh gọi phận.", dì Hoa điềm đạm đáp lời.

"Thân là người làm mà nói chuyện với chủ vậy đó hả? Có phải dì chê làm ở đây đủ lâu rồi nên muốn nghỉ hưu đúng không?", Trương Thuỵ Yến hung hăng trợn mắt.

"Không dám, tôi chỉ nói đúng những gì mình biết, nếu làm cô không vui thì tôi xin lỗi.", dì Hoa mặt không đổi sắc.

"Quá quắc, dì đang cố tình chọc tức tôi đúng không hả?", Trương Thuỵ Yến xấn tới trước mặt dì Hoa, thái độ lớn lỗi vô cùng.

"Tôi không dám.", dì Hoa vẫn cúi đầu đứng im, không run không sợ.

"Đừng nghĩ là dì làm ở đây lâu năm, lớn tuổi rồi thì tôi không dám động tới, sau này không được phép gọi con ả kia là cô chủ, nghe một lần tôi tát một cái.", Trương Thuỵ Yến cố tình nói lớn, xoay ngang nhìn người làm trong nhà, chỉ vào mặt từng người: "Kể cả các người, biết thân biết phận một chút cho tôi."

Trương Lệ Thu từ trên lầu đi xuống, nghe xong câu này thì chau mày, tiến tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Bác, họ không nghe lời con, họ nói con không có danh phận gì trong nhà này nên không xem con ra gì hết, bác đòi lại công bằng cho con đi.", Trương Thuỵ Yến nũng nịu với Trương Lệ Thu, mắt hoen đỏ.

Trương Lệ Thu không những không ra mặt giúp, ngược lại còn nói: "Cũng 28 tết rồi, con cũng nên chuẩn bị về nhà để đón tết với ba mẹ đi, giao thừa phải sum vầy với gia đình mới mong một năm đầm ấm."

Trương Thuỵ Yến giật mình nhìn lơm lơm Trương Lệ Thu, cô ta là cháu của bà, theo đúng lý bà phải bênh cô ta mới phải, sao lại đuổi đi, vậy còn chút thể diện nào nữa chứ?

"Bác hai, con muốn ở đây ăn tết với mọi người, ở đây với bác con thấy vui hơn.", cô ta nhanh chóng dịu giọng lấy lòng, mong tìm được một lối đi khác để ở lại.

Trương Lệ Thu gạt tay cô ta ra, mỉm cười: "Con cũng lớn rồi, đừng ham vui quá, ba mẹ con chỉ có con với em trai thôi, con nên cố gắng ở nhà hủ hỉ với mẹ mình nhiều hơn, sau này lấy chồng rồi muốn có thời gian ở bên mẹ cũng khó, bác đây không có ai để tâm sự nên hiểu nỗi lòng mẹ con, nhìn vậy chứ mẹ con buồn với nhớ con lắm, con tranh thủ về nhà đón tết đi, lát nữa bác con về thì đưa con qua đó luôn."

Trương Lệ Thu không muốn cho cô ta cơ hội để vòng vo nữa, con gái gì suốt ngày cứ đòi ở lại nhà người khác, không biết kính trên nhường dưới lại còn hay khoe khoang hống hách, mặc dù bà không tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, nhưng kẻ trên người dưới trong nhà truyền tai nhau, ít nhiều cũng biết được đôi chút, mới ở có 1 2 tháng mà đã náo loạn như vậy rồi.

"Bác à, con muốn đón tết với bác, cũng muốn đón tết với anh Công Nam nữa, mọi năm con đón ở nhà rồi, buồn lắm.", Trương Thuỵ Yến vẫn cố chấp dằng dây.

Sao có thể về được chứ? Tốn bao nhiêu công sức mới được qua đây ở, tốn biết bao nhiêu mồ hôi nước bọt mới lấy lòng được mọi người, bỏ ra biết bao thời gian mới giành được chút tình cảm của Công Nam, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.

"Năm nay nhà bác sang nhà chị dâu tương lai con đón giao thừa, không có ở nhà, con ở lại có một mình buồn lắm.", Trương Lệ Thu nói quỵch toẹt ra cho cô ta hiểu, bà cứ luôn thắc mắc tại sao nhà bên kia đang yên đang lành cứ nằng nặc đòi gửi con bé này qua đây, gửi qua xong nó lại không chịu về, ngõ lời nói khéo mấy lần vẫn giả vờ không hiểu ý.

"Hả? Chị dâu tương lai nào? Con có nghe anh Công Nam hỏi cưới ai đâu mà chị dâu tương lai bác hai.", Trương Thuỵ Yến tỏ vẻ ngây ngô nhìn bác mình.

Trương Lệ Thu cười tươi: "À, chuyện này người lớn đã bàn tính hết rồi, chỉ có điều anh với chị còn nhỏ nên chưa làm đám được, chờ tốt nghiệp xong là bác mở tiệc đính hôn linh đình liền."

Trương Thuỵ Yến cười đơ: "Bác nói anh Công Nam sắp đính hôn hả bác?"

"Đúng rồi, bác mong chờ ngày đó tới mức ruột gan lộn nhào hết rồi... À mà con vào phòng chuẩn bị đồ đạc đi, lát nữa chị dâu tương lai con tới chơi, chào hỏi một chút rồi hẳn về nhà.", Trương Lệ Thu cười tươi như nắng xuân rực rỡ, nói xong bước đi thẳng vào bếp xem mọi người chuẩn bị thức ăn.

Trương Thuỵ Yến đứng như trời trồng, tay siết thành nắm đấm, hồi lâu sau mới cúi mặt đi về phòng.

"Rầm"

Cửa phòng đóng lại thật mạnh khiến người giúp việc bên ngoài cũng giật mình, nhìn trân trân cửa phòng.

Trương Thuỵ Yến úp mặt vào gối, hét thật to: "Ahhhhh... Sao có thể chứ... Ahhhh..."

Nằm dùng dằng trên giường, cô ta đưa mắt nhìn lên trần nhà, tay bấu chặt ga giường, miệng lẩm bẩm: "Con đ*, sao mày dám giành anh ấy với tao, anh ấy là của tao, mày từ đâu chui ra thì cũng biến về đó đi... Tao không để mày yên ổn tới bên anh ấy đâu."

Cô ta lấy điện thoại trên bàn, bấm gọi một người: "Alo."

Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ: "Alo."

Trương Thuỵ Yến: "Ngày mai chị rảnh không?"

Đầu dây bên kia: "Rảnh, có việc gì sao?"

Trương Thuỵ Yến: "Đi uống cafe rồi bàn chút việc được không? Em có vài chuyện muốn hỏi chị."

Đầu dây bên kia: "Được, lại xảy ra chuyện gì nữa rồi hả?"

Trương Thuỵ Yến cười khẩy: "Mai em gặp chị rồi kể, lần này chị phải giúp em mới được."

Đầu dây bên kia cười: "Được rồi cô nương ơi, hẹn ở chỗ cũ nha."

Trương Thuỵ Yến: "Ok chị, em cúp máy đây."

Tắt máy, cô ta nhẹ mỉm cười, ánh mắt độc địa: "Không trừ khử được mày thì tao không mang họ Trương nữa."

Bên ngoài.

"Có mua cherry với dâu tây không?", Trương Lệ Thu bước vào bếp, loay hoay nhìn tới nhìn lui.

"Dạ có thưa bà chủ.", dì Hoa đáp.

"Có mua hải sản tươi sống không?"

"Dạ có thưa bà chủ."

"Có mua sâm không? Con bé thích uống sâm nấu."

"Dạ có, tôi dặn người mua rồi ạ, đang chuẩn bị nấu."

"Có cần làm thêm bánh không ta, lâu lắm rồi con bé chưa ăn bánh mình làm.", Trương Lệ Thu đi tới đi lui trong bếp, tự mình hỏi mình, sau đó xoay sang gọi.

"Dì Hoa, giờ làm bánh kịp không?"

"Dạ kịp thưa bà chủ, nhưng mà đồ ăn nhiều lắm rồi, cậu chủ cũng làm bánh rồi, hay để lần sau đem cho cô chủ nhỏ ăn cũng được mà bà chủ.", dì Hoa nhìn một vòng căn bếp, nhẹ giọng khuyên giải.

"Không nhiều, mới có mấy món, lâu lắm rồi con bé mới sang chơi một lần, không biết dạo này có gầy đi không nữa... Haizzz.. Công Nam này cũng thiệt tình, lâu lâu cũng nên dẫn con bé về nhà một lần, dì thấy không, kể từ hôm đó tới nay nó không thèm đưa con bé về đây cho tôi ngắm một lần nữa.", Trương Lệ Thu ngồi vào ghế than vãn, thở dài thườn thượt.

"Chắc cậu chủ với cô chủ bận học hành nên không tiện sang đây, bà chủ đừng suy nghĩ nhiều làm ảnh hưởng tâm trạng.", dì Hoa cung kính rót ly nước đưa tới.

Trương Lệ Thu uống ngụm nước, gật đầu: "Đúng rồi, lát nữa dì dặn người đi mua quà giúp tôi, khi nào Tuyết Nhi về thì gửi sang nhà anh chị xui."

Dì Hoa kính cẩn cúi đầu: "Dạ bà chủ."

Ngoài cửa vang tiếng nói chuyện, Trương Lệ Thu lập tức bật dậy đi ra ngoài.

"Thưa bác gái con mới tới.", Trần Tuyết Nhi đi có chút khập khiểng, cười hớn hở với Trương Lệ Thu.

"Tuyết Nhi, bác nhớ con quá, xem nào, dạo này con hơi ốm rồi.", Trương Lệ Thu xoay cô một vòng nhìn ngắm.

Trần Tuyết Nhi lắc đầu: "Không có đâu bác, con mập lên tận 2 kí lận đó, mặt con tròn ủm rồi nè."

Sao ốm được chứ? Từ hôm bị thương cô toàn ăn rồi nằm, đi được mấy bước lại lười nên hết ngồi chỗ này đến vật sang chỗ khác, không thành heo là may rồi.

"Vậy sao bác thấy con có chút ốm.", Trương Lệ Thu vui vẻ cười tươi, bà cũng chợt quên rằng Trần Tuyết Nhi xưng hô có chút lạ.

Huỳnh Công Nam xách túi quà đi vào trong, nhìn chúng mà anh cau mày: "Sao em mua nhiều quá vậy? Tới chơi thôi là được rồi."

"Vậy sao coi được, đây là quà em chọn cho bác gái nè, này là của bác trai nè, này là của anh nè, còn của dì Hoa và mấy chị giúp việc ở nhà nữa... À.. Còn có ba mẹ em mua gửi qua nữa.", cô cười tươi chỉ từng món từng món trên tay anh.

Sau đó lại trách móc: "Bác không biết đâu, hôm nay con tưởng anh ấy nhờ tài xế qua đón con, ai ngờ lại xách xe đạp chạy sang, biết bao nhiêu món phải mang, ngồi phía sau mà con không dám nhúc nhích chút nào luôn, ê hết cả mông."

"Anh không nghĩ là em mua nhiều tới vậy, đi xe đạp nhìn rất tình cảm mà, với ở bên em cũng lâu hơn.", anh mỉm cười nhìn cô.

Trương Lệ Thu nghe vậy thì lườm con trai mình: "Con nói đi là đi ngay, mẹ chưa kịp gọi người lấy xe nữa, mới sáng sớm đã bắt con bé hứng sương hứng nắng rồi."

Anh cười tươi nhìn mẹ mình: "Giờ này hết sương rồi mẹ, phơi nắng giờ này giúp tăng cường sức khoẻ đó."

Bà khẽ đánh vào vai con trai mình, vuốt ve tay Trần Tuyết Nhi cười tươi: "Vào trong ngồi chơi nghỉ mệt nào, bác có nấu sâm cho con rồi.", nói xong chợt nhớ ra điều gì đó, bà nhìn cô một lúc lâu mới cười tươi bước vào bếp, chừa không gian lại cho hai người.

Trong lòng lại thầm nghĩ "Con bé đổi cách xưng hô rồi, nghe có chút già nhưng vui, sắp có dâu rồi.. Hihihi."

Trần Tuyết Nhi định bước đi thì anh bỗng tiến đến bế cô thả lên ghế sofa: "Ở yên đây cho anh, chân cứ lắc nhắc mà nhảy nhót lung tung.", nhẹ véo mũi rồi hôn lên trán cô một cái.

"Em lành rồi, cả tuần nay rồi còn gì nữa.", cô chu môi kháng cự.

Cả tuần nay bị cấm di chuyển rồi, giờ được thả ra mà cũng bị anh quản.

"Không cho cãi, em không nhớ bác sĩ nói gì sao, không được ỷ y.", anh để lại một câu, sắp xếp cho cô ngồi im trên ghế, còn mình thì đem quà đi thẳng vào bếp.

Chợt Trương Thuỵ Yến từ bên trong đi ra.