Trần Tuyết Nhi cứ ôm như thế, Huỳnh Công Nam vẫn đứng im như thế, những người xung quanh vẫn ngỡ ngàng như thế.
Những bạn học vào sau nhìn đến độ vấp bậc thềm mà chúi nhũi, ai cũng ngơ ngác không biết tình cảnh trước mắt là gì?
Mai Thành Lợi vừa vào đã thấy cảnh này, suy nghĩ chốc lát rồi xoay người đi ra khỏi lớp.
Khoảng 5 phút sau, cô buông anh ra, quay về chỗ ngồi lấy khăn giấy chùi nước mắt nước mũi, không thèm liếc nhìn người đứng kế bên thêm lần nào.
Huỳnh Công Nam bất đắc dĩ đứng như trời trồng, chìa tay ra nói với cô: "Cho anh xin vài tờ khăn giấy, khóc ướt tèm lem áo anh rồi!"
Trần Tuyết Nhi đưa ra cả bịt khăn giấy, cũng không ngước lên nhìn anh: "Không phải nói một lời là có thể xí xoá đâu, đừng có mơ."
Anh nhìn cô với vẻ vui mừng, hỏi: "Vậy em muốn sao? Hay anh dùng thân để bù đắp nha!"
Cô nghiêm mặt nói: "Đang trong lớp, nói chuyện kiểu gì vậy chứ? Người khác hiểu lầm thì sao?"
Anh ngồi xuống ghế bàn bên, xoay mặt cô lại rồi nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh không quan tâm người khác hiểu đúng hay hiểu lầm, anh chỉ quan tâm là em có hiểu hay không?"
Nghe đến đây cô lại giận lên, giãy ra khỏi tay anh rồi hét: "Hiểu gì chứ, có nói gì đâu mà kêu hiểu."
Thái độ của cô làm anh giật mình: "Đang trách anh sao? Chiều về chờ anh.", vuốt nhẹ tóc cô rồi trở về bàn mình ngồi.
Huỳnh Công Nam vừa bước đi thì Hồ Anh Thư hắng giọng: "Bánh với nước này do anh tập làm, thử xem có ngon hơn mẹ anh làm không? Ngoan, không khóc nữa, không giận nữa, được không?", vừa nói vừa giả vờ âu yếm vuốt tóc Cao Thanh Nhi.
Cao Thanh Nhi ở kế bên lại nhái giọng: "Không phải cứ nói vậy là có thể xí xoá đâu nha~"
Lê Cẩm Tiên thấy vậy tiếp chiêu: "Hay là em muốn anh lấy thân để bù đắp~"
Cao Thanh Nhi đánh vào vai Lê Cẩm Tiên rồi nói: "Nói gì vậy? Người ta hiểu lầm bây giờ!"
Hồ Anh Thư xoay Cao Thanh Nhi lại, tay ôm mặt Cao Thanh Nhi, vẻ mặt thâm tình trả lời: "Anh không quan tâm người khác, anh chỉ quan tâm em hiểu không thôi... Chiều nay chờ anh nha~"
Cả 3 người cùng nhau trêu chọc, cười đến nghiêng ngã khiến ai kia mặt đỏ bừng bừng.
Cao Thanh Nhi lại nói tiếp: "Nghe gì không? Người ta gọi anh xưng em rồi đó, tụi mình còn ở đây lên kế hoạch tấn công gì nữa chứ, bây giờ chỉ cần quăng Tuyết Nhi ra là người ta đã nâng như trứng hứng như hoa rồi."
Lê Cẩm Tiên: "Sao mình thấy là tụi mình lo xa quá nhỉ, cứ không tin mị lực của Tuyết Nhi nhà ta."
Hồ Anh Thư bổng hát lên: "Và con tim đã vui trở lại và mùa xuân đã về muôn nơi.... Trời trời, nhìn kìa Thanh Nhi, tim bay tim bay... Kia kìa Cẩm Tiên, hoa nở hoa nở."
Trần Tuyết Nhi khóc không được, cười lại không xong, chỉ đành cười trong nước mắt.
Gần vào học Mai Thành Lợi mới trở vào, vừa vào lớp thì đi tới bàn Trần Tuyết Nhi đưa một bức thư, đưa xong xoay người đi về bàn học.
Trần Tuyết Nhi ngơ ngác cầm thư lên nhìn, không để tên người gửi, không thấy in ấn địa chỉ. Mở ra xem thử thì mới biết đó là thư tình, lại còn hẹn gặp riêng cô để nói chuyện, người viết thư là Mai Thành Lợi.
Cô khó hiểu nhìn sang Mai Thành Lợi, thấy hắn ta vẫn ngồi im ắng không nói thêm gì thì cũng không bận tâm nữa, dẹp bức thư vào ngăn bàn.
"Đúng là con trai trên đời này toàn là động vật đa bào! Khó hiểu đến cực độ, lúc trước còn một hai nói là không thích, không thèm liếc mình một cái, bây giờ lại viết thư tình, lại còn hẹn gặp để tỏ tình.... trời.... tưởng chị đây là con ních dễ dỗ vậy sao, đuổi thì đi cho kẹo lại gọi về à" Trần Tuyết Nhi thầm nghĩ.
Giờ ra chơi Trần Tuyết Nhi lại bàn của Huỳnh Công Nam nói chuyện: "Chiều hôm nay không cần chờ tôi đâu, có gì mai gặp nha, tại lúc chiều có chút việc cần xử lí."
Anh tỏ vẻ mất mác: "Chuyện gì mà gấp vậy? Không thể dời sao?"
Cô kiên nhẫn nói: "Không thể dời, chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, nếu cứ để lấp lửng hoài vậy tôi khó chịu lắm, giải quyết xong cũng tốt cho cả tôi và anh nữa."
Trần Tuyết Nhi nói thầm chỉ đủ bản thân nghe: "Không giải quyết để anh ghen hoài thì tôi không biết phải sống sao đó, hiểu không hả?"
"Vậy em giải quyết việc của em đi, hôm nào hẹn cũng được, anh đợi được mà."
Cô khó hiểu trả lời anh: "Không cần phải căng thẳng vậy, chỉ có hôm nay thôi, không lâu tới mức phải chờ đợi gì đâu."
Anh cười: "Chờ bao lâu cũng vậy, anh quen rồi. Chỉ cần em còn ngoảnh lại nhìn anh, thì anh vẫn sẽ chờ em."
Cô nhìn gương mặt chân thành kia trong lòng không khỏi bùi ngùi nghĩ "Làm gì mà lâm li bi đác quá vậy, mình bắt anh ấy chờ lần nào rồi sao?"
Võ Mỹ Nhân đi xuống góc lớp để bỏ rác, vô tình nghe xong đoạn đối thoại kia thì không khỏi cười thầm "Cơ hội tới rồi".
Nhìn thấy Trần Tuyết Nhi về chỗ ngồi thì cũng quay về bàn viết một lá thư.
Buổi chiều ở sân sau.
Huỳnh Công Nam vừa tới thì gặp Võ Mỹ Nhân đã đứng đó chờ sẵn, anh tiến đến hỏi: "Cậu hẹn tôi ra đây làm gì?"
Võ Mỹ Nhân dịu dàng nói: "Không phải mình viết trong thư rồi sao? Có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
"Vậy cậu nói đi, tôi đang nghe.", Huỳnh Công Nam hờ hững đáp.
"Tôi thích cậu, cậu có muốn làm bạn trai tôi không?", Võ Mỹ Nhân căng thẳng, tay để sau lưng siết đến trắng bệch.
Anh nhìn Võ Mỹ Nhân với vẻ khó hiểu: "Chuyện cậu muốn nói là chuyện này à? Xin lỗi tôi không hứng thú."
Võ Mỹ Nhân gấp gáp đến độ nói muốn lẹo cả lưỡi: "Sao vậy chứ? Cậu thấy mình có điểm nào không tốt sao? Cậu nói đi mình sẽ thay đổi."
Anh vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững: "Không phải ở việc cậu tốt hay không mà là tôi không thích cậu, cậu rất rốt nhưng tôi không thích."
Võ Mỹ Nhân bước tới hỏi: "Vậy cậu thích ai? Trần Tuyết Nhi sao? Cậu vẫn ngu ngốc tin cô ta à?"
Anh liếc sang Võ Mỹ Nhân, lạnh nhạt đáp: "Tin hay không là chuyện của tôi, thích hay không cũng không liên quan tới cậu, nếu không có việc gì thì tôi đi trước."
Huỳnh Công Nam quay lưng định đi thì Võ Mỹ Nhân đã chạy tới trước ôm anh, ôm thật chặt sau đó nói: "Mình sẽ theo đuổi cậu, cậu cho mình cơ hội được không, bây giờ có thể là cậu không thích nhưng tương lai thì chưa chắc, mình tin mình có thể làm cậu hồi tâm chuyển ý."
Huỳnh Công Nam mất kiên nhẫn đẩy Võ Mỹ Nhân ra, nhưng cô ta ôm rất chặt, đẩy cở nào cũng không được, chỉ sợ đẩy mạnh sẽ gãy xương, nên anh đành cứng đờ để im vậy, vừa định mở miệng nói gì đó thì nghe có người gọi lớn.
"Tuyết Nhi, em ra đây làm gì vậy, làm tôi chờ em nãy giờ, cứ tưởng là em về rồi chứ.", Mai Thành Lợi chạy tới, nhìn thấy cảnh trước mắt thì vội châm dầu vào lửa: "Ủa đó không phải Huỳnh Công Nam sao? Đang làm gì ở đó vậy? Ôm ôm ấp ấp ai nhìn quen ghê, hình như là Võ Mỹ Nhân."
Huỳnh Công Nam lúc này mới ngước mặt lên, nhìn thấy Mai Thành Lợi đang chạy đến đứng bên cạnh Trần Tuyết Nhi.
Cô đang nhìn anh đến thất thần, sau khi anh ngước lên nhìn thì cô cũng xoay người bỏ đi.
Mai Thành Lợi đuổi theo, miệng thì nở nụ cười đắc ý.
Võ Mỹ Nhân bên này thấy kế hoạch đã được như ý thì buông Huỳnh Công Nam ra nói:
"Cậu thấy không? Hôm nay cô ta lại hẹn hò với Mai Thành Lợi đó, vậy mà cậu vẫn còn tin, vẫn để cho cô ta lừa sao? Cậu có biết lúc trước cô ta thích Mai Thành Lợi thế nào không..? Cô ấy lẻo đẻo theo Mai Thành Lợi từ 3 4 năm trước, luôn tìm cơ hội để được ở chung hay làm việc cho Mai Thành Lợi, theo đuổi 3 4 năm đó cậu có biết không? Hôm Thành Lợi tỏ tình với mình, cô ta khóc sưng cả mắt, đi nhặt từng mảnh vỡ mà Mai Thành Lợi đã vứt đi xem như bảo bối mà trân quý, Mai Thành Lợi từ chối nhưng vẫn mặt dày đi theo.... Bây giờ vì thấy cậu có điều kiện tốt hơn nên bám theo, thấy cậu khó theo đuổi nên mới giở trò, rồi bây giờ Mai Thành Lợi quay lại nên cô ta không cần cậu nữa, con gái như vậy không đáng để cậu thích đâu."
Ngừng một chút lại nói tiếp: "Mình biết cậu bị cô ta đeo bám, cô ta ép cậu phải trả ân tình rồi mới giở trò làm cậu bị che mắt, bây giờ cậu đã thấy rõ rồi chứ, cô ta chính là bắt cá hai tay, một tay vẫn đeo bám Mai Thành Lợi, một tay thì lại bắt cậu. Như trên lớp, cậu không thấy cô ta cố tình tiếp cận Mai Thành Lợi sao? cả đám con trai mà cô ta cứ đến nói chuyện như thân thiết lắm, lí do là gì? Cậu còn không hiểu sao?"
Võ Mỹ Nhân thấy Huỳnh Công Nam im lặng thì mừng thầm, tưởng anh đang suy nghĩ nên quyết định tấn công mạnh hơn: "Mình thực sự thích cậu, nếu bây giờ cậu thấy còn nhỏ chưa muốn yêu đương thì mình sẽ chờ vài năm nữa, cậu có thể suy nghĩ lại mà, mình sẽ không ép cậu trả lời liền."
Anh im lặng lắng nghe hết, sau đó hỏi: "Cậu nói xong chưa? nói xong thì tránh ra tôi còn phải về."
Nói cả buổi, móc hết tim gan ra mà chỉ đổi lại được câu nói này, Võ Mỹ Nhân không cam lòng: "Sao cậu không trả lời mình, một câu hứa hay một lời hẹn cũng được mà, mình có điểm nào thua cô ta chứ, mình hơn hẳn cô ta mà?"
Anh liếc xuống nhìn Võ Mỹ Nhân, mặt vô biểu tình: "Cậu tốt hơn em ấy, đúng vậy, nhưng em ấy lại chính là em ấy, đó chính là điểm khác biệt mà tôi không thể chấp nhận cậu."
Nói xong anh bỏ đi một mạch, để Võ Mỹ Nhân đứng đó đơ người ra. Tay siết thành nắm đấm, ngước mặt lên trời mà rơi lệ: "Tại sao? Tại sao vậy chứ? Tại sao không thể? Mình có điểm nào thua cô ta? Cô ta có điểm gì tốt đáng để người khác chú ý chứ?", sau đó hét thật lớn, ngồi xuống ôm mặt mà khóc.
Bên này, Trần Tuyết Nhi giận đùng đùng bỏ đi, đạp xe tới thẳng quán gà rán, tìm chỗ ít người để ý nhất ngồi xuống, uống liền 2 3 ly nước lạnh để giải toả tâm tình.
Mai Thành Lợi gọi món, cô không có tâm trạng nên hỏi thẳng: "Cậu hẹn tôi ra đây có việc gì?"
Mai Thành Lợi nhìn thẳng vào mắt cô rồi trả lời: "Trong thư tôi đã ghi rõ ràng rồi mà, chính là để tỏ tình với em đó."
Cô ngước mặt lên, hờ hững đáp: "Xin lỗi tôi không thích tỏ tình kiểu này, tôi thích kiểu bày ra một trái tim bông hồng thật lớn, thêm một bó 999 đoá hồng, có cả bánh kem và nhẫn nữa, như vậy mới đúng với định nghĩa tỏ tình của tôi."
Mai Thành Lợi cười tươi nói: "Thì ra em thích vậy sao? Nếu vậy thì xem như hôm nay đi hẹn hò trước, hôm sau tôi sẽ làm vậy để tỏ tình."
Trần Tuyết Nhi tỏ vẻ bực bội: "Nói thẳng ra thì đó cũng không phải hình mẫu của tôi, chủ yếu là tôi cần người mình thích tỏ tình và may mắn thay, tôi không thích cậu."
Mai Thành Lợi: "Vậy sao? Hay em đang tự lừa mình dối người? Em theo đuổi tôi gần 4 năm trời, mà giờ nói không thương là không thương nữa sao?"
Trần Tuyết Nhi cười khẩy đáp: "Cậu cũng biết là tôi theo cậu gần 4 năm, vậy sao lúc đó không đáp trả mà bây giờ lại tìm tới tôi? Đúng thật là tình cảm không có được thì sẽ quyến luyến nhưng cậu không thể biết rằng đời tôi không phải chỉ quyến luyến cậu 4 năm đó thôi, mà là cả một cuộc đời. Cho nên bây giờ cậu cũng không thể biết rằng tôi đã hiểu ra một việc, đó là 'không phải cứ hết lòng yêu thì sẽ được hồi đáp, người khác cũng không có nghĩa vụ phải làm theo ý muốn của mình', tôi thích cậu nhưng tình cảm đó lại làm cậu thấy rất phiền phức."
Mai Thành Lợi hấp tấp nói: "Lúc đó tôi chưa xác nhận được tình cảm của mình với em nên mới như vậy, tôi xin lỗi, tôi không thấy em phiền phức chút nào. Bây giờ tôi nhận định được tình cảm của mình rồi nên em có thể ở bên tôi, em không cần lấy Huỳnh Công Nam ra khích tôi đâu, tôi biết người em thích là tôi, không thể thay đổi được."
Trần Tuyết Nhi nghe xong câu đó suýt chút nữa là nhào qua túm đầu tên khốn nạn này, đập thật mạnh một trận cho hả giận, tự cao tự đại, tự cho mình là đúng.
Trần Tuyết Nhi lười đôi co, dùng hết vốn liếng văn thơ của mình ra: "Nói thẳng thế này. Lúc trước tôi giống như một tấm giấy trắng, tôi tình nguyện để thời gian viết tên cậu lên đó và viết luôn cả những lời yêu thương. Nếu lúc đó cậu chịu nâng niu dù một chút, thì đó chính là tấm giấy duy nhất trên cuộc đời vì gìn giữ tình yêu dành cho cậu mà chấp nhận từ bỏ thanh xuân, dù cho năm tháng có làm phai mờ hay bạc màu, lem chữ, dù năm tháng có làm tôi hao mòn thì tôi vẫn nguyện một lòng giữ trọn vẹn tình cảm ấy. Nhưng cậu nhìn xem, cậu đối xử với tôi thế nào? Cậu có nhớ mình từng nói gì không? Cậu có biết lúc đó tôi cảm thấy thế nào không, tôi đau lòng thế nào không? Nực cười thay, cậu vứt bỏ lại không cho người khác cần, cậu có thấy mình ích kỉ quá không? Cậu nói ai còn thích cậu? Bị bệnh ảo tưởng à?"
Khi nói chuyện với người thông minh nếu có thể thì nên nói chuyện cao thâm hơn một chút, bởi vì càng thông minh suy nghĩ của họ lại càng khác thường.