Nghe những lời cô vừa nói Mai Thành Lợi lại cảm thấy trái tim xuyến xao nghĩ "Đây là cảm giác gì? Càng không có càng muốn chinh phục sao?"
Sau đó lại muốn cứu vãn mọi chuyện: "Bây giờ tôi hối lỗi vẫn còn kịp mà, hiện tại em chưa có người mới, tôi cũng không có ai, tất cả tôi sẽ bù đắp lại cho em."
Nhìn thấy người đối diện càng ngày càng cố chấp, dường như nghe không hiểu lời của cô nói, Trần Tuyết Nhi cố gắng dằn tâm tình đang bốc hoả của mình: "Bây giờ tôi nói cậu nghe, tôi vẫn là tờ giấy năm đó, chữ viết trên đó vẫn còn. Nhưng nó đã bị cậu bôi đi, bôi bằng nước mắt của chính tôi, cậu biết không? Cậu kì cọ trên đó biết bao nhiêu lần, cứ như sợ tôi chưa đủ đau nên cứ hết lần này đến lần khác dán lại rồi xé đi. Nó cũng như trái tim tôi, bị cậu xé cho rách rồi, giờ cậu có níu kéo hay ép buộc cũng chẳng thể vãn hồi. Chữ đã lem không còn thấy rõ cũng như tình yêu của tôi đã không còn như thuở ban đầu, dù cậu có tô theo thì cũng không thể vẽ ra một trang giấy trọn vẹn như xưa. Hiểu không?"
Hắn cố chấp, trườn người qua nắm tay cô nhưng bị cô giật lại: "Có thể đổi sang trang mới, em bỏ hết những trang giấy cũ đó đi, từ bây giờ tôi sẽ cố gắng viết lên đó những điều tốt đẹp nhất, được không? Tôi sẽ từ từ chữa lành vết thương trong tim em, tôi sẽ tô vẽ lại tình yêu thuở ban đầu của em mà."
Cô cười khinh trả lời hắn: "Tôi ước thời gian chỉ viết lên bằng viết chì thôi, để khi cậu muốn xoá thì chỉ cần bôi và phủi là có thể sạch nợ, tôi cũng không cần đau đớn. Tôi cũng ước bản thân không thích cậu nhiều như vậy, để khi cậu nói ra lời đau lòng thì tim tôi cũng không phải tan nát. Nhưng đáng buồn thay, nó lại là viết mực và khắc sâu vào tim tôi như khắc lên đá vậy. Cậu nói lật sang trang mới? Xin lỗi mỗi đời người chỉ có thể là một trang thôi, nếu muốn mới thì nên tìm trang khác."
"Tôi thật sự đã hối hận rồi, bây giờ tôi biết người tôi cần là em, tôi không thể để em bên người khác, tôi không cam lòng, ban đầu là em bên tôi trước mà.", hắn vẫn không chịu từ bỏ.
Cô liếc nhìn hắn sau đó chỉ ra trước cửa quán ăn nói: "Nhìn thấy không? Cậu giống như nhành cây kia vậy, còn tôi chính là chiếc lá kia. Nhành cây thay lá nhanh như cậu thay lòng, tôi rơi rồi thì cậu lại có một người mới thế thay... À... hoặc là nói khi có tôi thì cậu vẫn có rất nhiều người khác nữa. Tôi không thích một người luôn xem tôi là dự phòng, cái tôi muốn là vĩnh viễn. Bên cậu trước thì sao? Là cậu vứt đi, cậu nhớ không? Như chiếc lá đó chưa héo mà bị cậu vẫy cho rụng đi đó."
Nghe như bản thân hết hi vọng, hắn lại chơi trò khích tướng: "Vậy nên em chọn Huỳnh Công Nam sao? Em tin cậu ta thật lòng với em sao? Em tin cậu ta sẽ muốn lâu dài với em sao? Ban nãy em không thấy à? Cậu ta đang ôm người khác, cậu ta đang nói chuyện tình cảm với người khác đó, em vẫn còn tin cậu ta sao?"
"Lúc trước do em không thấy nhưng tôi thấy hết, cậu ta và Võ Mỹ Nhân lúc nào cũng cậu cậu tớ tớ thân thiết lâu lắm rồi, em không biết phải không? Vì cậu ta giấu em đó, cậu ta muốn vừa có người đẹp vừa có em để tiêu khiển.", vừa nói hắn vừa quan sát biểu cảm gương mặt của cô rồi lại tiếp tục châm ngòi ly gián: "Em thử nghĩ vì sao cậu ta lại chọn em, em có điểm gì tốt hơn những đứa con gái khác? Nếu so với Võ Mỹ Nhân thì em thấy mình có gì bằng cô ấy? Vậy thì sao cậu ta không chọn Võ Mỹ Nhân mà chọn em? Không phải chơi đùa thì là gì?"
Cô kiên nhẫn lắng nghe, mặt vô biểu tình ngồi ăn đùi gà, dù có giận hay bực tức thì vẫn nên nạp năng lượng, thức ăn là không được lãng phí.
Chờ hắn nói đến khô họng cô mới ngước mắt lên hỏi: "Còn gì nữa không? Võ Mỹ Nhân là người cậu thích trước đây mà nhỉ? Giờ thấy tình cũ bên người mới mà vẫn bình tĩnh nhắc đến để tỏ tình với tôi như vậy, tôi cũng khâm phục cậu đó. Vậy cậu nói xem tôi không có gì hết thì tại sao cậu lại thích tôi, muốn ở bên tôi, nếu tôi không so được với những cô gái khác thì tại sao cậu không đi tìm bọn họ mà lại ở đây nài nỉ tôi. Hay bị họ từ chối nên muốn tìm người có đẳng cấp thấp hơn mình để giải trí?"
Hắn bị nói móc cũng không để tâm, chỉ chuyên chú vào đại sự: "Tôi nói rồi, lúc trước là do tôi không xác định được tình cảm của mình. Em không được như họ nhưng em lại sống theo cách của mình, em chính là em nên tôi mới thích. Tôi không muốn dùng em làm trò giải trí, em có thể cho tôi một cơ hội không? Tôi chắc chắn sẽ trân trọng em, sẽ cố gắng bù đắp cho em. Nếu bây giờ em chưa nghĩ thông suốt thì có thể từ từ suy nghĩ, tôi sẽ chờ em, em chờ tôi lâu rồi bây giờ đổi lại là tôi chờ em."
Trần Tuyết Nhi vô tư lấy khăn giấy lau tay, lau miệng sạch sẽ, sau đó nhìn đăm đăm người đối diện với vẻ mặt nghiêm nghị: "Không cần chờ, dù có chờ thì cũng không được gì, bây giờ tôi không thể nào phát sinh tình cảm với cậu được nữa, cậu biết bây giờ tôi xem cậu là gì không?"
Mai Thành Lợi lắc đầu.
Cô nói tiếp: "Là đồ trưng bày trong tủ, lấy không được, cầm không được, chạm cũng không được, chỉ được nhìn thôi, cậu hiểu không? À mà.. Còn có hạn sử dụng nữa.. Hết hạn là không còn dùng được. Phải giao cho người khác tái chế lại đó."
Mai Thành Lợi vẻ mặt không hiểu nhìn cô, chưa kịp trả lời thì cô đã cướp lời: "Cũng không cần phải hiểu, chỉ cần biết là tôi không còn thích cậu, cũng không muốn ở bên cậu, dù một năm hay mười năm cũng vậy, cho nên không cần mất sức đâu. Để dành cơ hội ngàn vàng này cho cô gái có phước phần khác đi.", nói xong đứng lên bỏ đi, khi đi ngang qua hắn còn ghé sát lại nói: "Cảm ơn vì bữa ăn, ăn miễn phí đúng là ngon thật đó."
Sau đó đi thẳng ra khỏi quán, để lại cho hắn một bầu trời u uất không biết giải toả thế nào.
Đi ra đường thấy trời cũng đã nhá nhem tối, cô mới từ bỏ ý định đi bộ dẫn xe về. Nếu còn sớm thì chắc là cô đã đi lang thang về nhà rồi.
Lúc trước mặt người khác thì tỏ ra mạnh mẽ nhưng trên đường chạy về nhà thì lại buồn bã rũ rượi, vừa chạy vừa nhìn mây trời cây cảnh, đoạn đường chạy 30 phút bây giờ chạy thành 1 giờ vẫn chưa thấy tới nơi.
Trên đường người ta nhìn thấy một cô gái mất hết sức sống cố gắng đạp xe, giống một cỗ máy không còn chút năng lượng nào đang ì ạch vận hành. Cứ như chỉ cần chớp mắt thì cô gái này sẽ ngã hoặc chỉ cần chớp mắt thì chiếc xe đó sẽ ngừng lại.
Trần Tuyết Nhi buông thả tâm trạng mình, cảm thấy bản thân đang phiêu bồng nơi nào đó, không còn cảm giác tồn tại nữa. Chân trái đạp một vòng thì thở dài một hơi, chân phải đạp một vòng thì cúi đầu thấp xuống một chút.
Một màn độc thoại lại được diễn ra trong đoạn đường về nhà hôm nay.
"Mình là đang làm sao vậy nè? Buồn chuyện gì vậy chứ? Như không cái thấy buồn so à trời, không biết bị gì mà buồn nữa, tự dưng buồn ngang....haizzzz"
"Mai Thành Lợi nói đúng, Huỳnh Công Nam chỉ chơi đùa mình thôi, ghen tuông gì chứ, vớ vẩn, anh ấy có nói thích mình bao giờ đâu."
"Lúc nãy họ nói gì với nhau vậy? Tại sao lại ôm nhau, lúc nãy Huỳnh Công Nam hình như cũng ôm lại Võ Mỹ Nhân."
"Mình nên hẹn Huỳnh Công Nam nữa không? Chắc anh ấy cũng chẳng còn nhớ nữa đâu, đang mặn nồng với tình yêu như vậy rồi."
"Họ có từng hôn nhau chưa? Anh ấy từng hôn mình, vậy có lẽ cũng từng hôn Võ Mỹ Nhân, anh ấy hôn cô ấy..... cảm giác sẽ như thế nào? Tâm trạng thế nào? Có phải hạnh phúc ngập tràn không? Lúc hôn mình thì khóc, không lẽ nào là thấy có lỗi với Võ Mỹ Nhân?"
"Nếu như nói vậy, mình chính là 'trà xanh'* chính hiệu rồi, xen vào giữa người ta, chủ động hôn người yêu của người ta, lại còn ảo tưởng."
*Trà xanh: ám chỉ người thứ ba xen vào cuộc tình người khác.
"Mình có gì tốt đâu chứ, da đen, mặt mâm, mũi xẹp, dáng xấu, tóc ngắn, ngực lép, lùn, đúng như Huỳnh Công Nam từng nói 'vừa lùn vừa xấu'..... Anh ấy từng nói mình như vậy rồi mà còn ở đó tơ tưởng, mình không bằng một góc của Võ Mỹ Nhân thật mà."
"Người ta sẽ nói mình thế nào đây, Võ Mỹ Nhân có tìm mình đánh ghen không... Buồn quá."
"Buồn quá... Biết làm sao đây... Buồn quá àh"
"............"
Cuối cùng cô cũng về tới nhà, Nguyễn Thanh Nhã vừa định hỏi Trần Tuyết Nhi sao lại về trễ vậy, nhưng vừa thấy con gái thì không thể nào nói được nữa.
Nhìn như một cái xác không hồn đang kéo balo lê lết trên nền, đi từ ngoài cửa vào, mặt mày héo úa, tóc tai xáo trộn, tay rũ xuống nhìn cứ như thây ma.
Nói không điêu một chút nào. Chính là một 'thây ma' còn sống.
Nguyễn Thanh Nhã vội đi tới vuốt tóc, nâng mặt con gái lên xem, cầm tay xem, xoay 1 vòng xem. Thấy không có dấu vết gì thì an lòng, dắt con gái vào phòng đóng cửa lại hỏi: "Con sao vậy? Ở trên lớp có chuyện gì hay trên đường về nhà có chuyện gì? Sao xơ xác vậy con gái? Nói mẹ nghe."
Cô không dám khóc trước mặt mẹ mình nên mỉm cười nói: "Hôm nay con học hơi mệt, bạn con rủ đi ăn gà rán rồi giỡn quá trớn nên giờ con mệt quá à, con đi tắm rồi đi ngủ nha mẹ, con không ăn cơm nữa đâu."
Thấy con gái vẫn như thường thì bà yên tâm, nhưng vẫn dặn dò cô: "Học cũng vừa sức thôi, ba mẹ không cầu mong gì con xuất sắc, chỉ cần con cố gắng thôi, không cần ép bản thân, mệt quá thì nói mẹ một tiếng, mẹ dẫn con ra ngoài chơi, đừng có suốt ngày ở lì trong nhà vậy, nghe không?"
Viền mắt cô đỏ hoe, ôm mẹ mình nói: "Mẹ đúng là thương con nhất mà.", sợ bà thấy mình khóc nên cô vội buông ra rồi dắt mẹ mình ra cửa: "Con biết rồi, sẽ cố gắng giữ gìn sức khoẻ mà. Con đi tắm, mẹ ra ngoài đi nha."
Nhà cô không có bồn tắm nên không thể ngâm mình thư giãn được, đành tắm nước nóng rồi lên giường nằm thư giãn.
Nằm lên giường cô lại nghĩ "Đời trước ngoài theo đuổi Mai Thành Lợi trên lớp thì mình chỉ toàn chơi với đám con nít ở nhà, sao bây giờ lại đổi thành bị vây vòng giữa những con người lắm phiền phức này rồi?"
"Bắt đầu từ ngày mai không được gặp Huỳnh Công Nam nữa, không thể làm chuyện thất đức vậy được, không biết không có lỗi, giờ biết rồi mà còn phạm lỗi thì chính là cố ý.", cô tự nói với bản thân.
Cố gắng trấn an để bản thân không buồn nhưng không hiểu sao lại có nước mắt trào ra.
"Sao lại đau đớn thế này chứ, cả hai mối tình, lần nào vừa chớm nở cũng lụi tàn, lần nào cũng là mình tự đa tình, lần nào cũng bị người ta ruồng bỏ, lần nào cũng là Võ Mỹ Nhân, tại sao không phải người khác chứ?", cô ngước nhìn bầu trời, sau đó thì thầm: "Có phải do con sống ác quá không? Kiếp trước con làm nên tội lỗi gì tày trời lắm sao? Sao bây giờ đâu đâu cũng toàn đau thương, người con thương lại không thương con, người con cần thì lại cần người khác?", nói xong lại tủi thân, đau lòng mà khóc nức nở hơn.
Một đêm trôi qua thật lâu và cũng thật buồn tẻ.