Trả Lại Thanh Xuân

Chương 16: Không giận nữa,không khóc nữa, được không?




Gần một tuần trôi qua, Trần Tuyết Nhi và Huỳnh Công Nam vẫn trong tình trạng 'bằng lòng nhưng không bằng mặt'.

Chính là ngày đêm vẫn ở bên nhau, trong lòng vẫn có nhau nhưng không còn tâm sự hay trò chuyện nữa.

Buổi chiều hôm thứ 7, vừa về đến nhà thì Trương Lệ Thu đã kéo tay Trần Tuyết Nhi vào nhà: "Con lên tắm thay đồ đi, hôm nay mặc chiếc váy nào xinh xinh nha."

Cô khó hiểu nhìn Trương Lệ Thu: "Để làm gì vậy cô? Mọi người định đi đâu sao? Hay có tiệc gì ạ?"

Trương Lệ Thu cười tươi, chỉ chỉ vào Huỳnh Công Nam đang đi ngoài sau: "Hôm trước Công Nam nói là con thích hồ bơi nhà mình lắm, nhưng ngại nên không dám xuống bơi. Con cũng rất thích bờ hồ ban đêm, có đèn dưới hồ lấp lánh, rồi còn tổ chức tiệc nướng bên hồ nữa. Cô nghe thấy rất hay, lâu lắm rồi nhà mình không cùng nhau tổ chức ăn uống như vậy, hôm nay cuối tuần nên thư giãn nào.", nháy mắt vài cái rồi đẩy cô lên lầu.

Cô vừa đi lên vừa ngoảnh đầu lại nhìn anh, trong lòng có ngàn vạn cảm xúc không thể nói thành lời cũng không biết nên nói thế nào nên đi thẳng về phòng.

Quăng cặp sách sang một bên, cô nằm vặt ra giường trong trạng thái buông xuôi, xoay người nằm sấp mắt nhìn ra ban công: "Cậu ấy quan tâm tới những điều mình nói, quan tâm tới những việc mình thích, quan tâm cuộc sống hàng ngày của mình. Vậy tại sao không nói thích chứ, một câu nói thôi mà khó vậy sao? Cảm giác của mình lúc này là sao đây, vừa vui vừa buồn lại còn khó chịu nữa chứ... Chắc chết mất thôi..", nói xong lại vùi mặt xuống giường.

Nằm im bất động khoảng 30 phút, cô mới vực dậy tinh thần, đứng dậy đi tắm thay quần áo. Hôm nay cô chọn một chiếc váy màu hồng cánh sen phối ren trắng bồng bềnh, váy ngắn ngang gối, tay áo ren ôm sát dài đến khuỷ tay, còn có thêm một chiếc nơ xinh xinh ở ngay eo, nhìn rất đáng yêu.

Tóc cột cao một phần, còn một phần thì xoả, trên đó còn đính thêm một chiếc nơ cùng màu với váy, tóc mái thưa che đi một phần gương mặt. Nhìn cô gái trước mắt cứ như công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích.

Thoa cho mình chút son, vuốt thêm chút mascara cho mi cong vút và mắt to hơn, Trần Tuyết Nhi tự ngắm bản thân, cười tươi: "Phải xinh thế này mới đúng chứ, buồn rầu suốt ngày cho ai xem. Phải cho Huỳnh Công Nam loá mắt mới được."

Huỳnh Công Nam đang đứng thay đồ bên phòng thì "hắc xì" một cái, sau đó lại thêm hai cái nữa. Xoa xoa mũi mình anh khó hiểu: "Bệnh rồi sao? Không lẽ tắm lâu quá nên cảm rồi? Nhưng mà đâu thấy mệt mỏi gì.", nói xong lắc đầu.

Khoảng 7 giờ tối Trần Tuyết Nhi mới ra khỏi phòng mình, đi xuống nhà thì gặp vài người lạ mặt.

Những người kia thấy cô thì cũng hơi bất ngờ.

Trương Lệ Thu thấy cô đi xuống thì hớn hở: "Tuyết Nhi, con xuống đây, lại đây nào, để cô giới thiệu với con.", vừa nói vừa vẫy tay.

Cô đi đến bên cạnh Trương Lệ Thu, bà nói: "Hôm nay tổ chức tiệc nên cô chú muốn mời thêm vài người, càng đông càng vui mà. Để cô giới thiệu với con.", nói xong tay đưa về phía một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp sắc xảo, thân hình đầy đặn: "Đây là em của cô tên Trương Gia Mẫn, có chồng và có hai người con trai, hôm nay cũng có đến nhưng đi theo Công Nam ra sân chơi rồi."

Trần Tuyết Nhi gật đầu chào: "Con chào cô, cô đúng là xinh đẹp, nhìn cô trẻ trung như 20 tuổi, không giới thiệu con cũng không biết là cô đã có hai người con rồi đó."

Trương Gia Mẫn vui vẻ nắm lấy tay cô, hào hứng nói: "Đúng là cô bé ngoan mà, vừa xinh đẹp lại còn dẻo miệng nữa chứ. Con bao nhiêu tuổi rồi?"

Trần Tuyết Nhi: "Con năm nay 18 tuổi rồi ạ."

Trương Gia Mẫn ngạc nhiên: "18 tuổi sao, nhìn không ra nha. Nhìn con cứ non trẻ như mới 15 16 vậy đó, mới 18 tuổi mà đã hiểu chuyện vậy rồi. Ước gì cô cũng có một đứa con gái như con thì hạnh phúc biết bao. Con không chê thì có thể làm con dâu của cô nha, con trai lớn của cô năm nay cũng 18 tuổi, bằng tuổi với con đó. Cô đảm bảo cưới về rồi sẽ thương yêu con như con ruột của mình luôn."

Trương Lệ Thu vội ngăn bàn tay đang vuốt ve Trần Tuyết Nhi của em gái mình, lắc đầu: "Không, không được, hoa đã có chủ, em đến sau rồi, không được giành với chị. Chị đã định sẵn từ lâu lắm rồi, em mới tới mà muốn hớt tay trên của chị sao?"

Trương Gia Mẫn cười tươi, trở về chỗ ngồi của mình.

Trương Lệ Thu lại giới thiệu người phụ nữ đang im lặng từ đầu đến giờ: "Cô này chính là con dâu của em của ông nội Công Nam, theo vế thì cũng gọi cô bằng chị, tên là Phạm Vân, có một cậu con trai và một cô con gái, hôm nay chỉ có con trai của Phạm Vân đến thôi nên không có bạn cho con tâm tình rồi."

Trần Tuyết Nhi tươi cười: "Con chào cô ạ, con rất vui khi được gặp cô."

Người phụ nữ tên Phạm Vân dường như không thích Trần Tuyết Nhi, nghe cô chào hỏi cũng chỉ "ậm ừ", không bắt chuyện cũng chẳng tươi cười.

Cô cũng không để tâm thái độ người ngoài, nhìn sang Trương Lệ Thu: "Được tham gia buổi tiệc nướng đông vui thế này là con đã thoả mãn lắm rồi ạ, không buồn cũng không cần có thêm người tâm tình đâu cô.", nói xong cô lại hỏi: "Đã chuẩn bị mọi thứ hết chưa cô, có cần con phụ giúp gì không ạ?"

Trương Gia Mẫn lanh miệng cướp lời: "Không cần đâu, lúc cô đi sang đây đã mua đồ, cũng dẫn theo người giúp việc sang làm phụ nên bây giờ con chỉ cần ngồi đây tiếp chuyện thôi. Cánh đàn ông kia thì đã ra đình ngồi đàm đạo rồi, chúng ta ngồi đây chờ mọi thứ sẵn sàng thì ra bờ hồ luôn."

Ngồi thăm hỏi một lúc, tất cả đã được chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau đi ra phía hồ bơi.

Lúc này Trần Tuyết Nhi mới nhìn thấy Huỳnh Công Nam, hôm nay anh vuốt tóc mái lên, lộ ra cả gương mặt 'đốn tim thiếu nữ', ăn mặc rất thoải mái, quần tây ngắn ngang gối cùng áo thun đen, chân mang đôi giày đen. Đúng là huyền bí như lời anh từng nói lại mang thêm một chút trưởng thành.

Nhìn anh mà Trần Tuyết Nhi lại liên tưởng đến việc có một sức mạnh vô hình nào đó của vũ trụ, hút anh từ một thế giới khác đến đây. Bởi vì anh quá toàn diện quá đặc biệt, khiến người khác không có cách nào hình dung anh là người tồn tại thật sự trên trái đất này.

Huỳnh Công Nam bước vào đã thấy Trần Tuyết Nhi đứng đó, mặc dù đã gặp nhiều lần nhưng lần này cô lại thay đổi một chút phong cách. Tựa như nàng công chúa đang đứng giữa cung điện nguy nga tráng lệ, một nàng công chúa trong sáng, tinh khiết không nhuốm bụi trần, một nàng công chúa thật sự tồn tại trong lòng anh.

Huỳnh Công Nam nhìn Trần Tuyết Nhi đến đờ người ra.

Cả hai người đứng ở hai đầu bờ hồ đang nhìn về nhau, ngỡ như xung quanh không còn tiếng ồn ào huyên náo, không còn một ai khác ngoài họ.

Phía sau có thêm 3 người đi tới, thấy Huỳnh Công Nam đơ người bất động thì tò mò nhìn sang, cả nhóm 3 người cùng nhau hít hà một hơi.

Một người nhỏ nhất trong số đó lên tiếng: "Woaa... Chị gái đó xinh quá nha, bạn gái của anh Công Nam sao? Hay là con của bạn dì Lệ Thu vậy?"

Một người lớn hơn cốc đầu cậu bé một cái, sau đó nói: "Đừng đoán mò, đi sang chào hỏi là biết ngay mà.", nói xong lướt qua Huỳnh Công Nam đi đến phía trước.

Huỳnh Công Nam vẫn còn nhìn người đối diện đến ngơ ngẩn, Trần Tuyết Nhi cũng nhìn anh đến thất thần. Bổng nhiên lúc này có người bước đến chào hỏi cô.

"Chị ơi, chị tên gì vậy? Sao chị cũng ở đây, là bạn của anh Công Nam sao?", người nói chính là cậu bé nhỏ bị cốc đầu lúc nãy.

Trần Tuyết Nhi hoàn hồn, dời ánh mắt nhìn người trước mặt, cậu bé nhỏ khoảng chừng 10 tuổi, gương mặt đáng yêu vô cùng, thân hình mủm mỉm, giọng nói lại trong trẻo.

Cô mỉm cười cúi xuống trả lời: "Chị là bạn của anh Công Nam, em là con của cô Gia Mẫn đúng không? Nhìn đáng yêu quá đi nè."

Cậu bé gật đầu lia lịa, sau đó xoay sang người đang đứng bên cạnh vui vẻ kể công: "Anh thấy không, em nói đúng mà, anh không chịu nghe lời em."

Nghe vậy cô cũng nhìn sang, kế bên có 2 người con trai, đứng lúc nào cô cũng chẳng hay biết.

Một người ước chừng 17 18 tuổi, nhìn rất điển trai, cao ngang tầm với Huỳnh Công Nam, có chút giống con lai, thân hình cân đối, đang mặc áo thun trắng cùng quần tây sọc, cũng chính là người mà cậu bé vừa nói chuyện.

Một người thì im lặng trầm tĩnh, thấp hơn người kia một cái đầu, khoảng 16 tuổi, dáng dấp cũng không tệ, chỉ có điều gương mặt lại không quá bắt mắt. Mặc quần jogger đen cùng áo thun đen.

Người con trai cao lớn kia mở lời: "Chào chị, em tên là Trần Ninh năm nay 18 tuổi, nhóc này là em của em, tên là Trần Quốc năm nay 10 tuổi. Rất vui được biết chị.", nói xong giơ tay ra như muốn bắt tay chào hỏi.

Cô cũng giơ tay ra bắt đáp lễ, nhưng vừa giơ lên thì đã bị bàn tay khác chụp lấy, không phải là Trần Ninh, mà là Huỳnh Công Nam.

Huỳnh Công Nam nắm tay cô xoay sang 3 người còn lại giới thiệu: "Trần Tuyết Nhi, năm nay 18 tuổi, đang ở nhà anh, các em nhớ chú ý cô ấy nhiều một chút."

Cô ngẩn người ra, nghiêng mặt sang nhìn anh, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Anh vẫn không để ý, chỉ vào người còn lại giới thiệu: "Trương Tuân năm nay 16 tuổi, con của chú Trương Bân và thím Phạm Vân, chắc là mẹ tôi đã giới thiệu rồi đúng không?"

Cô vui vẻ gật đầu chào: "Chào mọi người, rất vui được làm quen."

Chưa kịp để đối phương trả lời thì Huỳnh Công Nam đã dẫn Trần Tuyết Nhi đi đến bên bàn ăn, hỏi: "Thích không?"

Cô nhìn một bàn trái cây, mắt mở to hết cỡ, gật đầu lia lịa: "Toàn là cherry và dâu tây thôi sao? Nhìn ngon thật đó. Đồ nướng đâu hết rồi, chúng ta nướng được chưa?"

Anh gật đầu bước đi đến phía lò than, lấy vĩ nướng để lên sau đó cầm xiên thịt để lên bếp.

Bàn tay cầm cây gắp trở thịt qua lại nhìn rất điêu luyện, khung cảnh cũng thật đẹp, người đàn ông tuấn mỹ kia đang ngồi bên bếp than nghi ngút khói nướng thịt, khói kia không làm phai mờ nhan sắc của anh, ngược lại còn khiến anh trở nên ảo diệu hơn bao giờ hết.

Cô hứng thú nên cũng đi đến đặt mông xuống ghế ngồi cạnh anh, tay cầm xiên thịt định để lên nướng thì bị người kế bên cầm lấy.

Anh cầm tay cô lại, nhẹ giọng: "Để tôi làm, ở đây khói với nóng lắm, cậu đến bàn ăn ngồi đi, khi nào có thì tôi đem qua cho."

Trần Tuyết Nhi nhìn chằm chằm bàn tay đang bị nắm lần thứ 2 trong ngày, sau đó nhìn anh nói: "Tôi muốn ở đây với cậu."

Huỳnh Công Nam hơi bất ngờ, nhìn sang cô gật đầu: "Ngồi ở đây thì được, nhưng không được động vào, chỉ được ngồi xem thôi, khi nào nóng quá thì cứ rời đi."

Cô vui vẻ gật đầu.

Lúc này, 3 người đàn ông là trụ cột của 3 gia đình cũng đi ra. Huỳnh Công Nam ngước mắt lên nhìn một cái rồi lập tức trở về việc đang làm.

"Người đi sát ba tôi là Trần An, ba của Trần Ninh và Trần Quốc. Người đi sát bên ông ấy chính là Trương Bân, ba của Trương Tuân. Gặp chào theo lễ thôi, không cần nói nhiều với họ, nhất là Trương Bân. Bởi vì có quan hệ dòng họ nên ba mẹ tôi không thể không qua lại, tuy nhiên gia đình người này lại rất thâm sâu. Còn về dì Gia Mẫn thì có thể thoải mái tâm sự, chỉ duy nhất người đàn ông kia rất coi trọng mặt mũi, nên tốt nhất là đừng nên nói nhiều trước mặt ông ta."

Trần Tuyết Nhi nhìn hai người đàn ông kia với vẻ mặt suy tư, sau đó gật đầu: "Tốt nhất là không nói chuyện, tôi cứ nghĩ gia đình cậu tốt thế thì những người khác cũng như vậy, không ngờ lại phức tạp quá."

Nói với anh xong, cô đứng dậy đi tới: "Con chào hai chú."

Huỳnh Công Trạch vui vẻ vuốt nhẹ đầu cô: "Đây là Tuyết Nhi, con bé ở đây được hai tuần rồi, là con của bạn anh."

Hai người kia cũng chỉ mỉm cười gật đầu.

Cô vội chào rồi rời đi đến chỗ Huỳnh Công Nam ngồi xuống: "Cậu nóng lắm không, mồ hôi ướt áo hết rồi kìa."

Anh lắc đầu, đưa dĩa thịt đã nướng chín cho cô: "Ăn thử đi, xem có hợp khẩu vị không?"

Cô nhận lấy vui vẻ ăn, vừa ăn xong 1 miếng thì môi lại chúm chím cười: "Ngon lắm nha, cậu muốn ăn không? Tôi đút cho, ngon lắm đó.", vừa nói vừa gắp miếng thịt đưa đến bên miệng anh.

Anh do dự một chút, sau đó há miệng ra ăn.

Cô chớp chớp mắt chờ đợi: "Ngon lắm đúng không?"

Anh gật gật đầu.

Cô lại gắp một miếng đậu bắp lên đút cho anh, gắp xong miếng đậu bắp thì lại gắp thịt, gặp thịt xong lại gắp miếng ớt chuông màu đỏ. Cứ gắp hồi lâu, Huỳnh Công Nam ăn đến no bụng, mím môi lắc đầu nhìn cô.

Trần Tuyết Nhi cười rộ lên: "Ăn hết nổi rồi à? Cho cậu biết cảm giác hôm trước ép tôi ăn nha. Trả thù được rồi... Hihi."

Nụ cười vô tư của cô làm anh vô thức cười theo, tay buông cây gắp ra nhéo gương mặt cô một cái làm cô nhăn mặt.

Buổi tối hôm đó, tất cả mọi người cùng nhau vui vẻ ăn uống nói cười rôm rả, thật sự là thư giãn cuối tuần. Người lớn thì uống rượu nho, tốp trẻ thì uống nước cam.

Trần Tuyết Nhi thấy vậy cũng xin uống thử vài ly rượu nho, uống xong vài ly, lại lén uống thêm vài ly nữa, uống đến mặt đỏ ửng, dựa vào vai Huỳnh Công Nam nói năng luyên thuyên.

Trương Lệ Thu thấy vậy thì xoay sang Huỳnh Công Nam nói: "Con đưa con bé về phòng đi, uống đến say luôn rồi."

Anh gật đầu, bế ngang cô lên ôm về phòng, giống hoàng tử đang bế công chúa.

Vừa vào phòng cô đã giãy giụa leo xuống, đi loạng choạng, anh phải giang 2 tay ra hờ để đở kịp lúc cô ngã.

Trần Tuyết Nhi say đến quên trời quên đất, nhìn dọc nhìn ngang căn phòng của mình, sau đó xoay sang nhìn Huỳnh Công Nam: "Anh đẹp trai.. Đây.. Đây không phải phòng em đâu, anh đưa nhầm phòng rồi."

"Vậy phòng em ở đâu?", anh đỡ cô gái trước mặt.

"Bên kia, phòng bên kia mới là phòng em, phòng bên kia kìa, phòng màu tím rất ấm áp, có giường màu nâu, có tranh vẽ, có cúp, còn có người.... Còn có người...", cô nói đến đó thì lại lờ đờ ngất ngư.

"Còn có người gì nữa?", anh nhẹ giọng dò hỏi.

"Còn có nửa kia cuộc đời của em nữa... Anh đưa em qua đó được không, em muốn tìm anh ấy, em muốn giải thích cho anh ấy nghe.", cô ngã nghiêng lắc tay anh, mắt long lanh.

"Nửa kia cuộc đời, ai là nửa kia cuộc đời của em? Người bên phòng đó sao?", Huỳnh Công Nam muốn xác nhận lại, bởi người ta nói khi say sẽ nói lời thật lòng.

Cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, sau đó tuột khỏi vòng tay anh: "Không nói cho anh biết đâu, đây là bí mật.", nói rồi còn đưa tay lên bụm miệng, chạy một mạch sang phòng đối diện.

Huỳnh Công Nam lắc đầu vội đi theo, sợ cô lại té ngã, vừa vào phòng cô đã sấn tới ban công hét to: "Ahhhh.... Đẹp quá đi... Đẹp quá..."

Những người dưới lầu giật mình nhìn lên, nhìn thấy cô thì cười rộ cả lên, mặc kệ con ma men đang nghiêng ngã trên lầu.

Huỳnh Công Nam cũng đành bó tay, ôm cô đi vào trong, khoá cửa ban công lại.

Trần Tuyết Nhi bị ẳm vào thì nhào ngay lên giường nằm, lăn qua lăn lại rồi ngóc đầu lên nhìn tìm dáo dác xung quanh. Bật ngồi dậy chạy vào tủ quần áo rồi chạy ra, chạy vào nhà tắm rồi chạy ra. Chạy giáp hết căn phòng rồi lại nằm úp mặt xuống giường.

"Em đang tìm gì vậy? Tìm ai sao?" Huỳnh Công Nam lại ngồi sát bên cô.

"Em tìm nửa kia của em, anh ấy đâu mất rồi, anh ấy không cần em nữa, anh ấy không thích em, anh ấy... Anh ấy chưa bao giờ thích em.", cô nói xong lại khóc nức nở, vùi mặt vào gối.

Anh kéo cô lên ôm vào lòng: "Anh thích em mà, người anh thích luôn là em, người anh yêu cũng chỉ có mình em. Dù là đời này hay đời trước, dù là xa cách hay chia ly, dù em có nhớ anh hay đã quên, dù em có giận anh có ghét anh đến mấy thì trái tim anh cũng chỉ có thể chứa mỗi hình bóng của em. Em không cảm nhận được sao?"

Cô im lặng nằm trong lòng anh, Huỳnh Công Nam lại tiếp tục: "Em không biết anh yêu em nhiều thế nào đâu, em cũng không biết những lúc thấy em khóc tim anh đau thế nào đâu. Em chính là nguồn sống của anh, mất em thì cuộc sống này đối với anh không còn ý nghĩa."

"Hiện tại em có thích anh không? Em không thích cũng không sao, anh sẽ đi theo em, âm thầm ở bên em, không cần em đáp trả, chỉ xin em đừng rời xa anh, cũng xin em đừng làm ngơ với anh. Anh sẽ chờ em như anh đã từng, chờ em năm năm để em đáp lại tình cảm này, anh chờ được mà.", anh vừa nói vừa vuốt mái tóc của cô, lấy tay nắm tay cô đặt lên ngực mình.

Ngừng một chút lại nói tiếp: "Hứa với anh, sau này dù xảy ra chuyện gì cũng phải tin tưởng anh, hỏi anh trước được không? Đừng bỏ đi như thế nữa, một lần em bỏ đi đã biệt tích suốt năm năm, chỉ một lần đó thôi cũng đủ làm anh sống không bằng chết. Anh không thể mất em thêm một lần nào nữa, nếu mất đi em thì anh không biết mục tiêu để tồn tại của anh là gì nữa.", nói xong lại ôm chặt cô hơn: "Tuyết Nhi! Anh yêu em."

Trần Tuyết Nhi vẫn im lặng úp mặt vào ngực anh.

Nói cả buổi không thấy hồi âm, Huỳnh Công Nam nhẹ nhàng kéo Trần Tuyết Nhi ra, nhìn thấy cô gái trong lòng đang ngủ, gương mặt còn đỏ ửng vì say, ngủ rất ngon, rất ngoan ngoãn.

Anh đành lắc đầu bất lực, hiếm có cơ hội để giải toả nổi lòng, bây giờ lại thành một màn độc thoại, người cần nghe thì đã ngủ say từ lâu rồi.

Đặt cô nằm lên giường, anh bước vào phòng tắm.

Vừa đi ra đã thấy cô gái lúc nãy còn nằm im trên giường bây giờ lại đứng trước mặt nhìn anh đăm đăm, không biết đứng trước phòng tắm từ bao giờ làm anh giật mình suýt chút trượt chân té ngã.

"Anh đẹp trai, thân hình của anh đúng là mê người nha, đẹp không tì vết, cơ ngực này, eo thon này, đôi chân dài này.", cô nói, tay cũng vuốt dọc theo cơ thể anh giống như đang quyến rũ người ta làm chuyện ác.

Huỳnh Công Nam chỉ quấn một chiếc khăn ngang eo che phần cần che. Cô gái trước mặt lại đang say, hương rượu bay thấp thoáng làm người đối diện cũng ngây ngất. Anh nhìn cô một lúc lâu sau đó gồng mình mà nhịn lại, ẳm cô đem về giường, lấy chăn quấn lại như con nhộng, sau đó mới mặc quần áo vào để đi ngủ.

Vừa nằm xuống giường thì con nhộng kế bên lại rục rịch, lăn qua lăn lại mở chăn ra.

Tẩu thoát thành công thì lại tấn công kẻ địch, cô nhào qua ôm Huỳnh Công Nam vuốt ve lồng ngực anh, sờ soạng khắp người anh, gục đầu vào hỏm vai của anh.

Huỳnh Công Nam nhịn hết nổi, lăn qua đè cô lại, giọng âm trầm: "Em cứ thích phóng hoả rồi bỏ chạy, em thích đùa với lửa như thể sẽ không có chuyện gì. Nhưng anh đã nín nhịn bao lâu rồi em biết không, em mà còn đốt lửa thế này nữa thì anh sẽ cho em lãnh đủ đó."

Không biết cô có nghe được hay không mà cuộn tròn người, xoay về phía ngược lại ôm chăn mà ngủ, như chưa từng xảy ra chuyện 'sàm sở' kia.

Còn anh phải đi tắm thêm một lần nữa rồi mới có thể về giường mà ngủ.

Ôm cô vào lòng, anh bỗng nhiên ngủ ngon hơn, không gặp ác mộng cũng không giật mình vào lúc nửa đêm nữa.

Cả hai cùng nhau chìm vào mộng đẹp, ngủ đến mặt trời đã đứng bóng mà vẫn chưa thấy dấu hiệu tỉnh ngủ.

Trương Lệ Thu gõ cửa mấy lần Huỳnh Công Nam mới mở cửa, đầu tóc rối bù xù, tay còn đang dụi dụi mắt: "Có chuyện gì vậy mẹ? Mới sáng sớm đã gõ cửa rồi."

"Con biết giờ này là giờ nào chưa mà còn sáng sớm. Tuyết Nhi có ở đây không? Mẹ sang phòng nhưng không thấy con bé đâu cả.", bà vừa nói vừa nhoài người vào phòng tìm kiếm, thật may là phòng anh còn có một con đường nhỏ đi vào nên không thể thấy giường ngủ bên trong.

Anh che tầm mắt của mẹ mình lại điềm đạm trả lời: "Có, lúc tối cô ấy nói phòng này mới đúng, phòng bên kia không phải, một hai đòi ngủ bên này nên con để cô ấy ngủ ở đây."

Trương Lệ Thu hớn hở: "Vậy là hai đứa ngủ với nhau sao?"

"Ngủ thì có ngủ, nhưng không làm gì vượt giới hạn.", anh thừa biết mẹ mình đang nghĩ gì.

Trương Lệ Thu vẫn vui vẻ: "Không làm gì mới tốt nhất, như vậy cũng được rồi.", bà định xoay người đi thì nhớ việc gì đó: "À mà mẹ quên mất, ba mẹ của Tuyết Nhi đang ở dưới lầu, hôm nay đến đón con bé về... Haizzz... Mới có hai tuần đã phải về rồi, mẹ buồn thật đó. Con gọi con bé dậy để đi xuống nhà ăn cơm.", nói rồi đi xuống lầu.

Ban đầu anh vẫn còn đang mơ màng, sau khi nghe mẹ mình nói thì tỉnh ngủ hẳn ra: "Cô ấy sắp rời đi, hôm nay phải đi rồi sao?"

Anh đi về phía giường ngủ mà ngắm cô gái còn đang nhụi mặt vào gối nằm ngủ say sưa kia, ngồi xuống mép giường lấy tay vuốt lọn tóc nằm trên mặt cô rồi vuốt ve gương mặt đáng yêu.

Trần Tuyết Nhi bị nhột nên lờ mờ mở mắt, nhìn thấy anh đang ngồi bên giường thì giật mình ngồi thẳng dậy.

Anh nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô, nói: "Thức dậy về phòng chuẩn bị đi, ba mẹ em tới rồi, đang ở dưới lầu chờ."

Cô nhìn ngó xung quanh, trợn tròn mắt: "Sao... Sao tôi lại ở phòng cậu?"

"Em quên rồi à, uống rượu đến say rồi không chịu về phòng, một hai đòi qua phòng tôi sau đó chạy ra ban công la hét lại còn sàm sở tôi nữa. Quên hết rồi sao?", anh nhìn cô chằm chằm, trên mặt lại mang nét cười.

Cô loáng thoáng nhớ ra những chuyện đó, gương mặt vừa tỉnh ngủ đỏ bừng lên: "Tôi có nói gì không? Tôi nói những gì vậy? Có phải nói nhiều lắm không? Có nói ra bí mật gì không?"

Anh bật cười: "Em nói bên này có nửa kia cuộc đời của em, rồi nói người đó không thích em, không cần em. Vậy có tính là bí mật gì không?"

Cô nhăn nhó mặt mày vò đầu, úp mặt vào tay: "Sao cậu không nhốt tôi vào phòng tôi đi, cho tôi qua đây làm gì chứ, mất mặt chết luôn rồi.", nói xong đứng dậy chạy nhanh về phòng, chốt cửa từ bên trong.

Chạy vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, không biết phải khóc hay nên cười nữa: "Trời ơi, mày làm gì vậy Tuyết Nhi, uống say nói xàm thì thôi đi, còn nói ra bí mật, lại còn đòi qua phòng người ta... Lại còn... Sàm sở... Ahhhh... Chưa đủ đẹp mặt sao mà còn làm nổi như vậy nữa?"

Mang theo khuôn mặt mất hết niềm tin vào cuộc sống đi tới đi lui trong phòng, thở dài thở ngắn để làm vơi đi nỗi 'nhục nhã' bản thân mới vừa gây ra buổi tối.

Than thở xong lại nhớ tới ba mẹ còn đang chờ dưới lầu nên cô sửa soạn cho bản thân một chút rồi cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Chủ nhật tuần thứ hai, cuối cùng Trần Tuyết Nhi cũng được đón về nhà như ước nguyện ban đầu. Cả hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm tạm biệt.

Ăn cơm xong, cả nhà cùng nhau ra đình phía sau ngồi uống trà hóng gió, mẹ cô - Nguyễn Thanh Nhã mở lời: "Làm phiền anh chị lâu vậy thật là ngại quá, con bé có làm gì buồn lòng thì anh chị cũng thông cảm giùm, tuổi còn nhỏ nên chưa suy nghĩ chu toàn."

Mẹ anh - Trương Lệ Thu vui vẻ xua tay: "Đâu có, không phiền, không phiền chút nào, nhờ có con bé mà nhà tôi mới được thoải mái thư giãn đó chứ, Tuyết Nhi ngoan lắm, lễ phép lại còn hiểu chuyện, chưa bao giờ làm tôi phải lo lắng cả."

Nguyễn Thanh Nhã cười tươi trả lời: "Nếu vậy thì tôi mừng rồi, chỉ sợ con bé làm anh chị khó xử."

Trương Lệ Thu lại nói: "Không khó xử, con bé còn biết nấu ăn, giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều, sau này tôi có thể đón con bé sang chơi thường xuyên được không?"

Nguyễn Thanh Nhã vui vẻ chấp thuận: "Đương nhiên là được, chị thương con bé như vậy khiến tôi mừng lắm."

Để cảm tạ, ba cô - Trần Minh Tâm quyết định mời gia đình Huỳnh Công Trạch chủ nhật tuần sau đến nhà tổ chức buổi tiệc nho nhỏ.

Mọi việc cứ như vậy quyết định.

Cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, tương phùng nhau rồi thì cũng sẽ có lúc ly tan.

Hôm đó trước khi đi, Huỳnh Công Nam đã qua phòng Trần Tuyết Nhi, đưa cho cho cô một chiếc hộp bé bé xinh xinh: "Món quà này chắc em sẽ thích đó, tôi tặng em làm quà chia tay, mong em gặp nó thì sẽ nhớ đến tôi."

Cô nhìn chiếc hộp xinh xắn trên tay cảm động không thôi, nhỏ giọng: "Sao không chịu nói chuyện sớm hơn, bây giờ chịu nói thì cũng xa nhau luôn rồi."

Không biết anh có nghe hay không nhưng không thấy đáp lời.

Về đến nhà, tâm tình thoải mái vui vẻ làm Trần Tuyết Nhi như bị động kinh, cứ hết nhảy chỗ này thì bò đến chỗ kia.

Không chọc ba mẹ thì lại nũng nịu với bà, không ở với họ thì cô lại vào phòng ông nhổ tóc bạc cho ông như đã hứa.

Khi trở về phòng mình, cô lại thở ra một hơi thật dài, nói: "Mọi thứ đã trở về quỹ đạo vốn có của nó. Ai ở đâu cũng nên trở về đó rồi."

Buổi tối cô ngủ rất ngon, vừa nằm xuống là vào giấc ngay nhưng tới lúc gần sáng thì giật mình, mở mắt nhìn trần nhà trân trân.

"Sao hôm nay lại không mơ, sao không còn được hôn nữa?"

"Sao hôm nay lại không ngửi được mùi hương đó nữa?"

"Hôm qua vẫn còn ngửi được, tới tận sáng vẫn còn mà, sao hôm nay lại không ngửi được dù chỉ là một chút?"

"Không còn ở cạnh Huỳnh Công Nam thì cũng không còn mơ nữa, vậy lẽ nào là mình bị ám ảnh nên tối sẽ mơ thấy? Vậy giờ cũng ám ảnh mà sao không thấy?"

"Nhớ quá, nhớ quá biết làm sao, thiếu một đêm là không chịu được rồi, phải làm sao?"

Trần Tuyết Nhi dành cả buổi sáng của mình để độc thoại, tự dành cho mình những câu hỏi mà không ai có thể trả lời, kể cả cô.

Bên này, Huỳnh Công Nam mất ngủ cả đêm. Căn phòng đối diện đã không còn dấu hiệu của sự sống, không còn cô gái khiến anh phải trông ngóng hàng đêm, không còn cô gái suốt ngày luyên thuyên không ngừng.

"Tuyết Nhi! Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em.", anh nhìn trần nhà nói câu này suốt một đêm.

Mới hai tuần thôi, anh đã quen với sự hiện diện của cô ở ngôi nhà này, không có cô thì căn nhà lại trở nên tĩnh lặng, nhạt nhẽo và trống vắng đến lạ.

Không riêng gì Huỳnh Công Nam, Trương Lệ Thu cũng rất buồn, đêm đó bà nằm khóc thút thít trong lòng Huỳnh Công Trạch.

Mới sáng ra đã thấy hai gương mặt phờ phạc thiếu sức sống, Huỳnh Công Trạch ước gì có thể giữ con bé kia ở lại đây luôn.

Huỳnh Công Nam vừa vào bàn thì cằn nhằn: " Con mèo đó hôm nay sao thức trễ vậy? Giờ này mà còn chưa xuống?"

Trương Lệ Thu sực nhớ ra gì đó nói: "Chắc con bé ngủ quên, để mẹ lên gọi cho."

Huỳnh Công Nam đưa tay chặn mẹ mình lại: "Mẹ ngồi đó đi, con đi gọi cho... À mà dì Hoa, sao hôm nay dì làm có ba phần vậy?"

Phan Hoa sửng sờ nhìn cả nhà ba người trước mặt, sau đó trả lời: "Cô chủ nhỏ về nhà rồi, nên ba người ba phần là đúng rồi, hay cậu muốn ăn thêm thì để tôi làm cho."

Như người tỉnh từ trong mộng, Huỳnh Công Nam nhìn Trương Lệ Thu sau đó ngồi xuống im lặng ăn sáng.

Bên Trần Tuyết Nhi, cô vẫn vui vẻ dùng bữa cùng gia đình, chỉ là có cảm giác nhớ nhớ cũng thấy thiếu thiếu vắng vắng, trong lòng trống trãi khiến cô cảm thấy buồn, nhưng không biết là buồn gì và thiếu gì.

"Gần sát nhau mà cứ như xa ngàn hải lý, cách nhau một tấm vách mà tưởng cách trở bởi một đời người."

Đây là câu mà cô tự nghĩ ra, bản thân cũng không hiểu sao lại nghĩ được câu này nữa.

Lúc ăn xong, Trần Tuyết Nhi vào bếp rửa chén cùng mẹ mình, đang rửa thì hỏi nhỏ: "Mẹ, nhà mình có đất ở phía Bắc không mẹ?"

Nguyễn Thanh Nhã: "Không, nhà mình chỉ sống ở miền Nam này thôi, ông ngoại con cũng ở tỉnh bên, nhà mình đâu có ai ở phía Bắc mà có đất ở đó."

Cô dò hỏi: "Có khi nào dòng họ mình ở đó không mẹ, nên sau này chúng ta dọn tới đó ở."

Nguyễn Thanh Nhã đang rửa chén nên không thể gõ đầu cô, nhìn sang rồi trả lời: "Con nói gì vậy, nhà mình sống biết bao đời đều là ở đây, đang yên đang lành thì chuyển sang phương Bắc làm gì chứ."

Cô thầm thắc mắc "Vậy sao tự dưng lúc đó lại từ miền Nam mà chuyển sang phía Bắc chứ, lúc chuyển đi mình không biết cũng không nhớ, chỉ biết lúc tỉnh dậy thì đã ở đó rồi, còn sống tới lúc mình quay về đây luôn mà, có khúc nào mình bỏ sót không ta?", nghĩ xong lại lắc đầu.

Hôm nay cô trở về nhà nên tới lớp sớm hơn 2 tuần rồi, vào lớp chuẩn bị bài vở xong đã thấy Võ Mỹ Nhân bước vào.

Vô tình hay cố ý mà cô lại bắt gặp ánh mắt hả hê và đắc ý của cô ta.

Cao Thanh Nhi và Lê Cẩm Tiên, Hồ Anh Thư cũng vào tới, ngồi xuống là hỏi liền: "Ủa sao hôm nay đi sớm vậy? Sao mình không thấy Công Nam đâu? Không đi chung nữa sao?"

Trần Tuyết Nhi: "Mình về nhà hôm qua rồi, hôm nay không đi chung cũng chưa thấy cậu ấy vào lớp, bình thường thì không đi trễ như thế này."

Lê Cẩm Tiên sấn tới hỏi: "Về nhà rồi à? Ôi chia ly rồi! Con tim ai kia có tan nát không đây?", nói xong còn chọt chọt vào ngực của Trần Tuyết Nhi.

Hồ Anh Thư cũng xen vào góp vui: "Còn muốn thực hiện kế hoạch không? Lúc trước ở chung thì có thể sáng giận tối hoà, còn bây giờ giận là mất luôn đó nha. Có muốn xuống nước trước không? Theo đuổi Công Nam cũng không tệ, không trên nước được thì mình xuống nước đi."

Cô rũ mắt buồn bã nói: "Mình nói các cậu nghe cái này, mình phải tâm sự mới được chứ tâm tình nặng nề quá chịu không nổi."

Dừng một lúc cô mới nói tiếp: "Mình nghe Huỳnh Công Nam nói yêu mình, nói không có mình thì không còn mục tiêu để sống tiếp, muốn mình ở bên cậu ấy, tin cậu ấy, lúc đó mình vui lắm, nhưng khi giật mình thì mới biết đó chỉ là giấc mơ. Hôm mình rời đi cậu ấy vẫn không nói gì với mình. Hiện tại không được nhìn thấy cậu ấy nữa, cũng không thể sớm tối bên nhau, cảm giác như mình nhớ Công Nam với cũng nhớ nhà của cậu ấy nữa."

Cao Thanh Nhi vuốt ve tóc cô, an ủi: "Thôi mà, mình biết tâm trạng cậu, cố lên, thói quen chính là đáng sợ vậy đó! Dù sao cũng ngày đêm bên nhau hai tuần với lại cậu cũng khẳng định cậu ấy là nửa kia của mình nên mới mơ thấy như vậy."

Nghe xong lời an ủi đó, cô lại kìm lòng không được mà rơm rớm nước mắt: "Mình không biết nữa, ban đầu chỉ nghĩ cậu ấy là hình mẫu lí tưởng của mình, cứ nghĩ cậu ấy là người mình tìm kiếm, là nửa kia của mình nên muốn tìm hiểu thử để xác định có phải hay không, ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng mà hình như mình thật sự thích cậu ấy rồi, thích đến không thể buông bỏ đó, mới có hai tuần mà sao mình lại thích cậu ấy nhiều vậy chứ, làm sao đây? Thích một người sẽ trở nên rất hèn mọn, mình không muốn hèn mọn như xưa nữa."

Lê Cẩm Tiên nhìn vậy cũng xót xa: "Thật là tội mà, sao đường tình duyên của cậu lúc nào cũng lận đận vậy chứ."

Hồ Anh Thư trầm tư: "Cũng có thể do cậu đã quen có cậu ấy kế bên nên mới nghĩ bản thân thích cậu ấy, để một thời gian xa nhau xem tâm tình cậu thế nào thì tụi mình bàn tiếp. Đừng buồn nữa mà, nhìn cậu thế này làm mình muốn khóc theo rồi."

Trần Tuyết Nhi lấy khăn giấy chấm nước mắt, cố gắng đè nén cảm xúc lại, khóc ở nơi đông người sẽ rất khó coi.

Huỳnh Công Nam bước vào, nhìn thấy mắt Trần Tuyết Nhi đỏ hoe thì tim đập 'THỊCH' một cái thật mạnh, chủ động bước tới bên cạnh cô: "Sao tự nhiên lại khóc, không phải em khác người thường sao, cũng biết khóc nữa à?"

Anh mở balo ra lấy chiếc bánh ngọt để trên bàn, mò qua bên hông lấy thêm bình giữ nhiệt để lên góc bàn, sau đó nói tiếp: "Đừng khóc nữa, khóc nhiều dễ sinh bệnh, hôm nay bánh này nhìn dễ thương hơn mọi ngày, em ăn xong là sẽ vui lên thôi. Bánh với nước này hôm nay do tôi học làm, thử xem có ngon như mẹ tôi làm không?", nói xong mỉm cười.

Trần Tuyết Nhi vừa mới nín khóc đã thấy một cảnh này làm mắt cô lại mờ đi.

Quên hết suy nghĩ ban nãy, đứng bật dậy ôm anh trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, kể cả anh.

Cô vùi đầu vào ngực anh vừa khóc vừa hít thật mạnh hương thơm khiến cô nhớ nhung ngày đêm này.

Bây giờ Trần Tuyết Nhi mới biết cảm giác ban sáng là gì rồi!

Chính là Huỳnh Công Nam, cô thực sự nhớ anh, thiếu anh làm tâm tình cô trống rỗng, không có anh thì cô sẽ rất buồn.

Cảm giác từ tận sâu đáy lòng dâng trao, cô sợ mất đi người trước mặt, cô sợ mất anh. 'Không thể rời xa anh, không thể mất anh nữa' chính là những gì mà con tim lẫn lí trí đang mách bảo cô.

Cô cứ nhụi nhụi vào ngực anh, tay thì ôm ngang hông, ôm thật chặt thật siết không có ý định buông ra.

Huỳnh Công Nam khôi phục lại trạng thái như bình thường rồi nhẹ nhàng vuốt lưng cô, nói: "Ngoan, không khóc, mấy ngày nay là anh có lỗi, xin lỗi, chúng ta như bình thường được không? Không giận nữa, không khóc nữa, được không?"

Cô nghe vậy thì khóc lớn hơn nữa, vùi đầu chùi nước mắt nước mũi lên áo anh.

Anh vẫn đứng như vậy chờ cho cô bình tĩnh lại, không đẩy ra, không nói gì thêm. Bởi vì anh cũng đang trân trọng khoảnh khắc này, nó chứng tỏ trong lòng cô đã có vị trí dành cho anh.

Cô gái này đang vì anh mà khóc, cô gái này đang giận anh mà khóc.

Cao Thanh Nhi, Lê Cẩm Tiên, Hồ Anh Thư nhìn cảnh trước mắt cứ ngỡ mình đang đi xem phim chiếu rạp, vừa chân thực vừa sống động lại còn rất cảm động nữa.

"Nam nhân ấm áp này là nam chính mà mọi người con gái áo ước.", Cao Thanh Nhi nói nhỏ với hai người còn lại.

Hai người còn lại vừa xem 'phim tình cảm' vừa gật đầu lia lịa.

Võ Mỹ Nhân nhìn thấy cảnh này thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, âm thầm chửi rủa: "Đúng là đồ hồ ly tinh, hết quyến rũ thì giờ bày ra chiêu khóc thương níu kéo."