Trả Lại Thanh Xuân

Chương 11: Tình cũ




"Hôn nhau thật sâu, nhớ nhau thật lâu"

Hôn đến trời đất quay cuồng, Trần Tuyết Nhi mới chịu buông tay thoả mãn ôm chăn ngủ, để lại cho ai kia một bầu tâm tình không biết giải toả thế nào.

Phải biết rằng đang ở độ tuổi thành niên, về phương diện này rất nhạy cảm và cũng rất hứng thú, bị chơi đùa xong lại bị bỏ rơi, cảm giác đó có nam nhân nào thấu hiểu?

Huỳnh Công Nam cười lắc đầu, hôn nhẹ vào trán cô: "Em nhóm lửa giỏi lắm.", nói xong lén đi về phòng tắm đêm.

Ngủ thẳng một mạch đến sáng, Trần Tuyết Nhi tỉnh dậy với trạng thái tràn đầy sức sống, chỉ có điều hai mắt lại sưng húp. Cô cảm giác hình như tối qua mình hôn ai đó, cảm giác quen thuộc đó cũng chính là điều mà cô đã tìm kiếm từ lâu.

Cô lặng lẽ sờ môi mình: "Vậy không lẽ là mơ. Nhưng sao cảm giác lại chân thật, còn có cả hương thơm, hương gì ấy nhỉ? Bạc hà mát lạnh ư? Không phải, là hương gì đây, quen quen mà nhớ không được.", vừa nói vừa nhìn vào gương đánh răng, mũi còn hít hít xung quanh.

Hôm nay Trần Tuyết Nhi quyết định thay đổi phong cách.

Quần jogger đen ôm sát phần eo và chân, phối với áo croptop trắng, khoác thêm chiếc áo khoác jean hở vai, nhìn rất cá tính lại còn rất quyến rũ. Vòng eo thon gọn được phô ra, vòng ba căng tròn cũng được nâng lên không ít, dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy đủ tiện nghi.

Mang thêm đôi giày trắng Trương Lệ Thu mới mua, xách một cái túi đeo chéo vừa đủ để ví tiền và các vật dụng linh tinh.

Chỉnh chu xong, tự mình cảm thấy hài lòng cô mới bước ra khỏi phòng.

Cửa vừa mở thì phòng đối diện cũng có người bước ra.

Huỳnh Công Nam hôm nay mặc rất đơn giản, áo thun trơn trắng phối với quần kaki đen túi hộp, chân mang thêm đôi giày đen cá tính.

Gương mặt điển trai khiến người ta chỉ muốn ngã vào lòng, thân hình cân đối khiến bao chị em ao ước một lần được xem phía sau chiếc áo kia là bí mật như thế nào, đôi chân dài thẳng tắp càng nhìn càng mê đắm. Dù hiện tại có diện đồ đơn giản thế nào nhìn vẫn rất hút hồn, rất phong cách, rất đốn tim thiếu nữ.

Cả hai nhìn nhau thật lâu, sau đó cùng cười.

Dù gặp mặt đã nhiều lần, đã thấy anh mặc nhiều phong cách, đã thường xuyên thấy nụ cười ấy. Nhưng vào giây phút này, Trần Tuyết Nhi lại cảm thấy người trước mặt mình rất thu hút, rất đẹp, đẹp đến nổi khiến tim cô đập hụt mất vài nhịp, nhìn đăm đăm khoảng một phút cô mới giơ tay lên: "Chào.... Buổi sáng, cậu thức cũng sớm quá ha!!!"

Huỳnh Công Nam cũng bất ngờ với phong cách hôm nay của Trần Tuyết Nhi, vừa kín lại vừa hở, vừa năng động lại vừa gợi cảm. Gương mặt đáng yêu, đôi mắt to long lanh, đôi môi đỏ mọng cùng thân hình nhỏ nhắn nhưng lại quyến rũ khiến anh chỉ muốn ôm vào lòng mà vuốt ve cưng chiều.

Vừa nghe cô chào thì anh cũng giật mình, mỉm cười: "Chào, tôi trước giờ không thích ngủ nướng, nếu mệt thì trưa ngủ bù hoặc tối ngủ sớm hơn thôi."

"Giờ giấc của cậu cũng khoa học quá, còn tôi thì có hơi... phức tạp...hihi", Trần Tuyết Nhi nói xong thì cười xoà.

"Mắt cậu sao vậy? Sưng hết lên rồi."

Cô xoa xoa hai mắt mình, trả lời anh: "Chắc là tối ngủ sớm quá nên sáng ra mắt mới sưng, mắt tôi nhạy cảm lắm nên giấc ngủ hay ảnh hưởng tới nó.", nói xong ngước mắt lên nhìn Huỳnh Công Nam.

Vừa nhìn thì phát hiện anh đang nhìn chằm chằm môi mình. Trần Tuyết Nhi sờ nhẹ môi rồi nói tiếp: "Hình như tối qua tôi nằm mơ thấy ăn thứ gì đó, nên mới cắn môi đỏ tấy hết, hôm nay cũng không thoa son được nữa."

Nghe cô nói thế, anh bỗng ho hai tiếng sau đó lãng sang chuyện khác: "À.. Ờ.. Cậu không thoa son nhìn cũng được lắm, đi xuống nhà ăn sáng rồi đi tới trường thôi."

Cả hai cùng sóng vai bước xuống cầu thang, trên mặt lại mang nét cười khiến người khác hiểu lầm.

Thấy hai đứa trẻ đi xuống, Trương Lệ Thu hớn hở: "Ôi nhìn này, bộ này là cô đặc biệt lựa đó nha, con mặc lên nhìn hợp lắm, dễ thương hết chỗ chê... Mà sao mắt con sưng vậy?"

Trương Lệ Thu thấy mắt Trần Tuyết Nhi sưng to, cứ ngỡ cô lại bị ức hiếp nên quay sang liếc Huỳnh Công Nam đang đứng bên cạnh.

Không làm gì mà cũng bị trúng đạn, Huỳnh Công Nam trưng ra vẻ mặt vô tội, lắc lắc hai tay, ý nói "Con không biết, con không làm gì hết."

Trần Tuyết Nhi thấy hai mẹ con nhà này thật thú vị, phì cười ra tiếng rồi giải bày: "Tại tối con ngủ sớm quá nên mắt con mới sưng đó cô, cơ địa con trước giờ vậy rồi."

Nghe con dâu tương lai nói vậy Trương Lệ Thu mới chịu bỏ qua, dắt tay cô vào dùng bữa sáng.

Hôm nay cũng giống như hôm qua, ăn sáng xong Huỳnh Công Nam làm tài xế chở Trần Tuyết Nhi tới trường tập diễn.

Nhìn thời gian còn sớm nên cô ngẫm nghĩ: "Chắc chưa ai tới đâu, đi chung vào trường luôn vậy, mắc công kì kèo với tên này nữa, đẹp trai mà khó trả giá quá."

Sự thật chứng minh, đó chỉ là suy nghĩ trên lý thuyết, thực tế thì cuộc đời của Trần Tuyết Nhi chính là những mảng bi kịch được lồng ghép vào nhau.

Chạy vào sân trường đã thấy cả lớp cùng ngồi trò chuyện ở dãy phòng giáo viên sát nhà xe.

Trần Tuyết Nhi cảm thấy trời đất quay cuồng sắp sụp đổ.

Cả lớp lại thấy 'bạch mã hoàng tử đang chở công chúa' vào.

Huỳnh Công Nam chỉ nhìn thấy cả lớp đã đến gần đông đủ. Ngoài ra, không có ngoài ra.

Cao Thanh Nhi với Lê Cẩm Tiên là hai người thức thời đầu tiên, chạy đến kéo tay Trần Tuyết Nhi về chỗ ngồi.

Lê Cẩm Tiên hớn hở: "Mới có hai ngày đã tiến triển đến mức này rồi sao?"

Cao Thanh Nhi không chờ cô trả lời đã hỏi thêm: "Cậu ấy đã tỏ tình cậu rồi à, ra sao vậy kể mình nghe với."

Tâm tình Hồ Anh Thư còn đang bay bổng, bây giờ mới nhập hội: "Nhìn hai người đẹp đôi quá. Đi chung cứ tưởng là một đôi trời sinh đó, nam anh tuấn cao lãnh, nữ xinh gái năng động."

Trần Tuyết Nhi không biết nên mở lời thế nào nên đành im lặng, không phát biểu.

Nguyễn Trúc Anh thấy Trần Tuyết Nhi tỏ vẻ ngại ngùng, ghét bỏ nói: "Bản thân không biết tự nhìn lại xem mình có điểm nào xứng, ở đó khoe với mẻ, không biết tự lượng sức có ngày người ta lại cười cho."

Nguyễn Trúc Anh là bạn thân của Võ Mỹ Nhân, không vừa mắt Trần Tuyết Nhi lâu lắm rồi, nhưng không ai biết lí do là gì.

Nói đi thì cũng nói lại, thật ra rất ít người được cô gái này ưa, phải nói đến tính tiểu thư đỏng đảnh và còn được cưng chiều bảo hộ từ bé nên việc lựa chọn bạn để chơi là việc rất khắc khe.

Lê Kim Thi cười "haha" bĩu môi nói: "Trước giờ chỉ thấy có muỗi mới biết hút máu thôi, hôm nay được gặp thêm con đĩa nữa, vừa đeo bám lại vừa hút máu, đeo theo Mai Thành Lợi ba năm không thành, bây giờ lại đổi đối tượng."

Lê Kim Thi chính là hội bạn cùng thuyền với Nguyễn Trúc Anh và Võ Mỹ Nhân. Chỉ có điều, Võ Mỹ Nhân với Nguyễn Trúc Anh xinh đẹp bao nhiêu thì cô gái này lại đối nghịch bấy nhiêu. Vừa mập lại không có điểm nào đáng để khen, duy nhất một điểm tốt là nhà giàu.

Hồ Anh Thư nghe vậy thì khó chịu, cau mày: "Nói người ta mà cũng không xem lại mình, không xinh thì cũng nên tìm lại chút duyên cho mình đi."

Lê Cẩm Tiên nghe vậy phụ hoạ theo: "Cái nết đánh chết cái đẹp, không đẹp mà nết còn xấu thì chỉ có nước vô rừng ở với khỉ, nhảy nhót lung tung, hò hét suốt ngày, làm chuyện vô bổ."

Võ Mỹ Nhân lúc này mới lên tiếng cắt ngang: "Mọi người tập trung lại bắt đầu tập luyện thôi, thời gian gấp gáp, tập sớm về sớm, ở đó cứ lo chuyện không đâu suốt.", nói xong liếc qua nhìn cả nhóm Trần Tuyết Nhi bên này rồi kéo hai người kia đi.

Lê Cẩm Tiên và Hồ Anh Thư đồng thanh đồng thủ, một người nói một người phụ hoạ: "Sao lúc nãy bạn thân nói thì không lên tiếng, bây giờ nghe người ta bênh vực thì lại nói liền."

"Ờ đúng rồi, bênh vực quá đáng."

"Thương nhau quá thì cũng nên dạy nhau cách đối nhân xử thế, chứ đừng để bạn mình suốt ngày nói xấu người khác mà chỉ biết đứng nhìn. Đúng không Cẩm Tiên?"

"Ờ đúng rồi, bạn là phải dạy dỗ."

Thấy tình hình căng thẳng, Trần Tuyết Nhi vội giảng hoà: "Thôi kệ họ đi, người thương thì khen, người ghét thì chê, hai cậu nhọc lòng làm chi cho mệt. Mà ai chọc lớp phó sao? Lớp trưởng còn chưa mở miệng mà lớp phó đã cáu gắt vậy rồi."

Cao Thanh Nhi xoay ngang nhìn chằm chằm cô, nói: "Tại cậu không để ý đó chứ, từ lúc bắt đầu luyện tập hôm chủ nhật thì cô ta đã cáu gắt lắm rồi, vào lớp cũng hay cằn nhằn người này người nọ nữa. Mà cậu cứ như trên trời mới rớt xuống vậy, hôm qua cậu còn bị cô ta méc thầy vì chưa làm bài tập mà, quên rồi sao?"

Trần Tuyết Nhi ngỡ ngàng: "Ủa có sao? Đúng là quên rồi, bận tâm làm chi cho mệt thân, bị méc thì bị méc thôi, dù sao hôm nay mình cũng làm đầy đủ cả rồi." Nói xong cười hì hì.

"Đúng là não cá vàng đôi khi cũng tốt thật đó, nói quên là quên liền, chắc não bộ của cậu đơn giản lắm ha?" Lê Cẩm Tiên vừa cảm thán vừa hỏi.

Nghe vậy Hồ Anh Thư tiếp thêm lời: "Nghe cậu nói sao Tuyết Nhi giống như mấy đứa thiểu năng trí tuệ vậy?"

Cả nhóm cùng nhau cười khúc khích.

Hội bạn thân của Trần Tuyết Nhi là thế, nói với nhau thì không kiêng dè, nhưng hễ ai nói động tới bạn mình thì không dè cũng không kiêng người đó.

Đôi khi Trần Tuyết Nhi hay nói: "Sao trước đây tụi mình không học chung sớm hơn ha, có các cậu thì mình không bị ăn hiếp lâu như vậy? Não cũng thông từ sớm luôn rồi"

Cả ba người kia chỉ nói đúng một câu: "Do mấy năm nay cậu tích đức nên bây giờ ông trời mới ban bọn mình đến bên cậu đó."

Chủ nhiệm Cao Trí đến xem mọi người tập, chỉnh sửa động tác, đến lúc mọi người nghỉ ngơi giữa giờ thì quay sang Trần Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi, em lên phòng giáo viên chỗ bàn làm việc của thầy lấy tập tài liệu nội dung vở diễn đem xuống dùm thầy nha, hôm nay thầy sẽ triển khai sơ sơ phần này, hôm sau chúng ta tập diễn."

Trần Tuyết Nhi vừa giơ tay lên, định mở miệng phát biểu gì đó thì Mai Thành Lợi đã đứng lên: "Để em đi cho thầy, em cũng đang định đi vệ sinh."

Huỳnh Công Nam đang định đứng lên nhưng bị Mai Thành Lợi cướp lời nên im lặng ngồi lại chỗ cũ.

Lê Cẩm Tiên thụi thụi cù chỏ vào Trần Tuyết Nhi: "Ê, hổm nay Mai Thành Lợi sao vậy?"

Cô khó hiểu: "Sao là sao?"

Hồ Anh Thư hiểu ý nói: "Trời ơi, cậu phải nói rõ, Tuyết Nhi nhà mình bị thiểu năng đó, là thiểu năng cậu hiểu không?"

Lê Cẩm Tiên cười: "Hổm nay Thành Lợi lúc nào cũng hăng hái làm giúp cậu hết mọi việc đó nhớ không? Lúc trước cậu hay làm việc giúp thầy cô, cho nên ai cũng gọi cậu, hết phát vở bài tập đến thu bài kiểm tra, phát đề,..... Mà từ lần cậu bị xe tông tới nay Mai Thành Lợi làm hết, ví dụ điển hình như hôm nay nè, cậu thấy không? Hai địa điểm không liên quan tới nhau mà cậu ta cũng nói cho nó liên quan để đi."

Hồ Anh Thư cũng nói: "Có mấy lần mấy người trong lớp nhờ cậu đi mua này nọ thì bắt gặp ánh mắt giết người của Mai Thành Lợi. Nên từ đó không dám nhờ cậu nữa, cậu không thấy dạo này không ai nhờ cậu chạy việc vặt nữa sao?"

Trần Tuyết Nhi vỗ tay: "Đúng là chuyện gì cũng không lọt khỏi tai mắt của hai cậu nha, mình bội phục bội phục.", nói xong còn làm động tác chào kính cẩn, sau đó nói tiếp: "Mình nghĩ chắc là cậu ta muốn có sự tín nhiệm của thầy cô thôi, là đang giành giật sự chú ý của thầy cô với mình đó, rồi cũng muốn đi nhờ nhà vệ sinh giáo viên cho gần đó mà."

Hồ Anh Thư thở dài thườn thượt: "Cô nương ơi, bộ cậu nghĩ ai cũng như cậu muốn giành sự chú ý của người khác sao? Mai Thành Lợi còn cần làm việc đó để gây sự chú ý à? Cậu đang nói chuyện với con nít ba tuổi hã?"

Trần Tuyết Nhi: "Vậy mấy cậu nói mình nghe, ngoài lí do đó thì còn lí do gì khác nữa? Nghĩ ra không?"

Ba người lắc đầu.

Cô vỗ tay 'bép' một cái: "Đó, đúng rồi, không thể suy nghĩ ra gì thì chỉ cần nghĩ đơn giản vậy thôi."

Cao Thanh Nhi lúc này mới lên tiếng hỏi: "Cậu không còn chút tình cảm nào với Mai Thành Lợi sao? Lúc trước mình nghe nói cậu đã theo đuổi hơn ba năm rồi mà."

Cô cười rạng rỡ trả lời: "Không, một chút cũng không còn, nhờ ơn lần đụng xe đó mà não mình sắp xếp lại trật tự, tim mình cũng chia ra đủ ngăn nên đã hiểu thấu hồng trần."

Cao Thanh Nhi lúc này mới hơi vui vẻ hỏi tiếp: "Lỡ như Mai Thành Lợi quay sang thích cậu thì sao?"

Cô vội vàng phủ nhận: "Ôi Thanh Nhi đáng yêu của mình ơi, cậu suy nghĩ hay thật đó, mình theo đuổi người ta ba năm mà người ta không ngó ngàng, vậy cậu nghĩ vì lí do gì mà bây giờ người ta lại thích mình? Điều đó không có khả năng."

Cao Thanh Nhi quyết tâm muốn làm rõ ràng: "Vậy nếu có khả năng thì sao? Cậu sẽ như thế nào?"

Cô quả quyết trả lời: "Giờ có đưa 10 Mai Thành Lợi đến trước mặt tỏ tình thì mình cũng không đồng ý, không bao giờ đồng ý.".

Sẵn dịp nên Cao Thanh Nhi hỏi chuyện, giải đáp tò mò: "Tuyết Nhi nè, cậu kể mình nghe chuyện của cậu với Mai Thành Lợi lúc đó được không? Lần đó rầm rộ lắm mà mình chưa nghe cậu kể rõ bao giờ."

Hai người kia cũng gật gật đầu rồi xúm lại gần hơn.

Trần Tuyết Nhi nhìn sang Cao Thanh Nhi, cảm thấy cô ấy có điều gì đó lạ nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ kể chuyện lần đó cho cả nhóm cùng nghe: "Thật ra mình và Mai Thành Lợi học chung năm năm rồi, mình thích cậu ấy từ lúc học chung năm thứ hai. Lúc đó mình còn nhỏ nên chưa dám theo đuổi, cũng không dám bày tỏ tình cảm, chỉ âm thầm theo đuổi thôi. Mình luôn cố gắng tìm việc để có thể ở gần cậu ấy, như những việc các cậu thấy thầy cô thường giao cho mình đó, lúc trước đều là mình giành làm. Vì khi phát bài hay thu bài đều có thể đến gần Mai Thành Lợi."

Ngừng một thoáng, sắp xếp lại thứ tự câu từ rồi mới nói tiếp: "Sau đó càng ngày mình thích càng nhiều nên chủ động đến gần, xin thầy cô sắp vào nhóm học của Mai Thành Lợi, xin ngồi chung với cậu ấy, lúc đầu cậu ấy không quan tâm tới mình. Nhưng sau đó lại chịu nói chuyện làm mình tưởng cậu ấy đã mở lòng với mình, nên mình luôn đi theo cậu ấy, cậu ấy sai mình đi đâu hay làm gì mình cũng làm. Bạn bè xung quanh lúc đó ai cũng chỉ trỏ nhưng mình không quan tâm lắm, mình chỉ biết hết lòng hết dạ thích cậu ấy."

"Các cậu tin không? Mình từng ngồi viết tên mình và tên Mai Thành Lợi lên một chỗ, viết rất nhiều rất nhiều. Từng dùng thuật ngữ bói toán để xem tụi mình có thể yêu nhau không, nếu bói ra 'có' thì mình sẽ hào hứng suốt quãng thời gian đó, trái tim lúc nào cũng xao xuyến suy nghĩ mình và Mai Thành Lợi sẽ đến với nhau như thế nào, hay lúc yêu nhau sẽ ra sao?. Đôi khi chỉ cần nhìn thấy cậu ấy cười với mình thôi là cả ngày đó mình không cần làm gì vẫn thấy vui vẻ. Mình cũng từng thử viết thư tình, viết hết bao lời tình cảm ngọt ngào vào đó nhưng không dám đưa."

Cao Thanh Nhi nhẹ giọng như an ủi: "Mình tin, cậu là người trọng tình mà."

Trần Tuyết Nhi nhìn Lê Cẩm Tiên, sau đó cười nói: "Thật sự mà nói thì lúc đó mình chỉ thiếu việc móc tim moi tuỷ ra cho Mai Thành Lợi nhìn để biết mình thích cậu ấy dường nào thôi. Cậu ấy thì tuỳ hứng, lúc tâm trạng tốt thì bố thí cho mình một nụ cười tán thưởng, lúc bực bội thì nói chuyện khiến mình đau lòng, vậy mà mình chẳng để tâm chút nào hết. Sau đó có một ngày, vô tình mình nghe Võ Mỹ Nhân nói Mai Thành Lợi thích mẫu con gái xinh xắn dễ thương, thân hình gầy, gương mặt cũng phải gầy, vậy mà mình lại tin là Mai Thành Lợi không thích mình vì mình chưa đủ tiêu chuẩn, nên nhịn ăn giảm cân để ốm lại."

Dừng một chút rồi mới kể tiếp: "Một tháng sau, mình thật sự gầy gò hốc hác, Mai Thành Lợi vẫn không thèm nhìn mình nhiều hơn dù chỉ một lần. Rồi hôm cuối năm lớp mười một Mai Thành Lợi tỏ tình với Võ Mỹ Nhân, lúc đó mình mới tin người cậu ấy đang diễn tả là Võ Mỹ Nhân chứ không phải người nào khác. Lúc đó các cậu biết mình đau lòng cỡ nào không? Mình ước gì thời gian ngừng lại ngay lúc đó, bởi vì tim đau, ngực đau, cả người cũng đau nữa."

Hồ Anh Thư: "Nghe như một bi kịch."

Lê Cẩm Tiên lườm sang: "Vậy cậu tưởng đang nghe truyện cười sao?"

Trần Tuyết Nhi không quan tâm hai người kia mà chỉ nói: "Lúc đó mình trơ mắt nhìn Mai Thành Lợi đứng giữa lớp, một tay cầm bó hoa, một tay cầm hai chiếc vòng cẩm thạch, khuỵ gối để tỏ tình với Võ Mỹ Nhân, các bạn xung quanh như đã biết hết từ trước nên đã chuẩn bị bóng bay, bắn pháo, nhìn rất náo nhiệt. Còn mình thì vẫn ngồi bất động tại chỗ, kìm nén bản thân không được khóc thành tiếng, người ta đang vui vẻ thì mình khóc cho ai xem? Hai khung cảnh đối lập cùng diễn ra song song, một bên thì hạnh phúc mỉm cười với họ, một bên thì đau khổ lại đang mỉm cười với mình. Chỉ trách bản thân mình lúc đó quá ngu ngốc, cứ nghĩ thích cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ thích mình, cứ cho đi thì cậu ấy sẽ nhận và hồi đáp mình."

Cô ngẩn mặt lên nhìn sang mọi người, xác nhận không ai chú ý bên này thì tiếp tục: "Nhưng mà điều mình không ngờ là Võ Mỹ Nhân từ chối Mai Thành Lợi. Lúc đó mình lại vui vẻ như đang đói mà được cho nắm xôi. Mình mong Mai Thành Lợi có thể hồi tâm chuyển ý, chỉ cần cậu ấy xoay người lại và nói 'anh cần em' thì dù là nói dối mình cũng nhận. Cậu ấy không muốn bước tiếp thì mình chỉ cần cậu ấy đứng ở đó, đoạn đường còn lại mình sẽ bước. Nhưng ngay từ lúc bắt đầu, Mai Thành Lợi vốn dĩ không cho mình cơ hội, cậu ấy bước về phía cuối lớp sau đó hét thật lớn và đập đôi vòng tay đó, làm muyễn văng tứ tung."

"Cậu có bị thương gì không?" Cao Thanh Nhi quan tâm hỏi.

Trần Tuyết Nhi gật đầu: "Lúc đó có một mảnh đâm trúng mình nhưng lại chẳng đau đớn xíu nào, chắc là nỗi đau nơi con tim lấn ác nổi đau thể xác rồi, tâm hồn thiếu nữ lần đầu trải nghiệm cảm giác thích một người lại đau đớn vậy. Sau đó mình đi nhặt mảnh vỡ của hai chiếc vòng đó, là nhặt từng mảnh, từng mảnh một, các cậu khó hiểu lắm đúng không? Mình cũng thật sự không hiểu bản thân sao lại làm vậy, mình cứ nâng niu chúng như báu vật, xem nó như trái tim cậu ấy mà muốn hàn gắn, xem nó như tâm hồn vỡ vụn của mình mà gán ghép lại. Nhặt hết mảnh vỡ bỏ vào balo xong thì Mai Thành Lợi lại bước đến chỗ mình, các cậu biết cậu ta nói gì không?"

Ba người kia lắc đầu.

Trần Tuyết Nhi cười rồi nói tiếp: "Cậu ấy lại rồi bảo mình "Lượm làm gì vậy? Trả lại đây, dù cậu có làm gì thì tôi cũng không thích cậu đâu, nhìn mà chướng mắt". Lúc đó mình không quan tâm đau tim hay đau tay nữa, quay sang hỏi cậu ấy "Từ trước tới nay cậu vẫn luôn không thích tôi sao? Tôi làm nhiều việc cho cậu vậy mà cậu không cảm nhận được là tôi thích cậu nhiều lắm sao". Các cậu biết cậu ấy trả lời thế nào không?"

Hồ Anh Thư lúc này lên tiếng hỏi: "Mình có nghe kể đoạn này, hình như Mai Thành Lợi nói "Cậu xem cậu có gì để tôi thích? Tự mình không soi gương sao? Có cần tôi giúp cậu nhìn nhận rõ hơn không? Còn những việc cậu làm không phải tự nguyện sao, tôi có ép cậu điều gì, bây giờ lại muốn kể công". Đúng không?"

Lê Cẩm Tiên ỉu xìu nhìn Trần Tuyết Nhi: "Sao cậu ta lại nói khó nghe với cậu như vậy chứ, thật khổ cho cậu rồi."

Cô gật đầu nói tiếp: "Lúc đó mình trả lời cậu ấy "Cậu xem tôi là cái gai trong mắt nhưng tôi lại xem cậu là cây dằm trong tim, rút ra thì chảy máu, còn chạm vào là đau âm ỉ. Cậu có hiểu không?". Trước giờ cậu ấy chưa bao giờ xem mình là con gái để đối xử, nên việc Thanh Nhi nói cậu ấy thích mình là điều không thể, cậu biết sau khi nghe mình nói câu đó thì cậu ta nói thế nào không?"

Hồ Anh Thư lắc đầu: "Mình không nghe nói"

Trần Tuyết Nhi cười tươi như đang kể chuyện của một ai đó chứ chẳng phải của mình: "Cậu ấy nói "Cậu đúng là gai trong mắt tôi, khi nào chưa nhổ thì khi đó còn đau. Trả lại đây rồi làm ơn đừng bén mảng theo tôi nữa, bởi vì cậu mà Mỹ Nhân mới từ chối tôi, cậu đúng là đồ sao chổi. Đổi chổ đi, ra khỏi nhóm của tôi luôn, tôi sẽ nói với chủ nhiệm là do cậu quá phiền nên không muốn ngồi chung, cũng không muốn học nhóm chung nữa". Cậu ấy nói mà không hề suy nghĩ cho cảm nhận của mình, Võ Mỹ Nhân là con gái, cậu ta để ý cảm xúc của cô ấy. Vậy mình là gì mà đáng bị đối xử như vậy?"

Ba người còn lại nghe kể chuyện mà mắt đã ửng đỏ, kiềm chế lắm mới không khóc oà lên.

Trần Tuyết Nhi thấy vậy thì vội kết luận: "Từ hôm đó mình vẫn đi theo nhưng Mai Thành Lợi không để ý tới mình nữa, lúc đó không hiểu tại sao mình lại cố chấp như vậy, nếu buông bỏ từ sớm thì bản thân đã giải thoát từ lâu rồi, đâu phải chịu cảnh ghẻ lạnh hay nghe lời đau lòng chứ." Nói xong cười tươi, hai tay quàng qua vai của Cao Thanh Nhi và Hồ Anh Thư kế bên nói tiếp: "Bây giờ Trần Tuyết Nhi ở trước mặt các cậu đã bỏ đi tình cảm năm đó, xem nó như một mảng kí ức tăm tối, xem Mai Thành Lợi như vật trưng trong tủ kính, "chỉ nhìn không thể sờ". Cho nên mình không thể nào có tình cảm gì với người đã tổn thương sâu sắc lòng tự trọng cùng tự tôn của mình. Tình cảm hèn mọn đó đã không còn nữa, cho nên các cậu đừng buồn, nhìn các cậu mà mình cứ tưởng mình vừa làm chuyện ác đó chứ.", nói xong cô cười tươi, lấy tay vuốt ve ba cô gái có trái tim mỏng manh đang gián tiếp tổn thương vì câu chuyện của mình.