Trả Cho Em Sự Tự Do

Chương 30: Sự Thật Phơi Bày




Sau khi cảnh sát kiểm tra xong đã xác nhận đúng như lời vị bác sĩ kia nói anh ta liền rời đi, Thiên Vỹ cũng đi đến phòng làm việc của bạn anh.

"Cảm ơn cậu."

"Không cần cảm ơn tớ, mà có một chuyện...cậu có muốn nghe không?" anh bạn hỏi.

"Là việc gì?"

Anh ta chần chừ một lúc sau mới lên tiếng: "cô gái đó, đã có thai." nói vậy là bắt đầu từ tháng trước sau lần đó cô đã có thai con của Gia Tuấn nhưng không hề hay biết cho đến hôm nay mới phát hiện ra.

Nghe xong câu nói này từ bạn của mình, anh nói: "cậu giúp tớ một việc nữa." người bạn kia của anh liền gật đầu đồng ý ngay.

...

Hôm nay Gia Tuấn được dịp ở nhà, anh đang ngồi trên phòng làm việc thì mẹ đi vào. Trên tay của bà là một ly sữa nóng bà mới pha cho anh.

Bây giờ có cơ hội rồi, bà phải mau nói cho con trai của mình biết bộ mặt thật của Vy Vy và cứu Mộc Nhi ra khỏi nơi tối tăm đó.

Đặt ly sữa xuống bàn làm việc của anh, bà cất lời: "chuyện ở hôn lễ là do..."

'Cạch' cánh cửa mở ra cả hai mẹ con bà quay lại nhìn thì thấy tên thuộc hạ hối hả chạy vào, dường như có việc gì đó quan trọng mới khiến cậu ta gấp gáp như vậy.

"Đại ca, có chuyện không hay rồi."

"Việc gì?" anh hỏi lại.

"Tôi mới nhận được tin báo ở trại giam, Mộc Nhi...Mộ...c Nhi đã tự tử."

"Con bé sao rồi?" bà hỏi.

"Cô ấy chết rồi."

'Không thể nào, không thể như vậy được.' nghe cậu ta nói bà vội đứng dậy lắc đầu liên tục, nước mắt cũng đã rơi xuống từ lúc nào.

Gia Tuấn thấy mẹ mình như vậy vội chạy đến đỡ bà, anh nói: "mẹ sao vậy?"

"Gia Tuấn, chuyện ở toà án là mẹ bị ép buộc nói như vậy. Người đã đẩy ngã mẹ chính là Vy Vy." câu nói của bà khiến anh ngỡ ngàng, tại sao bây giờ bà mới nói với anh...nếu bà nói sớm hơn anh đã cứu Mộc Nhi ra khỏi đó.

Hoá ra là bấy lâu nay anh đã trách lầm người vô tội, anh đúng là không bằng cầm thú mà.

"Mẹ có lỗi với Mộc Nhi, tất cả là tại mẹ...là lỗi của mẹ." bà vừa nói vừa lấy tay đánh mạnh vào người mình.

Còn Gia Tuấn bây giờ như phát điên, anh hét lên và đưa tay quơ hết tất cả hồ sơ trên bàn khiến chúng rơi xuống đất.

Thuộc hạ lại tiếp lời nói của mình: "Ngày mai Lý Thiên Vỹ sẽ chôn cất Mộc Nhi, anh hãy đến đó nhìn mặt cô ấy lần cuối...mẹ của anh sẽ có chúng tôi lo."

Tối hôm nay anh tự nhốt mình trong căn phòng ngủ của Mộc Nhi, không ăn uống, không nói chuyện với ai.

Khi nhận được tin của cô và sự thật cũng được mẹ anh nói ra, anh chỉ biết làm bạn với rượu. Từng chai rượu anh uống cạn lăng lốc dưới sàn nhà.

Gia Tuấn tóc tai bù xù, anh ngồi thẩn thờ hít một hơi thật sâu để cảm nhận một chút mùi hương của cô còn thoang thoảng trong căn phòng này.

Trong cơn say anh như thấy cô đang đứng mỉm cười với mình và nhớ lại những kỉ niệm ngày khi cả hai mới quen nhau.

[Sau này anh sẽ là chàng trai mà em yêu sâu đậm nhất.]

[Em mới mua được cái móc khoá này, anh một cái em một cái...nếu sau này chúng ta có lạc mất nhau thì chiếc móc khóa này là thứ khiến chúng ta nhận ra đối phương.]

[Chàng trai của em cố gắng lên, anh nhất định phải đậu kì thi trung học phổ thông.]

[Năm nay tới em thi rồi, anh sinh viên gì ơi...anh có tình nguyện chỉ dạy cho em không?]

...

Ngày hôm sau, Gia Tuấn đi theo địa chỉ mà thuộc hạ đưa cho anh nhưng đến nơi đã muộn rồi.

Anh đã không kịp nhìn thấy mặt của cô lần cuối, sau này nó chỉ là một ngôi mộ lạnh lẽo mà thôi. Nghe tiếng bước chân Thiên Vỹ quay sang nhìn về phía bên phải.

Thấy Gia Tuấn đang đi tới anh tức giận bước nhanh đến dùng hết lực đấm thẳng vào mặt cậu ta, khi Gia Tuấn ngã ra đất anh lại một lần nữa nắm cổ áo lôi anh ta dậy đấm thêm một cái nữa.

"Cậu còn mặt mũi tới đây sao, cậu hại cô ấy như vậy chưa đủ hay sao. Bây giờ cô ấy chết rồi...vừa lòng cậu chưa?" Thiên Vỹ gằng giọng.